"Ta hiểu rồi" Tô Vũ gật đầu, tiếp tục hỏi: "Nhân Đạo Thánh Địa còn cường giả nào không?"
"Không còn. Cũng có thể có hậu đại quật khởi nhưng khả năng này không lớn, mạt thế mạt pháp, thời đại không có tương lai, trừ đỏ cổ ra thì làm gì có người đủ sức quật khởi"
Ông ta tự giễu.
Đây là sự thật!
Trong tam môn, những kẻ cường đại đều là đỏ cổ, gần như không có thế hệ trẻ tiến vào nhất đẳng, còn đáng thương hơn cả vạn giới. Trong vạn giới, đám người Nhân Hoàng xem như thế hệ tân sinh, vạn tộc cũng vậy, có không ít người đột phá nhất đẳng.
Còn trong cấm địa, cường giả đều là tồn tại thời đại khai thiên, sau khi bị phong ấn, trừ khi có kẻ kế thừa đại đạo của thế hệ trước, nếu không thì gần như không có ai quật khởi, hậu duệ cường giả như Kiếm Không mà cũng chỉ đạt tới 22 đạo.
"Vậy cuối cùng Thiên Môn... chính là Nhân đã bị tính kế như thế nào? Ta nghe nói hắn muốn hiến tế mọi người nhưng thất bại, ngược lại bị bọn họ phản kích khiến hắn phải tự phong ấn thời đại"
Pháp ngẫm nghĩ rồi mới trả lời: "Đó là thời kì cuối của cuộc chiến, Nhân bị thương không nhẹ trong một lần giao chiến với Địa Môn. Trong trận chiến quy mô lớn cuối cùng, hắn và Địa Môn lưỡng bại câu thương. Cái gọi là hiến tế thật ra là muốn nạp những người khác vào thiên địa để bản thân cường đại, kỳ thật là quan hệ đôi bên cùng có lợi, không nhất định phải giết bọn họ. Kết quả Chu phản bội, tin tức bại lộ, Chu còn thêm mắm thêm muối, nói là hắn sẽ trực tiếp giết chết và hiến tế mọi người. Vậy nên ở thời khắc mấu chốt, các vị cường giả đã cho Nhân một đòn trí mạng. Cuối cùng, để có thể sống sót, Nhân lựa chọn tự phong thời đại"
Tô Vũ nghỉ hoặc: "Vì sao tự phong thời đại là có thể sống sót?"
Hắn rất tò mò.
"Bởi vì bên này vẫn chưa cảm nhận được tận thế chân chính buông xuống. Lúc ấy, thời không trường hà đã sụp xuống. Căn nguyên của mọi người đều tiêu tán. Khi đó có hai lựa chọn, thứ nhất, hoàn toàn phá hủy Địa Môn, tiêu diệt khí tức tận thế trong Địa Môn. Thứ hai, tự cắt đứt trường hà, lấy ra một đoạn trường hà phong tỏa trong thiên địa, để trường hà căn nguyên không tiêu tán"
"Nhân đã lựa chọn cách thứ hai, trực tiếp cắt đứt trường hà của thời đại đó, phong tỏa thiên địa, mọi người không có lựa chọn khác, chỉ có thể cố gắng tự bảo vệ mình, củng cố trường hà hắc ám, duy trì không cho trường hà tan vỡ"
Tô Vũ cái hiểu cái không, hắn nghỉ hoặc hồi: "Trường hà dễ cắt đứt như vậy ư?"
Thật lợi hại!
Đừng nói là Tô Vũ, dù là Tử Linh Chi Chủ thì hiện tại cũng không cắt đứt được đúng không?
