Bấy giò, Từ Linh Chi Chủ đối đầu với hai người, chiến trường cực kì kịch liệt.
1 cường giả 35 đạo đối chiến hai vị 34 đạo, hơn nữa tử khí của hắn ta có tác dụng khắc chế Tiên Tổ, sinh tử tương khắc nhưng sinh lực không bằng tử lực, vậy sẽ bị khắc chế một chút, nếu sinh lực cường đại hơn tử lực thì có thể khắc chế ngược lại.
Tử Linh Chi Chủ đổi đối thủ không phải là để mình thoải mái hơn.
Hai kẻ kia liên thủ không bằng 36 đạo, hắn ta đánh 2 kê này thì thoải mái hơn một chút, nhưng nếu cứ như vậy thì có khả năng Võ Vương chết trước, tiếp đó Văn Vương cũng bị đánh chết, sau đó mọi chiến trường sẽ hoàn toàn sụp đổ.
Hắn ta là người thông minh, có thể dự đoán được thế trận.
Dù Tô Vũ hợp nhất song thiên thì cũng chưa chắc đã có thể giết được Thần Tổ, khi hắn hợp nhất, thực lực chỉ tương đương đối phương, đều là 34 đạo, cùng lắm là có chút ưu thế của khai thiên giả.
"Người duy nhất có khả năng xoay chuyển thế cục chỉ có ta!"
Tử Linh Chi Chủ tự hiểu trong lòng, hắn ta không phải kẻ ngốc, không ai là kẻ ngốc cả.
Hắn ta biết lúc trước Tô Vũ xoay chuyển thế cục như thế nào.
Hắn đã chết đi rồi sống lại.
Hiện giờ hắn ta cũng chỉ có thể làm như thế, hắn ta sẽ đánh chết Tiên Tổ, cướp lấy sinh mệnh đại đạo, tiến vào niết bàn rồi sống lại, sau đó giết chết Chú, khi ấy mới có thể hoàn toàn xoay chuyển toàn bộ đại cục.
Nhưng khi niết bàn, hắn ta không chắc chắn mình có thể sống lại.
Đây là một lần mạo hiểm cực kỳ nguy hiểm.
"Ta có hùng tâm tráng chí muốn cắn nuốt thời không trường hà, phân cao thấp với Thời Gian Chi Chủ. Mấy năm nay, ta mãi không thể luân chuyển sinh tử bởi vì... Ta sợ tử vong, không dám niết bàn!"
Tử Linh Chi Chủ nhìn về phía Tô Vũ, nhìn Võ Vương bị đánh hộc máu, nhìn về phía Văn Vương đang rống to, sáng lập thiên địa ở nơi xa nhưng lại bị núi lớn của Thạch trấn áp.
Đây là kiếp nạn khai thiên của Văn Vương!
Hắn ta lại nhìn Tô Vũ không ngừng bay ngược rồi lại tiếp tục xông lên...
Tâm tư Tử Linh Chi Chủ dần dần lắng đọng lại.
Ta là người đứng thứ 2 trong chư thiên!
Trừ Thời Gian Chi Chủ ra, hắn ta không phục bất cứ kẻ nào.
Sau khi hợp nhất song thiên, hắn ta lại càng không sợ bất cứ kẻ nào.
Nhưng giờ chưa phải thời điểm hợp nhất, hơn nữa chưa chắc đã có thể thành công hợp nhất song thiên, cũng không thể vận dụng thiên địa vào lúc này bởi vì cần đám Tô Vũ phối hợp, nếu Tô Vũ cũng ra tay thì đám người kia đều biết bọn họ có vấn đề.
Bọn họ cần một cơ hội, một cửa đột phá, mà cánh cửa đột phá này chính là hắn ta.
"Tôn tử.."
Tử Linh Chi Chủ vừa giao chiến cùng hai đại cường giả vừa cười lớn lên tiếng: "Ngươi biết vì sao khi còn trẻ có thể vượt cấp giết người mà tới hiện tại lại rất khó không?"
Tô Vũ vừa bị Thần Tổ đánh bay, thân thể rách nát nhanh chóng khôi phục, hắn cười đáp: "Bởi vì người còn sống đều là thiên tài.."
"Không"
Tử Linh Chi Chủ phủ quyết câu trả lời này: "Ngươi không hiểu bởi vì ngươi chưa đủ già. Tới tình trạng của ta, không phải là ta không thể mà là không đám! Khi còn trẻ, sống chưa nhiều, nghé con mới sinh không sợ cọp, cả trái tim tràn đây nhiệt huyết, dám đánh dám giết dám đua tranh! Tới tuổi này thì kỳ thật ta đã già rồi, ta, Không hay Khung thì đều sợ chết. Đa số thời điểm đại chiến đều cẩn thận đề phòng, hầu như chỉ đánh thử, mọi hành động đều nằm trong giới hạn.
