Tô Vũ nhìn về hướng vạn giới, sau đó lại ngẩng đầu nhìn thời không trường hà xuyên qua hỗn độn, lâm vào trầm tư.
Hắn muốn gặp Đại Chu Vương, ngoài ra hắn còn muốn gặp Tinh.
Hiện giờ Tinh có ở trong thiên địa của Văn Ngọc không?
Lần này có rất nhiều tán tu bị bắt, Tô Vũ không biết Tinh có xen lẫn trong đó hay không.
Nếu ông ta ở đây thì Tô Vũ muốn gặp ông ta.
Lúc trước Tinh nghĩ gì mà dung nhập Thời Gian Sách bản phụ vào người hắn?
Nếu là người Nhân Đạo Thánh Địa, dù ông ta không gặp được Nhân Hoàng thì cũng không cần phải dung nhập bản phụ cho hắn, thứ này là chí bảo, dù chỉ là bản phụ thì cũng là chí bảo, Tinh không lo lắng sẽ tạo ra một vị cường giả sao?
Tỉnh là người thánh địa, đáng lẽ ông ta phải toàn tâm toàn ý suy xét vì Thiên Môn mới đúng.
Đây là điều Tô Vũ cực kỳ nghỉ hoặc.
"Hy vọng lần này có người Nhân Đạo Thánh Địa ở trong thiên địa của Văn Ngọc"
Thời gian quá vội vàng, đám người Tô Vũ không có thời gian quản đám tán tu đó, không biết trong đám người đó có Tinh và những người khác hay không.
Không giải được nghỉ hoặc này, Tô Vũ cảm thấy không thoải mái.
Ngoài ra còn có chí cường 7 đạo Đại Chu Vương...
Chí cường cái quỷ gì, Tô Vũ rất nghi hoặc, rốt cuộc Đại Chu Vương có vấn đề hay không?
Nếu có thì kỳ thật y đã có rất nhiều cơ hội xử lý Tô Vũ.
Đâu chỉ Tô Vũ, y còn có thể xử lý thân thể của Nhân Hoàng.
Nếu Đại Chu Vương thực sự có vấn đề thì y có quá nhiều cơ hội để hại chết không ít người.
"Đại Chu Vương, Chu Thiên..."
Tô Vũ lâm vào trầm tư, cái tên này cũng tràn ngập liên tưởng.
Nhật Nguyệt Tinh Thần, Chu Thiên Văn Minh, thủ lãnh tám bộ lạc.
Cái tên của y đã có chữ của hai thủ lĩnh, y là hậu duệ của Nhân Tổ và Thiên ư?
"Cổ quái!
Tô Vũ lẩm bẩm, ngay sau đó, khí tức hắn biến đổi.
Oanh!
Lực lượng 35 đạo xỏ xuyên qua thiên địa, băng qua hỗn độn.
Giờ khắc này Tô Vũ đang tiêu hóa toàn bộ thu hoạch trong cửa.
Trong cửa bốn tháng, Tô Vũ thu hoạch vô cùng phong phú, hành trình đến Thiên Môn này đã mang đến cho Tô Vũ rất nhiều tư bản.
"35 đạo. Lại tiến thêm một bước... Đám người Không, Thạch, Khung giờ chỉ tương đương ta"
Tô Vũ lộ ra nụ cười xán lạn.
Các lão tiền bối, ta đang đuổi theo các ngươi đây.
Nếu Nhân Hoàng không khôi phục thì ta sẽ còn vượt qua thời kỳ đỉnh cao của y. Theo lời Nhân Hoàng nói, năm xưa y cũng có lực lượng 35 đạo, tương đương với Khung.
Năm đó Khung là tu giả 35 đạo, mấy năm nay đã tiến thêm một bước.
"Nếu không khôi phục nhanh thì ta sẽ thắng ngài đấy"
Tô Vũ tươi cười nhìn phương hướng vạn giới, sau đó hắn nghiêm mặt lại.
Năm đó Nhân Hoàng 35 đạo mà còn bị trúng kế, Nhân Môn vẫn quá sức thần bí.
Trong tam môn, hai môn đã sắp thăm dò rõ ràng, chỉ có Nhân Môn vẫn thần bí dị thường.
Tô Vũ tò mò về Đại Chu Vương và Tỉnh, cũng tò mò với việc Thời Gian Sách bản phụ dung nhập vào mình năm đó.
Giờ phút này, hắn muốn đi tìm Đại Chu Vương tâm sự, nhưng sau khi tự hỏi thì hắn quyết định việc này có thể từ từ.
Đợi chỗ Văn Ngọc có kết quả đãt Bên kia có rất nhiều tán tu, để xem đến khi nào mới có thể xử lý hết.
Giờ hắn sẽ chờ thiên địa hoàn toàn dung hợp rồi giải tán đám người, chỉ để lại vài người cùng với Nhật Nguyệt, Hắc Nguyệt và Pháp.
Hắn cần tìm hiểu tình huống cụ thể của Nhân Môn và Thiên Môn.
Kỳ thật có lẽ Tiên Tổ và Chú biết nhiều hơn, nhưng cường giả như vậy chỉ có thể giết, muốn bắt sống không dễ.
Trong đại điện.
