Nhân Hoàng cười khổ: "Lúc ấy ta chỉ có thể làm được như vậy. Ngươi muốn ta giết Ngục... Ngươi cảm thấy lúc ấy ta có thể làm được sao? Cảm tình mấy vạn năm.."
Tô Vũ nhún vai: "Cũng đúng. Nhưng việc này ngài giải quyết không tốt rồi"
"Đúng, vậy nên ta chỉ là Nhân Hoàng"
Nhân Hoàng thở dài: "Nếu ta là người đại công vô tư chân chính, thì ta đã không phải là Nhân Hoàng mà là Hoàng của vạn tộc. Nếu ta có thể đối đãi với vạn tộc như với Nhân tộc thì chưa chắc vạn tộc sẽ làm phản. Vậy nên kết cục thượng cổ huỷ diệt có một phần là vì ta, Tô Vũ, ngươi đừng đánh giá ta quá cao, ta không phải thánh nhân"
Tô Vũ im lặng.
Thật ra Nhân Hoàng biết tất cả mọi chuyện.
Nhưng y là Nhân Hoàng!
Sách lược không khác gì Bách Chiến năm xưa nhưng Nhân Hoàng tốt hơn Bách Chiến một chút, trừ việc y không giết Ngục Vương khi nàng ra tay với minh tộc ra thì bình thường y đối đãi rất tốt với minh tộc.
Nhân Hoàng không phải thánh nhân, trách nhiệm của y chỉ nhằm vào Nhân tộc.
Tô Vũ cũng không phải thánh nhân, trách nhiệm của hắn là những người ủng hộ hắn, tán thành hẳn.
Thời đại này, thánh nhân chân chính căn bản là không tồn tại.
Giờ khắc này, Thời Gian Sư đang quan sát hai người, thấy hai người không nổi xung đột thì mới nói: "Nghĩ nhiều làm gì? Mới tiến vào thôi mà. Hay chúng ta giết mấy hỗn độn cổ thú ăn một bữa đi, ăn no rồi làm việc?"
Nàng lên tiếng khuấy động bầu không khí.
Nàng cảm thấy không cần thiết phải nổi xung đột vì Ngục Vương, nay Tô Vũ và Nhân Hoàng đều là trụ cột của Nhân tộc, căn bản không cần mất đi lòng tin vào nhau chỉ vì Ngục.
Nhân Hoàng gật đầu mỉm cười: "Văn Ngọc nói rất đúng. Hãy bắt mấy cổ thú làm một bữa đi rồi tính"
Nếu là ngày thường, y sẽ chẳng thèm tán thành với kiến nghị này của Văn Ngọc, nhưng lúc này y lại ủng hộ.
Tô Vũ cười đáp: "Được"
Việc này xem như bỏ qua. Nhân Hoàng đã nói y sẽ không ngăn cản Tô Vũ, vậy là đủ rồi.
Tô Vũ không cầu Nhân Hoàng ra tay, muốn Nhân Hoàng giết muội muội kết bái mấy vạn năm của y thì sẽ rất khó xử.
Hống đứng một bên, ban nãy hắn ta không dám thở mạnh, giờ nghe vậy thì nhẹ nhàng thở ra, vội vàng nói: "Ngọc đại nhân, ta biết ở đâu có cổ thú ăn ngon, để ta dẫn đường „ cho:
Hắn ta cứ tưởng mấy vị này vừa vào thì đã nổi lên xung đột, may mà không xảy ra tình huống ấy, ban nãy hắn ta sợ gần chết.
Tô Vũ nhìn ra hắn ta đang khẩn trương, hắn cảm thấy điều này là không cần thiết, Tô Vũ và Nhân Hoàng căn bản sẽ không xung đột vì Ngục Vương, cùng lắm là không tiếp xúc với phe thế lực của Ngục mà thôi.
Sau khi mấy người vào trong, bọn họ không đi tìm cường giả ngay mà là để Hống dẫn dắt đi ăn một bữa no nê.
Trong Địa Môn.
Trên một lục địa nhỏ huyền phù, ba người và Hống đều đang nhìn đống lửa, thỏa mãn ngửi mùi thơm.
Thơm quát!
