Văn Ngọc hiểu rất rõ về Pháp, nàng đang giả mạo ông ta.
Giờ phút này nàng nở nụ cười chẳng khác gì Pháp rồi mở miệng nói: "Nếu đã đến đông đủ thì tiến vào vấn đề chính đi. Lần này hiệp thương chủ yếu bàn chuyện tam môn sắp mở ra"
Văn Ngọc cất cao giọng: "Muốn rời khỏi thế giới tan biến này, thoát khỏi nguy cơ diệt thế, đặt ra trật tự một lần nữa, vậy thì chư vị phải đồng tâm hiệp lực. Vạn giới, Địa Môn, Nhân Môn đều là mối uy hiếp ngăn cản chúng ta trở về"
Có người lạnh lùng nói: "Biết là uy hiếp vậy thì đừng thông đồng với Nhân Môn"
Có ai không biết Pháp có cấu kết với Nhân Môn chứ?
Văn Ngọc không thèm để ý, khẽ cười nói: "Khi cần mượn lực thì vẫn phải mượn thôi, không có Nhân Môn thì sao có thể đưa Văn Võ vào bẫy? Bọn họ không vào bẫy thì có khả năng vạn giới sẽ có thêm hai vị Hợp Nhất. Nếu Văn Ngọc cũng đột phá thì sẽ là ba vị. Tuy Nhân Môn là đối thủ của nhưng ở thời điểm tất yếu thì cũng có thể mượn sức"
Giờ phút này, dường như Văn Ngọc đã hoàn toàn biến thành Pháp, nàng tươi cười xán lạn: "Đương nhiên đây chỉ là việc nhỏ. Đừng nói chuyện này nữa, giải quyết chút việc vặt trước đi"
Văn Ngọc nhìn về phía bên ngoài: "Có không ít tán tu, hình như trên 8 đạo cũng có tới hơn 300 vị, có cả mấy vị trên 25 đạo. Hình như ít hơn năm xưa, xem ra mấy năm nay bọn họ sống cũng không tốt"
Bên ngoài có không ít tán tu, có đến hơn 300 vị. Đó không phải đám tán tu bình thường, kẻ yếu nhất cũng là tu giả 8 đạo trở lên.
Đấy là còn chưa tính đến cường giả cấm địa, nếu không có lẽ con số sẽ tăng lên gấp bội.
Nói cách khác, có khả năng thế giới trong cửa có đến hơn 1000 cường giả nhất đẳng nhị đẳng.
Tính riêng trong thế lực của Tô Vũ thì đã có đến 50-60 nhất đẳng nhị đẳng, các cấm địa khác chắc chắn còn có nhiều hơn.
Hiện tại ở đây có 16 nhà.
Mà đây cũng là toàn bộ lực lượng của thời đại khai thiên.
Trong thời đại ấy đã sinh ra những cường giả cực kỳ mạnh mẽ, nhưng khi nguy cơ diệt thế giáng xuống, vô số cường giả đã tử vong, hiện giờ lực lượng không bằng thời kỳ đỉnh cao năm xưa.
Giờ phút này, Không bình thản nói: "Pháp, tán tu chỉ là việc nhỏ, phân phối chút danh ngạch là được"
Hạn chế người đi ra ngoài cũng là để phòng ngừa những người này giết chóc lung tung.
Vạn giới không có nhiều cường giả, một người cướp được đại đạo thì những người khác không thể cướp lấy nữa, đương nhiên vạn giới cũng có kê khó đối phó cần tán tu xuất lực, vậy nên cần phải hạn chế danh ngạch, để những kẻ tỉnh nhuệ đi bán mạng thay bọn họ.
Văn Ngọc cười nói: "Ta biết nhưng vẫn muốn thương thảo một chút, nhà ai cũng nhiều cường giả, danh ngạch ra ngoài lại hữu hạn. Nếu ra hết thì không phải sẽ rối loạn sao?
Bao nhiêu người ra ngoài, phân bao nhiêu danh ngạch, để cả danh ngạch cấm địa. Phải phân phối như thế nào hay phải hảo hiệp thương một chút"
Văn Ngọc nói tiếp: "Các tán tu cũng phải có cơ hội, nếu không, khi chúng ta ra ngoài mà bọn họ làm loạn thì cũng không tốt"
"Ngươi nghĩ thế nào?" - Thần Tổ hỏi.
