Vạn Tộc Chi Kiếp (Bản Dịch Full)

Chương 3819 - Chương 3819: Văn Vương Bị Đả Kích.

Vạn Tộc Chi Kiếp
Chương 3819: Văn Vương Bị Đả Kích.
 

Toàn bộ thiên địa đều an tĩnh, chỉ còn lại lời xin lỗi của Văn Vương.

Nhân Hoàng thở dài: "Là ta kiêu ngạo, sau khi bình định vạn giới đã mất cảnh giác, sau khi bước vào siêu hạng thì tự cho là thiên hạ vô địch, coi thường tam môn. Khi ngươi đi đã muốn bình định vạn tộc trước, là ta quá tự đại. Ngươi bảo ta tiếp tục trấn áp Ngục, nhưng ta cố ky quá nhiều, thả Ngục trở về. Đây là lỗi của ta! Hơn nữa, ta còn giới hạn sự phát triển của Nhân tộc, nhiều thế hệ thiên kiêu chết ở Hợp Đạo cảnh, không ai bước vào cảnh giới chủ nhân quy tắc. Là ta phong tỏa thời đại này, khiến thời đại này suy tàn"

Năm đó Nhân Hoàng phong tỏa thiên địa, y nghĩ rằng mình sẽ không rời đi lâu. Kết quả y lại đi mất mười vạn năm!

Mười vạn năm, nếu để Nhân tộc tự phát triển thì có lẽ sẽ không lưu lạc đến nước này, nhưng đây chỉ là một khả năng không xác định, biết đâu vạn tộc cũng sẽ mạnh hơn thì sao. Dù thế nào, ở triều tịch này, quả thật Nhân tộc đã tới đường cùng.

Nhân Hoàng khôi phục bình tĩnh, ngữ khí không hề dao động lên tiếng: "Nay các ngươi trở lại đều nhờ được Tô Vũ trợ giúp, vậy nên ta nghĩ.."

Tô Vũ bình thản ngắt lời: "Đừng nghĩ gì cả, ai thích thì tự làm đi. Ta không muốn gánh vác trách nhiệm. Đây cũng không phải trách nhiệm của ta. Đừng thấy vấn đề gì thì cũng quãng cho ta"

Nhân Hoàng chưa nói nhưng hắn đã biết Nhân Hoàng muốn nói gì.

Vẻ mặt Tô Vũ đạm mạc: "Vất vả lắm ta mới trở về, ta muốn thanh tĩnh mấy ngày, ai làm loạn khiến vạn giới không yên thì tự phụ trách. Dù sao cũng không liên quan đến ta"

Không ít người nhìn về phía Tô Vũ, ánh mắt lộ vẻ khác thường.

Đừng nói như thể ngươi không làm gì hết vậy!

Nhưng mọi người đều hiểu ý Tô Vũ.

Nhân Hoàng, Tô Vũ, Văn Vương, Võ Vương...

Trừ Tô Vũ ra, những người còn lại đều là thủ lĩnh Nhân tộc năm xưa.

Hiện giờ, thế hệ trước vẫn nghe lời Nhân Hoàng, còn Nhân Hoàng thì hy vọng có thể dùng cơ hội này để chuyển giao quyền lực cho Tô Vũ.

Nhân Hoàng khẽ nhíu mày: "Ta bị thương, Văn Vương không cường đại bằng ngươi, ngươi ở trong Thiên Môn bốn tháng đã bình định 10 đại cấm địa. Thực lực cường đại, hữu dũng hữu mưu, ngươi có uy vọng, có thực lực và trí tuệ..."

"Lời khích lệ ta đáng nhận thì ta sẽ nhận, cái khác thì đừng nói ra"

Tô Vũ nhìn mấy người Văn Vương: "Các bô lão tâm sự đi, dù sao cũng nhiều năm không gặp. Ta cũng muốn thanh tĩnh một hồi, không quấy rầy các ngươi nữa"

Tô Vũ tươi cười nhìn về phía Địa Môn nơi xa, lúc này Địa Môn đang rung động.