Thời Gian Sư vừa nướng thịt vừa khen: "Hống, ngươi chọn không tôi, ta chưa bao giờ ăn loại thú này đâu"
Hống mỉm cười, trong lòng cảm thấy mỹ mãn.
Ngài cảm thấy thứ này ngon là được. Ta chỉ sợ ngài muốn ăn ta thôi!
Mấy người chia phần, Tô Vũ vừa ăn vừa nói: "Hiện tại đám người trong cửa đang đề phòng chúng ta, nếu ra tay thì sợ rằng sẽ bị phát hiện. Lần này mục đích vào đây là để chữa thương cho Nhân Hoàng, dựa theo tin tức của Nhân Hoàng, Vạn Đạo Thạch đang ở chỗ Hỗn Độn Chi Chủ"
Nhưng Hỗn Độn Chi Chủ rất mạnh, bọn họ chưa đủ khả năng đối phó với gã.
Tô Vũ 35 đạo, Văn Ngọc 34 đạo, nếu hai người liên thủ thì có thể đánh với Hỗn Độn Chi Chủ, dù đối phương là cường giả 36 đạo thì bọn họ cũng có thể đánh một trận.
Lúc trước hai vị 34 đạo là Tiên và Thần liên thủ đối phó Khung mà chỉ hơi ở hạ phong một chút mà thôi, nhưng nếu muốn giết người thì lại không dễ.
Vậy nên Tô Vũ hy vọng Nhân Hoàng khôi phục trước đã rồi mới đi đánh Hỗn Độn Chi Chủ, nhưng như vậy thì lại mâu thuẫn.
Nhân Hoàng mỉm cười: "Nếu cần giết siêu hạng thì cổ thú nơi này đều tu hỗn độn đại đạo, mang hỗn độn căn nguyên, hẳn là cũng có thể giúp ta khôi phục, ta cảm thấy mình có thể khôi phục đến 32 đạo. Vậy nên vẫn đối phó với hai kẻ thân bí kia trước đi.
Vấn đề là không rõ thực lực bọn họ ra sao"
Khi đối mặt với điều mình không biết thì thường sẽ có nguy hiểm.
Thời Gian Sư đang ăn, nghe vậy nàng đề nghị: "Chỉ thử xem sao thôi. Nếu quá mạnh thì từ bỏ. Đánh du kích là được. Nơi này không bằng Thiên Môn, số lượng siêu hạng không nhiều, nếu bọn họ muốn vây giết ba người chúng ta thì không đơn giản đâu"
Tô Vũ khẽ gật đầu, hắn nhìn Hống: "Hống tiền bối biết vị trí cụ thể của hai lãnh địa đó không?
Hống vội đáp: "Biết đại khái phạm vi một nơi. Nhưng ta ít đến đó, hay là gọi Nhất Nguyệt đến hỏi được không?"
Tô Vũ nhìn Nhân Hoàng, Nhân Hoàng gật đâu: "Tới đó rồi liên hệ thử xem"
Tô Vũ không nói nữa, tiếp tục ăn.
Món này ngon thật, trước khi gặp Văn Ngọc, Tô Vũ hiếm khi ăn uống cái gì, bởi vì không cần thiết là lãng phí thời gian, nhưng hiện tại hắn không vội, quá vội vàng sẽ dễ Xảy ra sai sót.
"Vậy giúp Nhân Hoàng khôi phục đến siêu hạng trước, sau đó có vốn bảo mệnh rồi thì mới đi tìm Hỗn Độn Chi Chủ"
Văn Ngọc hỏi: "Không tìm Nhân Tổ trước ư?"
Tô Vũ mỉm cười.
Nhân Hoàng đáp lời: "Không cần vội, tránh việc đàm phán thất bại. Uy hiếp tứ phương trước, cho Nhân Tổ biết rằng chúng ta không dễ chọc. Như vậy nếu hợp tác thì hắn sẽ không tùy tiện trở mặt với chúng ta, giờ mà đi tìm hắn thì vấn đề hợp tác sẽ không lâu bền"
Văn Ngọc suy xét một chút rồi gật đầu.
Thật ra nàng muốn nói rằng có thể tìm Ngục trước, có lẽ thực lực đối phương yếu nhất trong mấy người đó.