Văn Ngọc đáp: "Thế giới trong cửa không nhiều quy củ, cũng rất đơn giản. Các tán tu muốn ra ngoài thì phải xét theo thực lực. Hơn 300 vị tán tu, từ 8 đạo đến 15 đạo cố định 1 danh ngạch, trên 16 đạo là 3 cái, trên 25 đạo là 5 cái"
"Nhưng..."
Văn Ngọc cười nói: "Nên cho mọi người một cơ hội. Hơn nữa chúng ta cũng muốn xem xem thực lực tán tu ra sao. Giới hạn là 500 danh ngạch, các tán tu dùng thực lực để cướp lấy, người cấm địa cũng có thể tham dự. Nhiều năm qua tu giả cấm địa hiếm khi chiến đấu, lần này coi như luyện binh đi. Người quá yếu thì không cần mang ra ngoài.
Cấm địa có thể lấy được bao nhiêu danh ngạch thì phải xem thực lực cấm địa, đánh bại tán tu cũng cấp bậc, tán tu lấy bao nhiêu, cấm địa lấy lấy nhiêu. Chắc không đến mức cấm địa không bằng tán tu chứ"
Vĩnh Sinh Sơn mở rộng, một cái đài hiện ra.
Văn Ngọc mỉm cười: "Tán tu tiến vào luận bàn một phen đi. Nếu các ngươi chết thì ta xin vui lòng nhận lấy lực lượng đại đạo, chư vị đạo hữu sẽ không để ý chứ?"
Nàng nở nụ cười nhìn mọi người: "Lần này Vĩnh Sinh Sơn trở thành nơi tổ chức hội nghị cấm địa cũng vì ta có một chút tư tâm, nếu bị giết thì mong rằng chư vị đừng để ý. Ta muốn mượn chút lực lượng đại đạo để áp chế Văn Ngọc, cũng để hoàn toàn giải quyết mối phiền toái này"
Nàng nói thẳng ra mục đích của chính mình, tán tu vào trong Vĩnh Sinh Sơn chém giết, có người chết thì lực lượng đại đạo sẽ thuộc về nàng, mục đích là để áp chế Văn Ngọc, xâm chiếm lực lượng thiên địa của nàng ta.
Giờ phút này, đám chủ nhân cấm địa đều trầm tư.
Bên ngoài, các tán tu hỗn loạn.
Có người cao giọng nói: "Pháp Chủ, luận bàn thì không có vấn đề gì, nhưng sao lại phải phân sinh tử vì một cái danh ngạch?"
Văn Ngọc bình thần đáp: "Ý ta không phải vậy, nhưng tu giả đánh nhau sống chết khó lường, ai biết có kẻ nào hạ sát thủ hay không. Nếu có kẻ nói rằng sẽ không giết ngươi thì ngươi tin không? Muốn ra ngoài thì dốc hết sức mình đi. Kẻ sống thì lấy được danh ngạch, người chết cũng đừng nên lãng phí"
Đám tán tu xôn xao, có người không hải lòng, có người nói thẳng: "Nhất định phải tiến vào Vĩnh Sinh Sơn luận bàn sao?"
Ai biết bọn họ có thể bị Pháp giết chết hay không.
Văn Ngọc bình thản trả lời: "Ta đã nói rồi, dù chết thì cũng đừng lãng phí. So với việc để lực lượng đại đạo biến mất vào hư không thì thà cống hiến cho ta còn hơn. Đương nhiên bổn tọa cũng sẽ trả giá, kẻ nào thắng thì ta sẽ ban thưởng"
Nàng nói trực tiếp, mục đích rõ ràng nên mọi người an tâm hơn một chút.
Nhưng cũng có cường giả chủ nhân cấm địa trầm giọng lên tiếng: "Pháp, sao phải phiền toái như vậy? Sao ngươi không mời chúng ta tiến vào Vĩnh Sinh Sơn liên thủ giúp ngươi áp chế Văn Ngọc?"