Tô Vũ cười nói: "Đa tạ Địa Môn viện thủ. Ta đã nghe về điều kiện Nhân Hoàng đáp ứng cho ngươi, sau khi chúng ta ra ngoài, ngươi có thể lựa chọn thứ chúng ta mang ra"

Tô Vũ cười nhạt: "Lần này trở về vội vàng, không mang thứ tốt gì, Tiên, Long, Ma, Hồn đều bị chúng ta cắn nuốt hoàn toàn. Võ cho Võ Vương, bây giờ chỉ còn đại đạo của Phượng và Chú chưa hoàn toàn rách nát, ngoài ra còn chút căn nguyên của Pháp.

Ngươi nói xem, ngươi muốn cái gì? Ta có thể cho ngươi hai phần, một phần là vì bồi dưỡng Thông Thiên tới 18 đạo, một phần là thù lao tiếp dẫn"

Tô Vũ khí độ phi phàm, hắn vung tay lên, đại đạo hiện ra chấn động thiên địa.

Không chỉ như vậy, hư ảnh Pháp cũng xuất hiện, ông ta lộ về trầm trọng.

Địa Môn hơi ngạc nhiên.

Hắn sẽ cho thật à?

Tô Vũ bật cười: "Nếu ngươi không hải lòng thì có thể đưa ra yêu cầu khác, ngươi muốn gì? Nếu muốn ta xử lý Hỗn Độn Chi Chủ, Nhân, Ngục giúp ngươi thì cứ nói đi, sớm muộn øì ta cũng sẽ đi một chuyến, ta ngứa mắt bọn họ từ lâu rồi, ngươi muốn giết ai thì ta sẽ diệt bọn họ giúp ngươi"

Thái độ hắn kiêu ngạo cuỏng vọng nhưng lại khiến người khác tin rằng hắn thật sự có thể làm được.

Nhìn đám bảo vật trước mắt, Địa Môn trầm mặc.

Tô Vũ hỏi: "Người muốn gì?"

Ý chí Địa Môn hơi dao động: "Ta có thể không cần những thứ này, ta có một yêu cầu"

"Nói đi"

"Sáng lập một lãnh địa cho thời đại hỗn độn ở vạn giới..."

Tô Vũ lạnh lùng nói: "Đừng mơ! Ngươi nghĩ ta sẽ đáp ứng ư? Hôm nay ta đang vui nên cho ngươi quyền lợi lựa chọn, còn lại thì tự dùng bản lĩnh giành được đi. Nếu thời đại hỗn độn có thể diệt chúng ta thì toàn bộ vạn giới sẽ là của ngươi. Sao phải yêu cầu có lãnh địa làm gì? Không có năng lực thì quá khứ chỉ là quá khứ thôi"

Dứt lời, Tô Vũ hừ một tiếng, hai đại đạo tàn phá bay về phía hắn ta, đó là đại đạo của Phượng và Chú, một cái 34 đạo, một cái 31 đạo, cả hai đều không còn nguyên vẹn.

Chúng có ích với Tô Vũ nhưng hắn vẫn giao cho Địa Môn.

"Không chọn thì lấy cái này đi!"

Tô Vũ không cho hắn ta cơ hội nói thêm: "Trước khi tam môn hoàn toàn mở ra, ta sẽ không ra tay với ngươi, những người khác cũng sẽ không. Ta chờ ngươi sống lại. Ta cũng muốn nhìn xem rốt cuộc tam môn mạnh đến mức nào"

Địa Môn trầm mặc một hồi, cánh cửa chấn động cắn nuốt hai đại đạo rồi biến mất.

Nhân Hoàng nhìn thoáng qua phương hướng Địa Môn biến mất, rồi lại nhìn Tô Vũ.

Tô Vũ mỉm cười: "Kệ hắn, thứ nên cho thì đã cho rồi, hứa hẹn Nhân Hoàng đã đáp ứng đều đã hoàn thành, địch nhân vẫn là địch nhân!

