"Ta hoàn thành sinh tử luân chuyển rồi!"
Tử Linh Chi Chủ nở nụ cười biến thái.
Toàn bộ lực lượng quanh đó đều bị hắn ta cắn nuốt.
Thân thể hắn nửa trắng nửa đen, sinh tử đan xen, hắn ta lộ vẻ thích ý thỏa mãn, hắn bước ra một bước, hư không rách nát.
Ngay sau đó, Thiên Môn chấn động.
Một cỗ lực lượng ngập trời quét đến, song thiên hợp nhất.
Lúc trước, sau khi hợp nhất song thiên, hắn ta có lực lượng 37 đạo, tiếp cận 38 đạo, nhưng bây giờ khí tức hắn nhanh chóng đạt tới 38 đạo và vẫn còn đang tăng lên.
Hắn ta đột nhiên biến mất, sau đó xuất hiện trước mặt Thần Tổ và Chú.
Nơi xa, sắc mặt Thạch cuồng biến.
"Khung, Không"
Hắn ta rống to rồi lập tức lao về phía Tử Linh Chi Chủ.
Phiền toái lớn rồi!
Tử Linh Chi Chủ thật sự sống lại! Hơn nữa hắn đã cường đại hơn trước.
Đến lúc này mọi người mới hiểu vì sao Tô Vũ muốn ra tay với Long Tổ, đó là bởi vì Tử Linh Chi Chủ cần thêm sinh mệnh lực.
Bọn họ đã hiểu được bí mật của niết bàn!
Muốn hồi sinh không hề dễ dàng, chuyện này cần có sinh mệnh lực đủ cường đại, thậm chí một mình Tiên là không đủ mà còn phải có thêm Long nữa thì mới khiến Tử Linh Chi Chủ sống lại.
Không cũng rống to: "Khung!"
Khung khẽ biến sắc, ánh mắt ông ta thay đổi, ông ta không ngăn cản nữa, để mặc Không điên cuồng lao về phía Tử Linh Chi Chủ.
Bởi vì nếu lão ta không đến cứu viện thì Thần Tổ và Chú sẽ bị giết.
Nếu hai người này bị giết, sau đó Tô Vũ sẽ đến giết Đao và Võ, hắn và Văn Ngọc đều là cường giả 34 đạo, bọn họ vây giết hai vị 32 đạo thì... thế trận trong Thiên Môn sẽ hồng mất.
Hiện giờ Tiên, Long và Phượng đã chết, nhưng Phượng không phải siêu hạng.
Nếu có thêm người chết nữa thì tình cảnh của Thiên Môn sẽ rất phiền toái.
Giờ khắc này, Khung lựa chọn dừng tay, dù thế nào thì ông ta cũng là người thời đại này chứ không phải thời đại của Tô Vũ.
Sắc mặt Khung biến ảo.
Hình như ta đã bị lợi dụng...
Nhân Hoàng!
Ông ta nhìn về phía Nhân Hoàng, trên đỉnh Thiên Khung Sơn, hư ảnh Nhân Hoàng hiện lên, y cũng đang nhìn ông ta, y cười nói: "Trung lập đi"
Sắc mặt Khung rất khó coi.
Oanh!
Thần Tổ và Chú lùi lại, hai người không ngừng hộc máu, cũng may Không đã đến nơi, lão ta đánh ra một kích, âm một tiếng, Không lùi lại mấy chục bước, dẫm nát hư không.
3 vị cường giả không dám giữ lại gì, bọn họ dốc sức tấn công Tử Linh Chi Chủ.
Thạch nhanh chóng đạp võ hư không, xuyên qua thiên địa, một ngọn núi lớn đập xuống Tử Linh Chi Chủ.
Tử Linh Chi Chủ có thực lực 38 đạo!
Thạch rít gào: "Nhân, thả thiên địa của những người khác, ngăn cản thiên địa của hắn.
Nhanh lên! Ngu ngốc, nhanh thức tỉnh linh trí đi!"
Nếu đã ngăn cản thì phải lựa chọn đúng người.
Nếu không thể ngăn cản thiên địa tiến vào thì phải ngăn cản Tử Linh Chi Chủ, nếu không, Tử Linh Chi Chủ 38 đạo quá mức cường hãn, hơn nữa khí tức hắn ta vẫn còn đang tăng lên. Nếu tiếp tục như vậy, dù 4 vị chí cường giả liên thủ thì vẫn có khả năng bại trận, bởi vì thương thế của Chú vẫn chưa khôi phục, Không cũng bị thương.
