Lúc này, vạn giới...
Địa Môn chấn động, hắn ta tiêu hao rất lớn, ý chí dao động không hiểm hãm được:
"Đáng chết!"
Có quá nhiều cường giả!
Hắn ta đã tiêu hao rất lớn, đồng thời còn cảm ứng được có rất nhiều cường giả, có cả người 36 đạo.
Chẳng trách Nhân Hoàng lại kiên quyết bắt mình tiếp dẫn, nếu không thì Thông Thiên Hầu chắc chắn sẽ bị căng bạo.
Địa Môn hoang mang.
Bọn họ thật sự đã giết rất nhiều cường giả ở bên kia sao?
Chuyện này có khả năng rất lớn! Bởi vì hắn ta cảm ứng được khí tức Tô Vũ đang vô cùng cường đại.
Có gia hỏa này ở đó, mọi chuyện đều có khả năng.
"Ha ha ha, ta đã trở vẻ!"
Thanh âm Tô Vũ chấn động thiên địa, có vẻ hắn rất hưng phấn và kích động.
"Ta đã rời đi quá lâu, vạn giới thân ái của ta!"
Tô Vũ cười lớn.
Đám người Văn Vương câm nín, chúng ta đi sớm hơn ngươi rất nhiều.
Ngươi mới tiến vào bao lâu chứ?
Ngay sau đó, tiếng hô lớn vang vọng thiên địa: "Cung nghênh Vũ Hoàng bệ hạ trở về!"
Thiên địa chấn động.
Cả hạ giới và muôn vàn thế giới đều nghe được tiếng hô này, tuy rằng không biết Tô Vũ đã đi đâu nhưng chắc chắn Tô Vũ không ở đây, nếu không thì hắn không thể im hơi lặng tiếng trong tận một năm như vậy.
Sau khi nghe được tiếng hô ở Nhân Cảnh, ngay sau đó, vạn giới cũng cùng hô vang:
"Cung nghênh Vũ Hoàng bệ hạ trở về!"
Để sống sót, nịnh bợ một chút thì có làm sao? !
Tô Vũ tàn nhẫn độc ác, đi một năm mới trở lại, ai biết hắn có muốn diệt mấy giới để chúc mừng hay không.
Trong một năm Tô Vũ không ở đây, vạn giới có rất ít người chết.
Tô Vũ vừa trở lại, mọi người đều sợ hãi!
Nhân Hoàng chấp chưởng vạn giới, y không phải loại người thích giết chóc, nhưng Tô Vũ thì có, mọi người đều được tận mắt chứng kiến điều đó.
Giờ khắc này, đám Văn Vương không biết nói gì hơn.
Thật phô trương!
Tô Vũ làm như vậy khiến đám Văn Vương mất hết cả cảm xúc, bởi vì không ai để ý đến bọn họ, thật bi ai!
Ngay sau đó, mấy người đồng thời hiện lên, khí tức chấn động thiên địa.
Bọn họ vừa xuyên qua thời không trường hà.
Tử Linh Chi Chủ không quan tâm đến Nhân Hoàng hay Địa Môn, hắn ta nhanh chóng biến mất, chỉ để lại một câu cho Tô Vũ: "Lão tử về Tử Linh Giới đây, tiểu tử, hợp tác kết thúc!
Hắn ta đi rất tiêu sái, tốc độ rất nhanh, một cỗ tử khí trùng kích thiên địa.
Trong nháy mắt, hắn ta đã từ thượng giới đi xuống hạ giới rồi tiến vào Tử Linh Giới Vực.
Bọn họ ra khỏi Thiên Môn tương đương hợp tác kết thúc.
Tô Vũ tươi cười hô theo: "Có việc thì ta sẽ liên hệ ngài, có rảnh thì sẽ đến tìm ngài uống trà, Tử Lão, ta còn vài người ở đó, đừng giết đấy"
Thân ảnh Tử Linh Chi Chủ hơi ngừng lại rồi nhanh chóng biến mất.
Tử Lão?
Tử Lão.
Nghe xưng hô này khiến hắn ta muốn trở lại đánh tên oắt họ Tô kia một trận.
Ở trong Thiên Môn thì gọi ta là gia gia và tiền bối, ra ngoài thì lập tức thành Tử Lão ư?
Tô Vũ cười lớn.
Được ra ngoài, tâm tình hắn rất tốt, hắn muốn gọi thế nào cũng được.
Ở trong cửa quá áp lực.
Lúc trước hắn chán ghét vạn giới, nhưng giờ so sánh thì vạn giới sinh cơ bừng bừng vẫn tốt hơn, không khí cũng trong lành hơn.
Tô Vũ có chút say mê.
Một năm, vậy mà ta đã rời đi một năm.
"Hình như ta... 24 tuổi rồi!"
Tô Vũ lẩm bẩm.
Bốn phía đột nhiên trở nên tĩnh mịch.
Vạn giới trôi qua một năm nhưng trong Thiên Môn chỉ mới qua bốn tháng mà thôi.
Trong bốn tháng này, Tô Vũ làm loạn khắp nơi, diệt 10 cấm địa.
Đối với người khác, cấm địa là tồn tại vĩnh hằng bất diệt, không thể phá hủy, nhưng với Tô Vũ thì làm gì có thứ gì bất diệt!
Giờ phút này, tâm tình Tô Vũ rất tốt.
Tâm tình mấy người Văn Vương vô cùng phức tạp.
Văn Vương, Võ Vương, Văn Ngọc, ba người đều rời đi quá lâu.
Tuy rằng trong cánh cửa chỉ mới trôi qua mấy ngàn năm, ban đầu, có khả năng một ngày trong cửa tương đương một tháng bên ngoài, nhưng mười vạn năm đã trôi qua, bên kia cũng đã qua mấy ngàn năm.