Lời Tô Vũ nói lộ vẻ lạnh nhạt: "Tam môn đều chỉ là quá khứ, chỉ có chúng ta mới là hiện tại. Tương lai cũng là của chúng ta, vậy nên quá khứ nên biến mất thì hơn, đừng vì bất cứ lí do gì mà đồng cảm"

Nhân Hoàng gật đầu, xem như chấp nhận lời Tô Vũ nói.

Tô Vũ nhìn mấy người Văn Ngọc: "Võ Vương tu luyện thật tốt đi để sớm ngày đột phá siêu hạng, cũng nên giành thời gian ở bên đạo lữ, đạo lữ của ngài đều không tệ đâu"

Ánh mắt Võ Vương lộ về hồ nghi...

Tô Vũ tức giận: "Nhìn cái gì? Ta đang nói đến chuyện sau khi ngài đi, các nàng dũng cảm đi theo Nhân Hoàng xuất chiến"

Ánh mắt hắn ta như vậy là có ý gì?

Có vài vị đạo lữ của Võ Vương không ở đây, mấy vị nhất đẳng đều đang phòng thủ ở tiền tuyến, Trấn Võ Vương, Đại Chu Vương, Võ Hoàng đều đang ở tiền tuyến.

Những vị đạo lữ đang đứng đây đều không có sắc mặt tốt.

Võ Vương ngượng ngùng.

Ta đã nói gì đâu?

Tô Vũ bay lên, trở về thiên địa của chính mình, ngay sau đó, hắn cất cao giọng nói:

"Văn Ngọc, chăm sóc Phì Cầu tốt nhé. Văn Vương, đợi Nam Vương rảnh rỗi, ta sẽ dẫn bà đến thăm ngài.."

Văn Vương câm nín.

Ngươi muốn làm gì?

"Ta sẽ bế quan một thời gian, đừng quấy rầy ta, đừng tìm ta vì bất cứ chuyện gì, trừ khi ta tự ra khôi thiên địa"

Dứt lời, thiên địa của Tô Vũ bay lên, toàn bộ thượng giới rung chuyển.

Trong nháy mắt, thiên địa đã tiến vào hỗn độn, hoàn toàn biến mất.

Người của Tô Vũ cũng biến mất, không ai ở lại.

Nơi đây chỉ còn lại một đám đồ cổ.

Nhân Hoàng nhìn hắn rời đi thì bật cười: "Gia hỏa này.."

Mấy người Văn Vương cảm khái, Văn Vương cười nói: "Kỳ tài ngút trời!"

Văn Ngọc sở đầu Phì Câu, vui về nói: "Nửa đô đệ của ta!"

Mọi người đều nở nụ cười.

Cách đó không xa, Tinh Nguyệt bình tĩnh lên tiếng: "Thuộc hạ của ta!"

Nói xong lời này, Tinh Nguyệt nhìn thoáng qua Văn Ngọc rồi lại nhìn Văn Vương, sau đó mở miệng nói: "Ta đi đây, khi nào rảnh tâm sự sau nhé"

Dứt lời, nàng đã biến mất vô tung vô ảnh.

Văn Vương ngẩn ra, y nhìn Nhân Hoàng, Nhân Hoàng nhún vai: "Nàng chấp chưởng sinh tử đạo trong thiên địa của Tô Vũ, hiện tại không về nhà, đừng nhìn ta, nhìn ta cũng vô dụng!"

Văn Vương không nói nữa, Võ Vương thì cười nói: "Đã có gì chưa?"

Nhân Hoàng trừng mắt, nhiều năm không gặp, hắn vẫn không đàng hoàng như vậy, y hừ một tiếng: "Đừng nói nhảm. Ta cứ tưởng các ngươi có thể trở về sớm, ai ngờ các ngươi ở trong cửa mười vạn năm, suýt nữa chúng ta đã toàn quân bị diệt"

Nhân Hoàng có chút bất đắc dĩ.