Bọn họ đều không ở trong trạng thái toàn thịnh.
Nơi xa, Thiên Môn chấn động kịch liệt, dường như đã sống lại một chút, một cỗ ý chí ngập trời truyền đến: "Nhật, Nguyệt, đi trợ chiến!"
Tiếng quát ầm âm tựa như trời sập.
Ngay sau đó, hai tồn tại cường đại xuất hiện.
Khí tức Văn Vương bỗng nhiên tăng mạnh, một cuốn sách bao trùm thiên địa.
Thanh âm chấn động của Thiên Môn truyền đến: "Cần chút thời gian... Phong bế tất cả thông đạo, cản bọn họ tiếp dẫn lực lượng... kiên trì đi"
Gã đã sống lại một chút.
Gã muốn hoàn toàn phong bế thông đạo, không cho bất cứ kẻ nào mượn dùng lực lượng thiên địa.
Đến lúc này gã mới sống lại bởi vì gã cảm nhận được nguy cơ, kỳ thật tỉnh dậy thế này không tốt cho gã, trầm miên mới là trạng thái chữa thương tốt nhất.
Lúc này, Tử Linh Chi Chủ điên cuồng cười to.
Âm ầm ẩm.
Một quyền sinh, một quyền tử.
Một mình hắn độc chiến 4 vị cường giả, hắn ta rít gào: "Ta đã nói rồi, ta sẽ trở lại từ địa » ngục:
Âm âm ầm.
Trường quyền đánh ra, Chú thương thế nặng nhất bị đánh bay, lão không ngừng hộc mắu, sau đó lập tức trở lại phản kích.
Phải ngăn cản hắn ta! Chờ đợi Thiên Môn sống lại, cắt đứt thông đạo, khi ấy Tử Linh Chi Chủ chỉ còn khoảng 36 đạo, sẽ không đáng sợ như hiện tại.
Tô Vũ rít gào.
"Giết!
Hắn nhìn về phía Văn Ngọc, Văn Ngọc lập tức hiểu ý hắn.
Giết Võ!
Hai người mặc kệ Đao, điên cuồng tấn công Võ.
Võ Chủ không ngừng hộc máu, thân thể không ngừng trúng chiêu.
Sắc mặt Đao Tổ khó coi, lúc này gã có hai sự lựa chọn.
Thứ nhất là chạy trốn.
Thứ hai là... tham chiến.
Kết quả nếu tham chiến là có khả năng sẽ phải chết.
Nhưng Đao Tổ chỉ chẩn chờ một chút rồi nhanh chóng lao vào giao chiến.
4 vị cường giả tranh đấu kịch liệt trên hư không.
"Thiên địa buông xuống"
Tô Vũ rít gào, 2 tầng thiên địa bao trùm tứ phương.
Văn Ngọc cũng gầm lên một tiếng, thiên địa của nàng bao trùm thiên địa của Tô Vũ, 3 tầng thiên địa chồng lên.
"Giết!"
Oanh!
Sau một tiếng vang lớn, thân thể Võ Chủ đứt đoạn, tay y nắm thành quyền đột nhiên đánh về hướng Đao Tổ, Đao Tổ biến sắc, gã bị đánh trúng, một quyền vô cùng cường hãn này trực tiếp đánh bay Đao Tổ.
Đao Tổ cắn răng quát: "Sư huynh.."
Võ Chủ rít gào: "Đi đi!
Quả thật bọn họ đều là môn đồ của Nhân.
Bọn họ có tín ngưỡng.
Giờ khắc này, Võ Chủ biết mình sẽ chết, đơn giản là vì Võ Vương.
Y biết những người này chắc chắn sẽ giết mình.
"Đi Võ Chủ lại rít gào, thân thể khôi phục, tay cầm rìu lớn, y là võ đạo chỉ tổ.
Oanh!
Rìu đánh xuống, trời sụp đất nứt, y thấy Đao Tổ bị ngăn cản thì thê lương rống to: "Thả hắn đi, nếu không, bổn tọa sẽ tự bạo võ đạo!"
Tô Vũ chẩn chờ, cuối cùng hắn mở phong tỏa ra.
Đao Tổ cắn răng, khóe miệng rỉ máu. Ngay sau đó, gã nhanh chóng bay ra khỏi 3 tầng thiên địa.
Trong thiên địa không ngừng vang lên thanh âm chấn động.
