Cùng lúc đó, trước Địa Môn.
Tô Vũ, Văn Ngọc, Nhân Hoàng, Văn Vương đang đứng đây.
Một lát sau, một cỗ tử khí thổi quét thiên địa.
Trong nháy mắt, Tử Linh Chi Chủ hiện lên.
Hắn ta không nhìn bất cứ kê nào, chỉ nhìn về phía Địa Môn, hắn ta cười nhạt lên tiếng:
"Không biết khi Địa Môn hoàn toàn sống lại sẽ mạnh đến mức nào"
Địa Môn im lặng.
Giờ phút này, ở đây có rất nhiều cường giả, dù là Địa Môn thì cũng cảm thấy bất an.
Hiện giờ tam môn còn chưa mở ra, dù Địa Môn mở ra, hoàn toàn sống lại, nhưng hắn ta có thể thắng không?
Có hy vọng nhưng kết quả thế nào khó có thể nói trước.
Hắn ta hoàn toàn sống lại thì đương nhiên là không cần sợ Tử Linh Chi Chủ, nhưng đám tu giả trong cửa có thể ngăn cản những kẻ khác không?
Tô Vũ, Nhân Hoàng, Văn Vương, Thời Gian Sư, Võ Vương...
Thời đại vạn giới này rất đáng sợ!
Tô Vũ nhìn Tử Linh Chi Chủ, tươi cười xán lạn nói: "Tiền bối, ngài tới rồi. Nếu ngài tới muộn chút nữa chắc ta sẽ hoang mang lo sợ lắm. Có tiền bối ở đây khiến ta an tâm hơn nhiều, lần này, tiền bối, Văn Vương và Võ Vương sẽ tọa trấn bên ngoài, nói trắng ra là nhìn chằm chằm vị Địa Môn tiền bối này. Địa Môn tiền bối quá cường đại, ta sợ hắn bỗng nhiên phong tỏa cánh cửa muốn vây chết ta, vậy thì chúng ta sẽ gặp nguy hiểm"
Văn Vương mỉm cười: "Có Tử Linh Chi Chủ ở đây, ngươi lo lắng cái gì?"
Nhân Hoàng cũng cười nói: "Tử Linh tiền bối vô cùng cường đại, không cần lo đâu"
"ca Võ Vương nhìn bọn họ, rầu rĩ lên tiếng: "Có tiền bối ở đây, chúng ta có thể đánh Địa Môn"
Tử Linh Chi Chủ sắc mặt lạnh lùng nhìn mấy người: "Nói xong chưa?"
Tâng bốc ta làm gì?
Đám nhãi lắm trò vặt!
Nhân Hoàng tươi cười: "Tiền bối đừng để ý, chúng ta đều thành tâm bội phục tiền bối, cùng nhau bảo hộ vạn giới, tiền bối là Định Hải Thần Châm của vạn giới ta.."
Tử Linh Chi Chủ mất kiên nhẫn.
Các ngươi nghĩ ta là Khung sao?
Nói vài câu hay ho là lừa được ta chắc?
Hắn ta cả giận nói: "Có vào không?"
Nói nhảm nhiều làm gì?
Đám người này không phải người tốt, một lòng một dạ muốn hắn ta làm tay sai...
Tô Vũ nở nụ cười: "Có chứ, lập tức vào ngay đây!"
Nhân Hoàng giơ tay: "Đừng nóng. Mở Địa Môn ra một chút đi, sau đó phiền tiền bối đứng yên ở đây, không có việc gì thì đừng biến mất. Lão nhị hãy giám sát thật kĩ, Địa Môn tiên bối mà có động tĩnh gì thì các ngươi hãy chơi với Địa Môn tiền bối một lát"
Uy hiếp trần trụi!
Địa Môn vẫn trầm mặc.
Là chí cường giả của một thời đại, hắn ta không sợ Văn Vương hay thậm chí là Tử Linh Chi Chủ, nhưng trước khi tận thế hoàn toàn bắt đầu, đám Môn bọn họ mà giải phong thì sẽ có chút rắc rối.
Hơn nữa bọn họ còn chưa khôi phục hoàn toàn.
Khi tận thế đến, bọn họ có thể mượn cơ hội khôi phục, tam môn hội tụ, trường hà áp súc, lực lượng sôi trào, quy tắc dật tán... Khi đó là cơ hội tốt để sống lại.
Nhưng hắn ta biết rằng bây giờ mà thả mấy người Tô Vũ tiến vào thì rất nguy hiểm.
Thậm chí có hiệu quả tư địch.
Giờ phút này, Địa Môn rất phân vân.
