Địa Môn đã nổi giận.
Nếu làm ta tức giận ra tay thật thì các ngươi được lợi gì?
Tô Vũ gật đâu: "Có lý! Nhưng tam môn vốn kẻ là địch của chúng ta, so với việc chờ đợi tam môn hội hợp thì chúng ta thà liều chết diệt trừ Địa Môn trước. Giờ chúng ta còn chưa muốn mạo hiểm, nhưng nếu ngươi đã không ngoan như thế thì chúng ta chỉ có thể liều chết khai chiến với Địa Môn thôi"
Địa Môn không còn lời gì để nói!
Đúng vậy, đám người Tô Vũ không có lựa chọn nào khác, nhưng hắn ta có thể chờ đợi.
Đây quả là một hiện thực đầy bất đắc dĩ và bi thương.
Giờ phút này, Địa Môn oán trách việc mình bị phong ấn ở vạn giới?
Còn Thiên Môn và Nhân Môn thì ở hai đầu trường hà, đám người Tô Vũ muốn gây chuyện thì phải mất công hơn, đâu đơn giản như lúc đến tìm hắn ta, muốn tới bất cứ lúc nào cũng được.
Giờ phút này, Địa Môn không nói gì nữa.
Các ngươi tiến vào đi!
Mang theo thiên địa đi vào cũng được, nếu các ngươi gặp nguy cơ, khi ngã xuống rồi thì sẽ không còn cơ hội sống lại nữa, không mang theo thiên địa vào thì có lẽ vẫn còn cơ hội hồi sinh.
Tử Linh Chi Chủ có kinh nghiệm trong phương diện này, có thiên địa ở đây, căn nguyên không tán loạn thì hắn ta có thể hỏi sinh người chết.
Nghĩ vậy khiến Địa Môn thoải mái hơn nhiều.
Cũng được thôi! Các ngươi vào đi.
Những người khác sẽ ở đây giám sát ta thì sao chứ? Chẳng lẽ ta không có biện pháp nảo sao?
Nếu ta muốn đối phó với các ngươi thì đương nhiên sẽ có biện pháp, nhưng chuyện này cần thế lực Nhân Môn trợ giúp.
Nhân Môn xếp rất nhiều người tiến vào Địa Môn, trước kia hắn ta cảm thấy phiền toái, chắn ghét, hiện tại cảm thấy như vậy cũng không tôi, tốt nhất là các ngươi lưỡng bại câu thương đi.
Tốt nhất là vài vị Đại Thánh buông xuống cùng chết với bọn họ, đó là kết quả tốt nhất.
Bọn họ chờ đợi chừng 2 - 3 tiếng đồng hỏ, trong cửa mới có thanh âm truyền ra: "Bệ hạ, đã xong rồi"
Nhân Hoàng nở nụ cười, y nhìn về nơi xa, tay trảo một cái, một đại ấn rơi vào trong tay, thiên địa nơi xa chấn động kịch liệt, một lát sau, thiên địa thu nhỏ nạp vào trong đại ấn.
Đảm cường giả tu luyện trong thiên địa bừng tỉnh nhìn về phía bên này, thanh âm Nhân Hoàng truyền khắp tứ phương: "Đừng lười biếng. Nếu rảnh thì đến thượng du đánh vạn tộc đi, ai muốn tiến vào Địa Môn mạo hiểm thì chờ ta tiến vào mấy ngày đã rồi hãy vào. Trong đó chắc chắn sẽ rất nguy hiểm. Còn nữa, trong thiên địa của Văn Vương có một đám tán tu không nghe lời, y không rảnh xử lý bọn họ. nếu các ngươi muốn thì vào đánh một hồi đi"
Y nở nụ cười: "Khi ta trở về, ta sẽ khôi phục hoàn toàn. Khi đó có lẽ chính là thời điểm chúng ta chủ động tiếp dẫn tam môn hội hợp, chư vị, hãy chuẩn bị sẵn sàng"
Mọi người nghiêm cẩn sôi nổi quát: "Cẩn tuân hoàng lệnh"
Tô Vũ không nói gì, thiên địa nhanh chóng nạp vào trong cơ thể, tiến hành đơn giản hơn Nhân Hoàng một chút.
Thời Gian Sư lấy ra một cuốn sách, thiên địa cũng nhanh chóng nạp vào, nàng tiện thể lấy ra một cái đùi gà, vừa định há miệng cắn thì lại thấy Tô Vũ nhìn mình, nàng lấy ra một cái đùi gà khác ném cho hắn, đồng thời bất đắc dĩ lắc đầu.
Hiện tại Tô Vũ thấy nàng ăn cái gì cũng nhìn chằm chằm, gia hỏa này cũng tham ăn lắm.
Tô Vũ trợn trắng mắt, ta đòi ăn à?
Ta chỉ nghĩ rằng ngươi đừng đến chỗ nào cũng ăn như vậy không.
Lúc trước, Thời Gian Sư trong tưởng tượng của ta là người vô cùng tiêu sái, khống chế thuyền nhỏ lướt đi trong thời không trường hà, sao hiện tại ngươi lại thành một kẻ tham ăn đến vậy?
Cái tên Thực Quang Sư đúng là danh bất hư truyền!
Ta ngẫm nghĩ...
Má nó, đúng là có khả năng Ngục Vương đã ngụy trang thành Thời Gian Sư. Ngục sát phạt quyết đoán, vô cùng lãnh túc, điểm này có thể nhìn ra từ những lời miêu tả của Võ Vương.
"Không đủ à?"