Văn Ngọc khẽ cười: "Làm vậy không tốt lắm đâu? Dù sao cũng phải cho ta cơ hội tự mình giải quyết chứ"
"Pháp, hội nghị cấm địa lần này lấy Vĩnh Sinh Sơn làm trung tâm. Ngươi đừng quên chuyện ngươi đã đáp ứng"
Văn Ngọc bình thản đáp lại: "Đương nhiên là không quên, nếu các tán tu chết ít hoặc là không thể áp chế Văn Ngọc thì chỉ có thể đặt niềm hy vọng vào chư vị. Trong Thời Gian Sách của Văn Ngọc có không ít đại đạo dương gian. Khi đó, mọi người đều có cơ hội phân chia"
Bọn họ trò chuyện về sự sống chết của các tán tu ngay trước mặt mọi người, không cố ky chút nào khiến đám tán tu có chút hậm hực nhưng không thể làm gì cả.
Có tán tu không nhìn được mà lên tiếng: "Chư vị đại nhân, sau khi Thiên Môn mở ra, chẳng lẽ nhất định phải hạn chế mọi người ra vào sao? Cùng nhau ra ngoài giết địch không phải tốt hơn sao?"
Văn Ngọc lạnh lùng quát: "Đừng đều vớ vẩn. Vạn giới có lẽ chỉ có mấy trăm chủ nhân quy tắc. Còn chúng ta thì có bao nhiêu? Hàng ngàn hàng vạn người. Ai ra tay? Ai cướp đoạt đại đạo dương gian? Phân chia thế nào? Không hạn chế thì cuối cùng chính chúng ta sẽ nội loạn. Đến lúc đó, dù giết sạch người vạn giới thì có lẽ chúng ta cũng không thể hoàn toàn sống lại. Muốn hoàn toàn khôi phục trạng thái dương gian có lẽ chỉ có thể lựa chọn giết kẻ yếu và suy yếu thực lực chính mình"
"Các ngươi phải biết rằng, khi tam môn mổ ra, cơ duyên ở vạn giới chỉ hữu hạn chứ không phải vô hạn. Nhóm người đầu tiên ra ngoài là nguy hiểm nhất nhưng cơ hội cũng lớn nhất. Đó là cơ hội thoát khỏi nguy cơ diệt thế chân chính. Các ngươi cảm thấy tư cách ra ngoài có thể tùy tiện phân chia ư?"
Văn Ngọc lại nói: "Nếu không danh ngạch thì không được ra khỏi Thiên Môn. Có lẽ chỉ có thể cùng hủy diệt với thế giới này!"
Đám người kinh sợ.
Không có bất cứ kẻ nào được phép ra vào ư?
Không có danh ngạch thì chẳng phải là sẽ chết sao?
Giờ phút này, mọi người đều có danh ngạch cố định, còn có một phần danh ngạch thêm vào, chỉ cần một mình ra ngoài thì hình như cũng chẳng cần cướp lấy?
Dường như Văn Ngọc biết bọn họ nghĩ gì, nàng nở nụ cười thâm thúy: "Danh ngạch cấm địa cũng có hạn chế. Đánh chết hoặc đánh bại tán tu thì danh ngạch của tán tu sẽ thuộc về cấm địa. Không phải là chúng ta không cho các ngươi cơ hội, mà cơ hội này cần các ngươi tự mình nắm chắc"
Có tán tu trầm giọng nói: "Cấm địa sẽ phái tu giả cùng trình độ xuất chiến ư? Nếu chủ nhân cấm địa xuất chiến thì chúng ta nhận thua cho nhanh, không cần danh ngạch nữa, nếu không chắc chắn là sẽ chết"
"Đương nhiên là cùng trình độ rồi. Muốn luận bàn tỷ thí hay không do chính các ngươi quyết định. Kẻ nào không muốn thì rời khỏi đây đi, danh ngạch cũng sẽ bị thu hồi, các ngươi có thể an tâm ở lại thế giới này"
Ở lại đây thì sống thế nào?
Khi tam môn hợp nhất, các cường giả chắc chắn sẽ rời khỏi đây, trong quá trình này, vô số phệ châu chấu sẽ xuất hiện, người ở đây căn bản không thể ngăn cản, kết cục chắc chắn là chết! Đi ra ngoài thì còn có thể liều một lần.
Bọn họ căn bản không có lựa chọn nào khác.