Văn Vương cười khổ: "Chúng ta cũng bị tính kế, biết sao được. Mấy ngàn năm bị giám sát, không thể làm gì cả. Kết lại vẫn là chúng ta đã khinh thường tam môn"

"Không liên quan đến Địa Môn"

Không phải Nhân Hoàng đang biện giải cho Địa Môn, y chỉ muốn nói rằng Địa Môn không đáng lo, dù hắn ta muốn tính kế thì cũng không có người để dùng.

Văn Vương bật cười, Nhân Hoàng cũng cười: "Thôi, đừng nói chuyện này vội, về thiên địa rồi hợp nhất đi. Ngươi không ở đây, ta không tiện tiến vào thiên địa của ngươi, giờ ngươi về rồi, cùng đến xem đi"

Văn Vương dè dặt: "Ngươi cũng đi ư?"

Nhân Hoàng nhíu mày: "Hửm? Làm sao? Có vấn đề gì? Ta là đại ca mà ngươi mà còn muốn giấu giếm cái gì? Ngươi hợp nhất song thiên, đại ca tham khảo một chút, cho ngươi chút ý kiến mà thôi, có vấn đề gì không?"

Văn Vương rất muốn cự tuyệt.

Ta không muốn mang ngươi đến thiên địa của ta.

Nhưng y không thể cự tuyệt...

Quả nhiên, Nhân Hoàng lại nói: "Mang đám huynh đệ cùng đi xem sao, bọn họ sống không dễ dàng, mấy năm nay không tiến bộ gì nhiều. Đi thôi, đừng nói nữa, Tô Vũ còn dám lộ hết thiên địa ra cho mọi người quan sát, ngươi không dám ư? Ngươi không bằng một người trẻ tuổi à?"

"Không phải."

Văn Vương còn chưa nói xong, Nhân Hoàng đã vỗ vai y: "Lão nhị, đừng keo kiệt!"

Ta không keo kiệt!

Văn Vương câm nín, những người khác thì được, còn ngươi thì ta không muốn, ngươi hiểu không?

Ta hiểu!

Nhân Hoàng gật đầu, Văn Vương chưa nói gì mà y đã gật đầu, bởi vì y hiểu!

Y vỗ võ Văn Vương: "Yên tâm, ta không coi trọng ngươi. Có lựa chọn tốt hơn thì coi trọng ngươi làm gì? Đến lúc này mà ngươi còn kiêu ngạo như vậy à? Ngươi nghĩ ta muốn làm gì? Ta mà xảy ra chuyện thì sẽ nhét đại đạo vào thiên địa của Tô Vũ chứ không cho ngươi đâu, ngươi đang nghĩ gì vậy?"

Văn Vương cảm thấy hụt hãng, trái tim bị đả kích nặng nề.

Lời lão đại nói như nhát dao đâm thẳng vào tim y!

Năm đó, y sợ lão đại đưa đại đạo cho mình, hiện tại lão đại chẳng thèm cho y nữa, sự thay đổi này đau thương khiến người ta muốn khóc.

Khi y trở về còn chưa khóc, vậy mà lúc này lại muốn khóc.

Võ Vương thở hổn hển, hắn muốn cười nhưng cố gắng nhẫn nhịn nén lại.

Lão nhị kiêu ngạo cả đời, kết quả lại bị một tiểu bối vượt mặt.

Thật đáng thương!

Những người khác cũng nghẹn cười.

Văn Ngọc cười một hồi, sau đó bỗng nhiên hỏi: "Tinh đại ca, nhà ta đâu?"

"Nhà ngươi?"

Nhân Hoàng sững sốt, một lát sau mới đáp: "Ở Tử Linh Giới"

Bị Tô Vũ cầm đi trấn áp lỗ hổng Thiên Uyên Giới rồi.

Văn Vương cảm thấy bất lực, y không nói gì cả.

Sau đó đám người bay đến hạ giới, thiên địa cả Văn Vương đang ở chiến trường Chư Thiên.

Bình Luận (0)
Comment