"Thời điểm tận thế và hiện tại không giống nhau"
Pháp thở đài: "Tới lúc đó ngươi sẽ biết, trường hà rung chuyển, có khả năng sụp xuống bất cứ lúc nào. Cái gọi là cắt đứt trường hà chỉ là lấy ra đoạn của chúng ta, cắt đứt liên hệ với trường hà quá khứ. Đây là chuyện mà chỉ khai thiên giả mới có thể làm được. Kỳ thật việc Tử Linh Chi Chủ khai thiên cũng có quan hệ với thời kỳ ấy, khi đó trường hà rung chuyển, tử khí lan tràn, vậy nên hắn mới có tư bản để sáng lập Tử Linh thiên địa"
Thì ra là thết Vậy nên khi chiến tranh sắp kết thúc thì Tử Linh Chi Chủ mới khai thiên thành công, có vẻ hắn ta đã lợi dụng yếu tố thời đại.
"Chu là quân cờ của Nhân Môn ư?"
"Đúng vậy"
Tô Vũ vuốt cằm: "Sau này Chu vẫn còn xuất hiện ở thời đại mới, tại sao sau này lại rời đi? Nếu hắn không rời đi, vẫn ở lại cho đến bây giờ thì hắn có thể là kẻ đứng đầu trực tiếp khống chế thời đại, an tâm chờ đợi Nhân Môn buông xuống"
Nếu là quân cờ của Nhân Môn thì sao phải chạy, cứ chờ đợi cho tới bây giờ, không cho đám Nhân Hoàng cơ hội thì thế cục vạn giới có như hiện tại không?
Pháp cười: "Không ai muốn làm quân cờ cả đời!"
Tô Vũ sửng sốt rồi bật cười.
"Vậy nên Chu muốn thoát ly ư?"
"Đúng. Nếu ngươi là Chu, ngươi có cam tâm không? Nếu ngay từ đầu ngươi đã là quân cờ của Nhân Môn, đến khi ngươi cường đại, ngươi vẫn cam tâm chờ đợi Nhân Môn buông xuống, sau đó tiếp tục làm kẻ hầu cho hắn ư? Có lẽ Chu đã khai thiên, có khai thiên giả nào tình nguyện cúi đầu trước kê khác không? Ở thời kỳ đó, Tử Linh Chi Chủ rời đi, hắn chính là kẻ đứng đầu chư thiên, thậm chí hắn đã mang Nhân tộc quật khởi, hắn chính là Nhân Tổ. Vậy vì sao hắn không trở thành bá chủ thời đại này, hoàn toàn giải quyết tam môn?"
Tô Vũ sửng sốt: "Ý ngươi là... có khả năng Chu cũng đang che chở thời đại này ư?"
* Vì sao lại không?"
Pháp cười: "Đây là thời đại của ngươi nhưng cũng là thời đại của hắn. Hắn không bị phong ấn, có lẽ đại đạo vẫn ở lại đây, hắn cũng có thể trở về giống Tử Linh Chi Chủ.
Nếu vậy, vì sao hắn phải diệt thời đại này để làm thuộc hạ của Nhân Môn chứ?"
Tô Vũ cũng cảm thấy có đạo lý.
Trước đây, hắn coi Chu - cũng chính là Nhân Tổ - thành kẻ địch giả tưởng.
Nhưng sau khi nghe suy nghĩ của Pháp thì hắn lại nghĩ là... Chưa chắc.
Có khả năng Chu cũng muốn giải quyết tam môn.
Tô Vũ nổi hứng: "Lời ngươi nói khá thú vị đấy. Nhưng dù hắn muốn che chở thời đại này thì cũng có thù oán với chúng ta, không ít hậu duệ của hắn bị ta xử lý"
Tô Vũ cười một tiếng rồi lại nói: "Còn điều gì muốn nói không?"
"Không, những chuyện khác ngươi đều biết rồi"
Pháp bình tĩnh bổ sung: "Đúng rồi, ta còn một điều cuối cùng cần nói. Có khả năng Nhân Môn thật sự sống lại, là loại hoàn toàn sống lại ấy. Thậm chí... có lẽ hắn đang ở ngay bên cạnh ngươi. Có lẽ trạng thái của Nhân Môn có chút đặc thù, bất cứ kẻ nào bên cạnh ngươi đều có thể là Nhân Môn biến thành"
Tô Vũ cười: "Ngươi đang châm ngòi ly gián sao?"