Có một đạo lý rất đơn giản là khi ngươi 16 đạo, ngươi cắn nuốt lãnh thổ một vị 16 đạo, khuếch trương địa bàn, chuyện này rất đơn giản, nhưng khi ngươi 32 đạo, ngươi đã từng gặp kê nào 32 đạo cắn nuốt cấm địa khác chưa? Bởi vì lúc này ngươi có nhiều thủ đoạn, của cải dư dả, không muốn liều mạng.
Còn người là vậy đấy, từ yếu thành mạnh rất dễ dàng, từ mạnh đến mạnh hơn thì rất khó. Bởi vì có gia nghiệp lớn rồi nên không dám nữa. Dù chúng ta không tranh đua thì cũng đủ sống cả đời"
Tô Vũ đã hiểu.
Bọn họ đã quá mạnh, cường đại đến mức hiếm khi thật sự liều chết chiến đấu, trừ khi một phương nắm chắc chiến thắng tuyệt đối, nếu không rất khó lặp lại tình cảnh sinh tử mong manh như khi còn nhỏ yếu.
Kể cả Tô Vũ cũng vậy, hiện tại hắn cũng khuyết thiếu cảm giác nguy cơ khi quyết chiến sinh tử.
Thần Tổ rất mạnh nhưng đối phương không phải loại người dám liều chết, ông ta lo rằng khi Tô Vũ sắp chết sẽ liều mạng phản kích khiến ông ta trọng thương.
Gia nghiệp lớn, gánh nặng nhiều!
Lúc này mà Tử Linh Chi Chủ lại nói vậy với hắn, cộng thêm việc ban nãy hắn ta thừa nhận mình không bằng Khung, sau đó thay đổi đối thủ, Tô Vũ đã biết mục đích của Tử Linh Chỉ Chủ là gì.
Hắn ta muốn đánh chết Tiên Tổ rồi niết bàn.
Đây có lẽ là một bước ngoặt!
Nhưng hắn ta đã chuẩn bị tốt chưa?
Tử Linh Chi Chủ vừa điên cuồng tấn công hai đối thủ vừa cười nói: "Hai tên này yếu hơn ta, năm xưa, kẻ yếu hơn ta có thể đấu với ta ư? Hừ, đáng lẽ phải bị ta giết từ lâu rồi, là đáng tiếc... Hiện tại ta già rồi, bọn họ cũng già rồi Tử Linh Chi Chủ mỉm cười.
Tiên Tổ khẽ biến sắc, lão ta nhìn Chú, trầm giọng nói: "Toàn lực ứng phó giết hắn.
Đừng sợ bị thương, có ta ở đây"
Chú chưa đánh hết sức, nếu không, hai vị cường giả 34 đạo cũng có thể đánh bại một vị cường giả 35 đạo.
Chú thầm mắng một tiếng, lão có giúp sức là được rồi, không phải còn lão ta ở đây hay sao?
Giờ ta mới biết ngươi có thể là người của Hồng Thiên, đều là sứ giả Nhân Môn nhưng không hợp tác với cùng một vị Đại Thánh, ai đám giao mạng cho ngươi.
Lão căn bản không thèm để ý đến lời Tiên Tổ nói, cứ giằng co là được rồi.
Không phải đối phó với Khung khiến lão thoải mái hơn nhiều.
Tuy Tử Linh Chi Chủ cũng mạnh nhưng đối phương không thể hợp nhất song thiên, vậy nên lão không sợ hắn: "Nói ít thôi, đừng để hắn tới gần Thiên Môn là được!"
Lần trước, Tử Linh Chi Chủ chiến đấu với Không, hắn ta đã đến gần và đánh Thiên Môn khiến Thiên Môn không thể không thỏa hiệp, để mặc hắn ta hợp nhất song thiên, hôm nay chỉ cần không cho Tử Linh Chi Chủ cơ hội thì hắn ta sẽ không có khả năng lật ngược thế cục.
Tử Linh Chi Chủ điên cuồng tấn công, đồng thời tiến dần về phía Thiên Môn.
Hai người cho rằng hắn ta muốn tới gần Thiên Môn nhưng thật ra là không phải, hắn ta chỉ muốn rời xa chiến trường có Không để để phòng bọn họ ngăn cần hắn niết bàn.
Tử Linh Chi Chủ không ngừng ra tay, hắn ta mặc kệ thương thế, chiến đấu vô cùng hung mãnh.
Niết bàn, sống lại, đây mới là cơ hội mấu chốt để phá cục.
Chỉ khi hắn ta thành công thì mới cứu văn được thế trận này.
Khi đó, dù những người khác nhận ra thì cũng muộn rồi.