Hắn ta luôn đề phòng Nhân Môn, nhưng nếu mấy người Tô Vũ tiến vào, có lẽ hắn ta có thể lợi dụng Nhân Môn để giải quyết bọn họ.
Giờ không nên chống đối mấy người Nhân Hoàng.
Địa Môn cảm thấy bất đắc dĩ.
Tam môn sẽ hội hợp sớm thôi, nhưng sao bây giờ ta lại thấy cảm thời gian trôi chậm thế?
Trước đây, mấy ngàn mấy vạn năm trôi qua hắn ta cũng không thấy dài.
Trước đây, hắn ta ước gì các Môn khác đừng tới, để thời đại hỗn độn chúng ta buông xuống thôi là được.
Nhưng giờ thì không thể như vậy.
Tất cả phải chung sức, chỉ có thêm Thiên Môn thì cũng không được, tốt nhất là Nhân Môn cũng ra tay, không thì khó mà có thể đối phó với vạn giới.
Tuy hiện tại thực lực vạn giới có về chỉ ngang sức với một môn, nhưng dù sao bọn họ cũng là vai chính của thời đại này, chỉ cần vô ý một chút thôi cũng có thể dễ dàng xảy ra biến cố.
Trong lòng nghĩ vậy, Địa Môn mở hé ra một khe nhỏ, hảo hán phải biết tránh cái thiệt trước mắt.
Nhân Hoàng không vội vã đi vào, y tản ra khí tức bình thản.
Một lát sau, phía sau cửa có thanh âm truyền ra: "Bệ hạ"
Tô Vũ nhướng mày.
Giỏi thật! Phía sau cửa đã an bài thỏa đáng rồi sao?
Là Nhất Nguyệt Thực Thiết tộc ư?
Hay là Hống Hoàng - tọa ky của Võ Vương?
Hình như năm xưa Nhân Hoàng đã phái vài vị chủ nhân quy tắc thuộc vạn tộc tiến vào trong đó, bởi vì thú loại dễ lẫn vào hơn.
Giọng Nhân Hoàng truyền vào: "Giải quyết nhãn tuyến phía sau Địa Môn. Ta muốn vào trong, không muốn tin tức bị truyền đi"
"Bệ hạ muốn vào ư?"
Giọng nói phía sau cửa lộ vẻ kinh hỉ và kinh ngạc: "Bệ hạ, ngài khôi phục thương thế rồi sao?"
"Không, nhưng không sao cả. Lần này ta tiến vào cùng hai người khác. Đừng hỏi nữa, nhanh lên, nếu đối thủ quá mạnh thì từ bỏ, đừng rút dây động rừng"
"Rõ* Thanh âm sau cửa biến mất.
Tô Vũ nhìn Nhân Hoàng, Nhân Hoàng cười nói: "Đừng nóng vội, đợi chút đi. Dù chỉ che giấu được một ngày thì cũng tốt"
Tô Vũ gật đâu, hắn nghĩ tới gì đó cười nói: "Ta cũng xếp vài người đi vào trong Địa Môn, không biết hiện tại bọn họ thế nào?"
"Ngươi ư?"
Nhân Hoàng kinh ngạc: "Ai đã đi vào?"
"Đám Thiên Cổ"
Nhân Hoàng không còn lời gì để nói.
Bọn họ là người của ngươi ư?
Tô Vũ bật cười: "Ta còn an bài người trong Nhân Môn nữa, không phải Chu Tắc đã đi vào rồi sao?"
Nhân Hoàng cạn lời, bất đắc dĩ nói: "Chỉ cần là người ngươi quen thì tính là người của ngươi à?"
Ngươi đùa ta đấy à?
Thế thì ta đây còn quen Địa Môn, biết Hỗn Độn Chi Chủ đây, bọn họ có phải người của ta không?
Tô Vũ đáp: "Không giống nhau. Nhân Hoàng bệ hạ thân ái, ta và bọn họ rất hiểu nhau, bọn họ biết ta khó đối phó, không nên chọc đến ta, hơn nữa bọn họ cũng khá thông minh. Kê ngu xuẩn thì vừa gặp đã kêu gào đòi sống đòi chết, thế thì ta cũng chẳng có biện pháp nào, còn đám người thông minh thì đôi khi dễ đối phó hơn một chút"
Tô Vũ nhìn sắc trời: "Không biết người sau cửa phải mất bao lâu mới giải quyết được những nhãn tuyến đó? Không lãng phí thời gian chứ?"
Nhân Hoàng mỉm cười: "Yên tâm, quanh đây không có nhiều người, ta ra tay hai lần, có người ở gần bị chém giết, hiện tại không ai dám đến mạo hiểm nữa"
Hai người trò chuyện, một bên khác, Văn Vương thấy hiện tại lão đại không thèm hàn huyên với mình thì cảm thấy rất hụt hãng: "Lão đại, ta bị ngươi vứt bỏ rồi à?"