"Không, đây là sự thật!"
Pháp bình tĩnh dị thường: "Việc Nhân Hoàng trọng thương có lẽ có liên quan đến Nhân Môn. Năm đó có người tiến công từ trong Thiên Môn đánh Nhân Hoàng trọng thương, nhưng kỳ suy yếu sẽ không dễ dàng đến như vậy, kỳ thật căn nguyên tương lai có liên hệ với Nhân Môn. Tu giả tu luyện tam thân pháp đều có khả năng bị Nhân Môn chiếm cứ thân thể. Nhân Môn cũng có thể khống chế thời điểm ngươi nghênh đón kỳ suy yếu, nếu không sao có chuyện trùng hợp kỳ suy yếu tới đúng lúc Thiên Môn của Nhân Hoàng bị tấn công như vậy"
Pháp mỉm cười: "Đây là những điều ta tự phán đoán ra, nhưng tam thân pháp chắc chắc có liên quan đến Nhân Môn. Năm xưa trong Thiên Môn cũng từng truyền lưu tam thân pháp, nhưng sau đó đã bị tiêu trừ, chúng ta đều biết tam thân pháp có vấn đề, mà nguồn gốc của công pháp này không rõ ràng, đại khái là do Nhân Môn lưu truyền tới nay"
Tô Vũ vuốt cằm: "Ý ngươi là lực lượng căn nguyên tương lai kỳ thật không phải mượn thời không trường hà mà là Nhân Môn. Nhân Môn khống chế trường hà tương lai, vậy nên thật ra tương lai thân là mượn lực của hắn?"
"Đúng"
Tô Vũ cảm khái: "Thật lợi hại! Nếu thật sự là như thế thì Nhân Hoàng bại không oan, ông ấy đã trúng kế từ lúc rút thực lực tương lai thân rồi"
Đây đúng là một vấn đề mấu chốt.
Tô Vũ rất muốn biết Văn Vương và mấy người kia có rút thực lực tương lai thân hay không.
Tô Vũ cũng từng rút nhưng hắn đã lập tức giải quyết tương lai thân, chỉ tăng cường thực lực một chút mà sau đó lại nhanh chóng nghênh đón kỳ suy yếu, xem như đã trả lại.
Hắn không biết những người khác có gặp kỳ suy yếu hay chưa. Nếu là chưa thì có khả năng sẽ xảy ra vấn đề lớn khi đối đầu với Nhân Môn.
"Còn chuyện gì nữa không?"
"Không còn"
Tô Vũ gật đầu.
"Nhân Môn có liên quan đến hủy diệt, tan biến và tương lai thân, là người cùng thế hệ và thời đại với Thời Gian Chi Chủ, thậm chí đã từng tranh phong. Trong cửa có nhiều kẻ có cấp bậc Đại Thánh"
Đây là tất cả những gì hắn biết về Nhân Môn, tuy không đủ kỹ càng tỉ mỉ nhưng ít nhất đã nhiều hơn trước.
Tô Vũ lại nhìn về phía Hắc Nguyệt, Hắc Nguyệt vội vàng lắc đầu: "Tiểu nhân cũng không còn biết gì khác"
Tô Vũ nhìn Nhật Nguyệt, Nhật Nguyệt lộ vẻ uể oải tuyệt vọng, thấy Tô Vũ nhìn mình thì bất đắc dĩ nói: "Sao Kiếp Chủ lại nhìn ta, những gì ta biết đều đã nói vào ngày đó rồi"
Ngày đó ta nghĩ ngươi là ân nhân cứu mạng, kết quả hóa ra ta chỉ là kẻ ngốc.
Giờ hay rồi, hại chính mình, hại Pháp, hại rất nhiều người, ánh mắt Pháp nhìn gã rất lạnh lùng. Nhật Nguyệt cảm thấy rất bất đắc dĩ, gã thật sự đã nghĩ rằng trăm năm đã trôi qua.