Giờ được trở về vạn giới, mấy người đều cảm thấy vô cùng bối rối.
Lúc này, một tiếng nức nở vang lên, một con chó nhỏ chạy tới rồi nhảy vào trong ngực Văn Ngọc, Văn Ngọc muốn ra quyền theo bản năng nhưng rồi nhanh chóng thu tay lại, nàng đã cảm nhận được khí tức quen thuộc.
Xoa đầu chó trong lòng, tâm tình nàng vô cùng phức tạp, nàng nhớ rằng Tô Vũ từng nói, có một con chó tưới hoa mười vạn năm trong một tòa nhà không người.
Phì Cầu lẳng lặng ghé vào trong lòng Văn Ngọc, trong mắt rơm rớm ánh nước rồi cứ như vậy ngủ mất.
Không chào hỏi, không nói gì, không có hưng phấn, chỉ có vô tận mỏi mệt.
Nó đã ngủ rồi!
Một con chó có thực lực tam đẳng tiếp cận nhị đẳng vô cùng an tâm dựa vào người Văn Ngọc ngủ say.
Chủ nhân đã trở lại!
"Bái kiến Văn Vương, Võ Vương"
Cường giả bốn phía hành lễ, tâm tình phức tạp.
Các vị chí cường giả đã trở lại!
Thượng cổ huỷ diệt, mười vạn năm sau, trừ Ngục Vương, Nhân Hoàng và tứ cực Nhân Vương đều đã trở về.
Văn Vương lộ vẻ mặt phức tạp, hỏi lâu sau, y nhẹ giọng nói: "Xin lỗi!"
Tiếng xin lỗi này rất nặng nề, bởi vì tình cảnh gian khó của thượng cổ có một phần trách nhiệm là do y.
Kiêu ngạo, tự đại là nguyên nhân lớn nhất khiến thượng cổ thất bại.
Y và Nhân Hoàng đều kiêu ngạo, cho rằng dù một người rời đi thì cũng không gây ra bất cứ ảnh hưởng nảo, bọn họ tự cho là có thể thuần phục vạn tộc, thuyết phục bọn họ cùng nhau chống đỡ tam môn.
Bọn họ nghĩ mình có thể bình định nguy cơ tam môn.
Y cảm thấy sau khi mình tiến vào Thiên Môn thì có thể nhanh chóng mang Văn Ngọc trở về.
Bọn họ cho rằng có Nhân Hoàng ở lại thì sẽ không xảy ra bất cứ nhiễu loạn gì.
Đây là lỗi của Văn Vương!
Nhân Hoàng cũng tự đại nên bị người tính kế, cuối cùng trọng thương hấp hối, giằng co với vạn tộc vô số năm tháng, Nhân tộc đã trải qua mười lần triều tịch chi biến, vô số cường giả thượng cổ đã ngã xuống.
360 Nhân Hầu nay còn không đến 60 người sống sót.
Khi đó, Văn Vương hôi Nhân Hoàng rằng muốn cần diệt vạn tộc trước rồi đi không, Nhân Hoàng đáp là không cần, y có thể gánh vác, y sẽ mang vạn tộc tới thượng du thời không trường hà để trấn áp Thiên Môn, kế hoạch an bài rất tốt nhưng y lại bị người tính kế, đại đạo suýt nữa đứt đoạn, thân thể hoàn toàn bị hủy.
Đường đường là cường giả siêu hạng mà cuối cùng suýt nữa đã bị đám không phải siêu hạng giết chết.
Tiếng xin lỗi này Văn Vương muốn nói với đám cường giả thượng cổ và cả Nhân tộc, mười vạn năm, mười lần triều tịch chi biến, vô số Nhân tộc chết trận, vô số thiên kiêu bị ép đến điên cuồng.
Giờ phút này, Văn Vương cao ngạo cúi đầu.
Dù là thời khắc nguy hiểm thế nào, y đều chưa từng hạ mình, khi Thạch trấn áp y, y cũng không cúi đầu, y vĩnh viễn trấn định thần nhiên.
Hôm nay, khi được một đám người hành lễ, đối diện với ánh mắt phức tạp của bọn họ, Văn Vương cảm thấy hổ thẹn.
"Mười vạn năm..."
Văn Vương thở dài: "Xin lỗi!"
Y đã đi mười vạn năm, gương mặt quen thuộc không còn lại nhiều.
Năm đó, tứ cực Nhân Vương, 360 Nhân Hầu, vô số tướng quân phong hào và tướng quân vô danh, nhân tài đông đúc, mà nay lại không còn bao nhiêu người, thượng cổ đã hoàn toàn trở thành quá khứ. Chỉ còn lại một đám già được Tô Vũ cứu vớt là còn sống.
Phía sau, Võ Vương há miệng thở dốc, hắn chưa nói gì.
Võ Vương nhìn vài vị đạo lữ trong đám người, hắn nhe răng cười, nụ cười lộ về chua xót.
Năm đó hắn đi cứu Văn Vương, dứt khoát kiên quyết rời khỏi vạn giới.
Khi đó, 18 vị đạo lữ đưa tiễn hắn.
Khi đó, nhi tử cũng còn sống.
Hôm nay...
Nhi tử chết trận, đạo lữ chết một nửa, hắn không phụ Văn Vương, không then với tình cảm huynh đệ, nhưng lại không làm tròn trách nhiệm đối với đạo lữ đã chống đố cả gia đình và có lỗi với hậu duệ đã chết trận của mình.
Toàn bộ thiên địa đều an tĩnh, chỉ còn lại lời xin lỗi của Văn Vương.