Tô Vũ đang uống trà, hắn không uống rượu nữa, lá trà vẫn luôn dùng của Trà Thụ, nàng sắp bị hắn hái trọc rồi.
Không biết Văn Ngọc còn nhớ Trà Thụ hay không, nếu nhớ thì có đến đòi người hay không?
Dù sao Tô Vũ cũng không muốn trả lại, Trà Thụ phải ở lại với hắn!
Giờ phút này, Vạn Thiên Thánh cũng ở đây, ông thấy Tô Vũ nhàn nhã uống trà thì không quấy rây hắn, ông tươi cười xán lạn nhìn Hắc Nguyệt.
Nhật Nguyệt và Pháp thì để lát nữa tra hỏi sau.
"Ngươi là Hắc Nguyệt ư?"
Giờ phút này, cả người Hắc Nguyệt đều đang run rẩy, dù y đã tu luyện tới 28 đạo, cũng là một vị cường giả mạnh mẽ nhưng hiện giờ bị Tô Vũ khống chế, y không nhịn được mà run rẩy: "Đúng, ta là Hắc Nguyệt, đến từ Uổng Tử Thành..."
Tô Vũ ngáp một cái: "Uổng Tử Thành? Lân trước ta hỏi không phải ngươi nói là không biết sao?"
Hắc Nguyệt vội vàng nói: "Đại nhân, quả thật là lúc trước ta không biết"
Oanh!
Sấm sét đánh xuống mang theo khí tức dương cương, Hắc Nguyệt đau đớn hô lên một tiếng, khói đen bay lên, Tô Vũ cười nói: "Sau khi âm dương kết hợp, ta phát hiện một vấn đề, đám người quá khứ các ngươi thật ra rất sợ khí tức dương gian, ví dụ như lực lượng lôi đình này hoàn toàn là lực lượng quy tắc vạn giới, nó sẽ gây ra thương tổn rất lớn đối với các ngươi, thậm chí có thể đánh tan căn nguyên của các ngươi"
Hắc Nguyệt run rẩy: "Đại nhân, ta không nói dối. Ta vốn là tán tu, sau đó được một kê thân bí thu phục, ban đầu ta thật sự không biết Chú là sứ giả Nhân Môn trong Thiên Môn, lần này đại nhân đánh chết Chú thì ta mới biết được"
Tô Vũ mỉm cười: "Vậy ngươi chỉ là tiểu nhân vật thôi ư?"
Hắc Nguyệt lộ vẻ sợ hãi: "Đại nhân, ta biết rất nhiều bí mật. Vị cường giả Nhân Môn mượn sức chúng ta từng tự mình hiện thân, tuy rằng chỉ là hình chiếu nhưng đã vô cùng cường đại. Ta có một chút hiểu biết về Nhân Môn, để mượn sức chúng ta, đối phương cũng phải để lộ một chút tin tức Nhân Môn. Những gì ta biết đều do vị kia nói, thật giả ra sao ta không thể xác định"
"Nói thử xem nào"
Tô Vũ mỉm cười: "Đừng run rẩy, ngồi xuống đi, uống ly trà nào. Dù sao cũng là cường giả 28 đạo đỉnh cấp, trong vạn giới này có mấy ai địch nổi ngươi, nhân vật lợi hại như vậy mà lại giả vờ đáng thương ư? Giả vờ đáng thương cho ta xem à?"
"co Hắc Nguyệt bất đắc dĩ, thái độ ra sao phải tùy thuộc vào việc y đối mặt với ai, kẻ đang ở trước mặt y chính là một người đã đánh chết nhiều vị chủ nhân cấm địa.
Nhưng y không dám làm trái lời Tô Vũ nói.
Y run sợ ngồi xuống, cầm chén trà mà không dám uống, sau một lúc lâu mới nói: "Đại nhân, ta sẽ nói ra tất cả những gì ta biết, không biết đại nhân có thể tha cho ta một mạng hay không?"
Tô Vũ mỉm cười: "Chưa biết được, phải xem xem có gì hữu dụng với ta không đã. Nếu ngươi chỉ biết toàn những điều vô dụng thì đoạn đạo, dung nhập vào đại đạo của người khác, hôi phi yên diệt. Ta sẽ không nương tay với địch nhân. Nếu ngươi biết điều gì đó hữu dụng thì không phải là không thể tha cho ngươi, ta là người đáng tin cậy, cả vạn giới đều biết, ngươi có muốn thử một chút không?"
Hắc Nguyệt bất đắc dĩ cúi đầu, hỏi tưởng một chút rồi mới lên tiếng: "Ta vẫn luôn là tán tu rrong Thiên Môn, không phụ thuộc cấm địa, ra đời ở cuối thời kì khai thiên, sau đó đã bị phong ấn. Khoảng hơn 8000 năm trước, ta chỉ có 24 đạo, khá nổi danh trong phe tán tu, khi đó hiếm có tán tu nào đạt tới 25 đạo trở lên"
"Khi đó, ta bị người đuổi giết. Lúc ấy ta không biết là ai, hiện tại ta đoán đó có thể là Chú"
Hắc Nguyệt giải thích: "Khi đó đối phương có thể giết ta nhưng không ra tay, chỉ cảm tù ta. Sau đó ta mới biết là hắn muốn thu phục ta, để ta bán mạng cho hắn"