Dường như Tô Vũ biết nàng muốn nói vậy nên cười nói: "Không cần vội vã tìm Ngục, chúng ta không đi tìm nàng, nàng sẽ không xác định được mục đích của chúng ta có phải nhằm vào nàng hay không? Chúng mà đi tìm nàng thì mới phiền toái, có lẽ nàng sẽ cho rằng chúng ta muốn giết nàng"
Thật ra vấn đề nằm ở Nhân Hoàng, chỉ là Tô Vũ không nói ra mà thôi.
Văn Ngọc không nói nữa, một lát sau, mấy người ăn sạch một cự thú.
Ăn uống no đủ, mấy người Tô Vũ đứng dậy rồi nhanh chóng bay về một phương, trong Địa Môn có hai cấm địa thần bí, Hống biết chút tình huống cơ bản nhưng chưa bao giờ đến đó, đám người Tô Vũ không tiện tìm tòi phạm vi lớn, hắn còn phải tra xét thêm một chút nữa mới được.
Cùng lúc đó, thượng giới...
Địa Môn đứng sừng sững giữa đời đất, ngoài cửa, Văn Vương, Võ Vương, Tử Linh Chỉ Chủ trông giữ Địa Môn, để ngừa Địa Môn làm ra hành động nào đó.
Đột nhiên Tử Linh Chi Chủ ngẩng đầu nhìn bầu trời, những người khác cũng vậy.
Hư không chấn động, trường hà rung chuyển.
Thời không trường hà vốn vắt ngang qua vạn giới giống như ngân hà, bỗng nhiên nó trở nên tối tăm.
Người bình thường vốn không thể nhìn thấy trường hà này, trừ cường giả đỉnh cấp thì chỉ có tu giả khai Thiên Môn thì mới có thể nhìn thấy.
Giờ khắc này, trường hà rung chuyển, dường như có một cỗ khí tức tử vong hắc ám tràn đến.
Địa Môn bừng tỉnh nhìn về phía hư không, ý chí bắt đầu dao động: "Dấu hiệu diệt thế.
Thời không trường hà bắt đầu xuất hiện khí tức diệt vong. Kỷ nguyên trước cũng đã thế này, Phệ Hoàng sẽ xuất hiện sớm thôi"
Tử Linh Chi Chủ lạnh lùng nhìn bầu trời, ý chí lực cường hãn thổi quét thiên địa, trực tiếp cắn nuốt khí tức hắc ám trong trường hà.
Địa Môn bình tĩnh nói: "Vô dụng thôi. Hơn nữa đừng tùy tiện cắn nuốt loại khí tức này, nếu không sẽ rất xui xẻo"
Tử Linh Chi Chủ biết.
Ở trong cửa, sau khi Phệ Hoàng bị giết, đại lượng lực lượng tan biến xuất hiện, người cắn nuốt cỗ khí tức này thường đều cực kỳ xui xêo, thậm chí có kẻ đã ngã xuống.
Nhưng Tử Linh Chi Chủ không để ý, hắn ta tiếp tục dùng ý chí lực thổi quét nhưng cỗ khí tức kia vẫn lan tràn.
Văn Vương cũng ngẩng đầu nhìn bầu trời, một lát sau nhẹ giọng nói: "Hình như lan tràn đến từ hạ du, Nhân Môn là nguyên nhân diệt thế ư?"
Y mỉm cười: "Trùng hợp là đúng lúc này... Xem ra khí vận vạn giới thật sự tập trung trên người Tô Vũ, nếu Tô Vũ tọa trấn vạn giới thì diệt thế sẽ không bắt đầu ư?"
Tô Vũ mới rời đi chưa lâu mà đã xuất hiện tình huống này.
Lần này hắn rời đi có gì khác lần trước?
Điều khác biệt lớn nhất chính là hắn mang theo thiên địa ở vạn giới, thu hỏi Nhân Chủ Ấn và Giám Thiên Hầu đại biểu khí vận, giờ phút này, Tô Vũ đã tiến vào trong Địa Môn.
Văn Vương nhanh chóng phán đoán.
Có phải vì nguyên nhân đó nên trường hà mới xuất hiện khí tức hắc ám hủy diệt không?