Nhân Hoàng bật cười: "Ta không hề nói vậy. Đừng ghen tị, nhiệm vụ của ngươi cũng rất quan trọng"
Văn Vương khẽ gật đầu: "Yên tâm, nếu có vấn đề phiền toái thì ta sẽ tiến vào mang mọi người ra"
Dứt lời, y phất tay, một người hiện lên.
Thông Thiên Hầu đã chết lặng.
Thấy ở đây có đông cường giả như vậy, y vội nhìn về phía Tô Vũ, nhe răng trợn mắt hô:
"bệ hạ"
Văn Vương ngẩn ra nhìn y: "Cái cửa lắm mồm nhà ngươi cũng thay đổi rồi, không phải trước kia rất sợ ta sao? Hiện tại thấy Tô Vũ thì không để ý tới ta nữa ư?"
Thông Thiên Hầu lộ về mặt đưa đám: "Không dám, Văn Vương đại nhân, hiện tại lão thân đã nguyện trung thành với bệ hạ"
Văn Vương bật cười: "Được rồi. Ngươi đợi ở đây đi, có lẽ sẽ phải dùng đến ngươi ở thời khắc mấu chốt. Địa Môn không thành thật, có khả năng sẽ cấu kết với Nhân Môn hoặc dùng thủ đoạn khác để vây giết mấy người Tô Vũ. Hoặc hắn cũng có thể mật báo để kê khác vây giết bọn họ. Hiện tại ngươi có một nhiệm vụ đó là giám sát Địa Môn, nếu có dao động thì lập tức báo cho chúng ta"
Thông Thiên Hầu dại ra.
Cái quái gì vậy?
Kê nào không biết chắc còn tưởng chúng ta đang tâm sự riêng với nhau, nhưng mà không phải Địa Môn đang đứng ngay đây sao? Hình như hắn ta còn đang tỉnh táo nữa...
Y đúng là không nể nang Địa Môn chút nào!
Văn Vương không thèm để ý, y nhìn về phía Tô Vũ: "Có mang thiên địa vào không?"
Tô Vũ đáp lời: "Nếu Địa Môn luôn mở thì mang hay không cũng như nhau. Nhưng nếu hắn đóng cửa, chúng ta không mang thiên địa theo thì thực lực sẽ suy giảm rất lớn"
Có mang thiên địa vào không?
Hiện tại bọn họ có thể cưỡng ép mang vào.
Nếu không mang theo, bản thân thân thể Tô Vũ chính là thiên địa, thực lực sẽ không chênh lệch quá nhiều, nhưng Nhân Hoàng và Thời Gian Sư thì không phải như thế, thực lực sẽ bị giảm sút không nhô.
Nhân Hoàng cười nói: "Mang vào đi. Cẩn thận thì tốt hơn. Nhỡ đâu vài vị Đại Thánh Nhân Môn giáng lâm liên thủ vây giết chúng ta, Địa Môn mạo hiểm đóng cửa thì chúng ta sẽ gặp nguy hiểm. Mà Địa Môn tiền bối sẽ để chúng ta mang thiên địa vào đúng không?"
Địa Môn truyền ra dao động: "Các ngươi còn muốn dịch chuyển thiên địa tiến vào?"
Thật quá đáng!
"Hiện giờ ta vẫn chưa sống lại, chỉ là chút ý chí còn sót lại, mở ra khe lớn sẽ khiến thương thế của ta nghiêm trọng hơn, các ngươi dịch chuyển thiên địa tiến vào thì ta sẽ phải trả giá rất đắt"
Tô Vũ lên tiếng: "Không phải đã cho ngươi 2 đại đạo siêu hạng rồi sao? Cái giá nhỏ như thế mà không trả nổi à? Nếu ngươi cảm thấy cái giá quá lớn, vậy sau khi vào chúng ta sẽ không giết siêu hạng mà là tàn sát đám dưới siêu hạng cho ngươi bồi bổ thân thể, ngươi thấy thế nào?"
Đây là uy hiếp!
Địa Môn trầm mặc một hỏi, một lát sau mới dao động nói: "Tô Vũ, các ngươi đừng uy hiếp ta hết lần này đến lần khác như vậy. Đừng ép ta phải sống lại, các ngươi sẽ chẳng được gì đâu, thực lực các ngươi không yếu nhưng ta vẫn có thể phản kích. Đừng quên là còn có Thiên Môn và Nhân Môn nữa"
Địa Môn đã nổi giận.
Nếu làm ta tức giận ra tay thật thì các ngươi được lợi gì?