Võ Tổ dốc hết khả năng để phản kháng, đánh đến trời sụp đất nứt, nhưng một kẻ 32 đạo sao có thể địch nổi hai vị cường giả khai thiên 34 đạo.
Sau một tiếng vang lớn, y hoàn toàn bị đánh bạo.
Tiếng hô cuối cùng của Võ Chủ vang vọng thiên địa: "Tôn chủ, ta phải về vạn giới. Ta ở trong thời đại diệt vong này đủ rồi. Hãy diệt tân thời đại, báo thù cho ta!"
Ẩm.
Võ Chủ ngã xuống, đại đạo võ nát, Võ Vương nhanh chóng cắn nuốt.
Giọng nói lạnh lùng của Thiên Môn truyền khắp thiên địa: "Ta chắc chắn sẽ làm vậy! Ta sắp phong tỏa lực lượng thiên địa. Hãy kiên trì thêm một hỏi, rồi chúng ta sẽ giết bọn họ"
Thiên Môn chấn động kịch liệt.
Tô Vũ muốn đi trợ chiến Tử Linh Chi Chủ nhưng thanh âm Nhân Hoàng đang vang lên bên tai: "Mau dẫn mọi người rút lui. Các ngươi đã bại lộ, nếu lực lượng thiên địa bị phong tỏa, bọn họ sẽ liên thủ đối phó với ngươi. Khung không phải người của chúng ta, hiện tại hắn đang do dự, hãy nhanh chóng rút lui nhân lúc hắn chưa ra tay"
Khung không phải người vạn giới.
Lúc này, tâm tình ông ta rất phức tạp nên mới bảo trì trung lập, nhưng Nhân Hoàng không biết ông ta sẽ duy trì trung lập trong bao lâu.
"Đến phía Nam, ở đó có thông đạo, nhanh lên. Đừng lo cho Văn lão nhị, Lam Thiên ở gần hắn, ta sẽ bảo y chuyển lời cho Văn lão nhị. Nhanh lên"
Mục tiêu hoàn thành!
Tiên chết, giết Võ, còn giết cả Long vàPhượng.
Nếu không rút lui, khi Thiên Môn hoàn toàn phong tỏa thì thực lực đám người Tô Vũ sẽ giảm xuống, tình thế sẽ rất nguy hiểm.
Tô Vũ cắn răng nhìn về phía Văn Ngọc, truyền âm nói: "Cùng giết Chú, sau đó rút lui cùng ta"
Văn Ngọc không nói gì.
Lúc này, mọi việc đều phải nghe Tô Vũ!
Tô Vũ muốn nhân lúc Thiên Môn chưa phong tỏa để đánh chết Chú đã bị thương nặng, giờ đánh chết bao nhiêu người thì sau này bớt đi bấy nhiêu vấn đề phiền toái.
Giờ khắc này, Tử Linh Chi Chủ vẫn còn đang độc chiến với 4 vị cường giả, dù hắn ta cường đại thì vẫn rơi vào hạ phong.
Ban nãy hắn ta rất dũng mãnh nhưng không thể đánh tan đối phương, hiện giờ thì đối phương đã ổn định trận dOanh!
"Chú!
Tiếng quát vang khắp thiên địa.
Tử Linh Chi Chủ lập tức hiểu ý, hắn ta quát lớn một tiếng rồi đánh ra một quyền.
Oanh!
Chú bị đánh bay về phía Tô Vũ và Văn Ngọc.
Chú khiếp sợ.
Bốn người cùng vây giết Tử Linh Chi Chủ thì không sao cả, lão không phải mục tiêu chính của hắn ta, nhưng bây giờ lão phải đối đâu với 2 tồn tại đỉnh cấp đều là khai thiên giả 34 đạo.
"Định!
Chú rống một tiếng, cưỡng ép chính mình ngưng lại.
Thiên địa của Tô Vũ và Văn Ngọc cùng buông xuống. Tô Vũ nhanh chóng hóa thành một thanh trường đao rơi vào trong tay Văn Ngọc.
Văn Ngọc nói thầm: "Ta thích tiểu đao.."
Đương nhiên nàng cũng chỉ nói vậy mà thôi.
Lực lượng thiên địa của hai người khá tương tự nhau, hiện tại chúng đã tương dung.
Khí tức Văn Ngọc lập tức tăng mạnh, nàng cầm trường đao chém Chú.
Oanh!
Một kích này của nàng quá mạnh.
Chú lộ vẻ tuyệt vọng, lão rống to: "Khung..."
Kẻ duy nhất có thể cứu lão chỉ có Khung!