Thấy Tô Vũ cảm đùi gà rồi mà còn nhìn mình, Thời Gian Sư ngẫm nghĩ rồi lại lấy ra một bầu rượu: "Cho ngươi này"
Tay trái Tô Vũ cầm bầu rượu, tay phải cầm đùi gà, nhất thời không có lời gì để nói.
Văn Ngọc thấy hắn vẫn còn nhìn mình thì kinh ngạc hỏi: "Vẫn chưa đủ sao?"
Tô Vũ hung hăng cắn một miếng thịt đùi, không nhìn nàng nữa.
Đúng là ngon thật!
Tô Vũ ăn một miếng rồi hỏi: "Chân thứ gì đây?"
"Phượng Tổ đấy"
Thời Gian Sư cười ha hả nói: "Trong Thiên Môn chẳng có nhiều đồ ngon, đám cường giả đều là cục đá và kiếm, trông Không cũng chẳng ngon. Nhưng Địa Môn thì khác, đây là thời đại hỗn độn bị phong ấn, có rất nhiều đại lượng hỗn độn cổ thú. Tô Vũ, ngươi không biết đâu, năm đó chúng ta mở đại hội cắm trại ở đây, ăn được nhiều chủng loại lắm"
"Ta nhớ là có một lần đã ăn 62 loại cổ thú. Chẹp chẹp, ngon cực!"
Tứ phương trầm mặc!
Địa Môn nhớ lại tình cảnh ấy, chuyện này thật sự đã xảy ra vào thời đại thượng cổ.
Văn Ngọc vui về ra mặt: "Lần này ta tự mình vào bắt. Sau đó ta sẽ làm một bữa tiệc vạn thú cho ngươi, bảo đảm Tô Vũ ngươi ăn một lần sẽ nhớ cả đời, khi đó, ngươi sẽ hiểu vì sao Thời Gian Chỉ Chủ muốn phong ấn hỗn độn mà không phải là tiêu diệt, ta hoài nghỉ Thời Gian Chi Chủ cũng nghĩ giống ta, nếu giết sạch bọn chúng rồi chúng ta sẽ ăn cái gì"
Thiên địa an tĩnh tới cực hạn.
Đúng vậy, giết sạch rồi thì ăn cái gì?
Nhân Hoàng không nhịn được cười: "Vào đi, đừng áp đặt suy nghĩ của ngươi lên Thời Gian Chi Chủ"
Văn Ngọc không cho là đúng: "Tinh Vũ đại ca, lời ta nói không có đạo lý sao? Giết sạch rồi thì về sau chúng ta ăn sinh vật hình người sao? Hỗn độn vạn tộc mới là ngon nhất"
Nhân Hoàng không cãi cọ với nàng, y mỉm cười bước vào.
Tô Vũ cũng nhanh chóng bước qua khe cửa.
Thời Gian Sư vừa ăn vừa đi vào, còn không quên lẩm nhẩm: "Thật mà, các ngươi phải tin ta. Đối với Thời Gian Chi Chủ mà nói, thời đại hỗn độn có mạnh không? Không đâu đúng không? Vậy tại sao hắn phải phong ấn làm øì, sao không giết sạch đi. ? Nhưng hắn không làm vậy chứng tỏ có khả năng hắn nghĩ như ta, hắn sợ khi hắn tái xuất thì vạn giới toàn sinh vật hình người, không còn đồ ăn ngon"
"Có lẽ vậy!"
Tô Vũ cười tiếp lời, phía sau, Văn Vương cười khổ hô to: "A Ngọc, vào đi, đừng gây rối xa?"
nữa.
Văn Ngọc không quay đâu lại: "Không gây rối thì chúng ta đi vào làm gì?"
Có phải gần đây tâm tình ca ca bất ổn hay không?
Y nói chuyện khó hiểu quá.
Chúng ta đi vào vốn là để gây rối mà.
Tô Vũ nở nụ cười lên tiếng: "Có đạo lý!"
Lời Văn Ngọc nói khiến Tô Vũ cảm thấy buồn cười, đúng vậy, chúng ta đi vào không để gây rối thì để làm gì?
Đương nhiên là phải quậy tung mọi thứ lên rồi!
Trong nháy mắt, ba người biến mất.
Văn Vương lộ vẻ bất đắc dĩ, muội muội ta trước khi đã vô pháp vô thiên rồi, giờ gặp được Tô Vũ cũng vô pháp vô thiên, tuy rằng lão đại ổn trọng nhưng hiện tại y bị thương, hai tên nhãi này chưa chắc đã nghe lời y.
Lần này Địa Môn sẽ đại loạn thật rồi!
Tử Linh Chi Chủ cũng có tính toán như vậy, hắn ta bình tĩnh nói: "Chuẩn bị cường công Địa Môn"
Địa Môn sửng sốt.
Văn Vương gật đầu: "Thái Sơn, bảo mọi người chuẩn bị. Nếu bên trong quá loạn, có lẽ Địa Môn sẽ không nhịn được muốn nhúng tay. Đến lúc đó chúng ta sẽ tấn công Địa Môn"
"Rõ6* Bọn họ nhanh chóng an bài, giờ phút này Địa Môn cảm thấy vô cùng bi thương.
Các ngươi có ý gì? Thật sự không coi ta là người ngoài ư?
Bọn họ chẳng kiêng dè chút nào, ở trước mặt hắn ta mà chuẩn bị cường công rất lộ liễu.
Hiển nhiên bọn họ cảm thấy mấy người Tô Vũ tiến vào sẽ khiến Địa Môn đại loạn.