Giờ phút này, đám người Tô Vũ đã rời đi.
Hiện tại Hống là một người trung niên văn nhã, hắn ta nhanh chóng hội báo: "Bệ hạ, trong Địa Môn có rất nhiều thế lực, nổi bật trong số đó có 5 thế lực lớn. Nhân Tổ ở Bích Hoa Sơn, Ngục Vương ở Vô Gian Địa Ngục, Hỗn Độn Chi Chủ ở Bất Lão Sơn, còn hai nơi khác tương đối thần bí, nghe nói cũng có cường giả đỉnh cấp tọa trấn nhưng chưa bao giờ gặp qua. Có tin tức nói rằng ở đó thật sự có cường giả đỉnh cấp"
Nhân Hoàng khẽ gật đâu.
Tô Vũ thấy hắn ta nhắc tới các thế lực này có vẻ thuộc như lòng bàn tay thì cười hồi:
"Nhân Tổ và Ngục không bị người nhằm vào ư?"
Hống lắc đầu: "Không. Bởi vì bọn họ rất mạnh"
Tình cảnh không giống như ở trong Thiên Môn.
Bởi vì Thiên Môn rất cường đại nên cường giả như Tử Linh Chi Chủ cũng bị nhằm vào gắt gao, còn ở đây thì Hỗn Độn Chi Chủ không ra tay, hai thế lực thần bí khác dù có siêu hạng thì e rằng cũng không có hứng thú ra tay.
Nếu bọn họ ra tay thì cũng chưa chắc có thể đánh hạ.
Tô Vũ ngẫm nghĩ rồi nói: "Nhân Tổ và Ngục tiến vào Địa Môn, mục đích của bọn họ là gì? Chẳng lẽ chỉ là tị nạn thôi ư?"
Có lẽ có một phần nguyên nhân là tị nạn.
Tỷ như Nhân Tổ, có thể Chu vào đây là để tránh sự khống chế của Nhân Môn, nhưng Ngục thì sao?
Tiến vào nhiều năm như vậy, nếu những người này thật sự muốn ra ngoài thì không phải là không cơ hội. Nhưng bọn họ vẫn luôn ở trong Địa Môn.
Kể cả lúc trước, những chủ nhân quy tắc ra ngoài cũng đều là kẻ yếu, cường giả chân chính thì không thấy đâu.
Lúc trước một đệ tử của Ngục đã ra ngoài, đó là Ngục Thanh.
Kê đó không quá cường đại, giờ nghĩ lại thì chắc chỉ có lực lượng 4 đạo, nghe nói bà ta là cửu đệ tử của Ngục, đương nhiên tình huống lúc ấy của Địa Môn cũng không đủ để cho tồn tại cường đại hơn đi ra ngoài.
Khi ấy khe hở Địa Môn không lớn, còn chuyện uy hiếp Địa Môn mở cửa ra thì chỉ có đám Tô Vũ có thể làm được.
Mấy người Tô Vũ tiến vào vốn không định đi ra ngoài quá dễ dàng.
Giờ phút này, khe hở Địa Môn không đủ khả năng duy trì cho bọn họ ra ngoài, nhưng Tô Vũ tin rằng, khi bọn họ đánh long trời lở đất, giết vô số người, có lẽ Địa Môn sẽ tự cưỡng ép mở cửa để đưa bọn họ ra ngoài.
Vậy nên ba người hoàn toàn không lo lắng vấn đề trở về ra sao.
Nếu bọn họ thua thì không ra được nữa.
Còn nếu thắng thì đương nhiên sẽ có vô số biện pháp ra ngoài.
Nhân Hoàng cười nói: "Trong Địa Môn đương nhiên cũng có cơ duyên, giết cường giả Địa Môn có thể bổ sung căn nguyên, giúp căn nguyên trở nên cường đại. Sau khi rời khỏi đây, hấp thu lực lượng vạn giới thì chúng ta có thể nhanh chóng mạnh thêm.
Ngoài ra, Địa Môn phong bế thời đại hỗn độn, kỳ thật trong Địa Môn có một bảo địa, đó là Hỗn Độn Hà"
Tô Vũ ngạc nhiên nhìn y: "Hỗn Độn Hà gì?"
Nhân Hoàng giải thích: "Ở đó có lực lượng hỗn độn căn nguyên. Ta có thể khôi phục nhanh chóng, giờ đã quay lại 31 đạo chính là nhờ có hỗn độn căn nguyên. Thứ này là hỗn độn căn nguyên tinh thuần, có lợi cho việc chữa thương, là thứ tồn tại từ trước khi khai thiên, nó còn có lợi cho việc lĩnh ngộ lực lượng đại đạo"
Tô Vũ nhướng mày: "Ngài lấy được nó ư?"
Hắn nhìn y bằng ánh mắt cổ quái, sau đó quay sang nhìn Hống: "Hống tiền bối, thứ này có dễ lấy không?"
Hống vội vàng đáp: "Rất khó. Hỗn Độn Hà nằm trong vòng vây của mấy thế lực lớn, trong tình huống bình thường thì chỉ có mấy thế lực lớn kia có cơ hội lấy được một chút.."
Tô Vũ nhìn Nhân Hoàng, Nhân Hoàng cười hỏi: "Nhìn cái gì?"
Người được ta xếp vào đây chẳng lẽ không thể trở thành nhân vật cao tầng ư?
Tô Vũ ngẫm nghĩ rồi không nói về vấn đề này nữa.
Hắn suy xét một phen rồi hỏi: "Nhân Hoàng cảm thấy chúng ta nên đi đâu đầu tiên?"
Nhân Hoàng đáp: "Hay là đi tìm hai siêu hạng thần bí kia đi. Xử lý tồn tại thần bí trước rồi tính đến chuyện khác. Sau khi xử lý hai vị này, 3 thế lực còn lại chưa chắc đã có thể hình thành liên minh"
"Ngục còn nghe lời ngài không? Dù sao ngài cũng là đại ca kết bái của nàng, Nhân Hoàng cảm thấy nàng sẽ nghe lời mình chứ?"
Nhân Hoàng trầm tư, sau một lát mới trả lời: "Không biết, có lẽ là không. Ta không biết tâm tư nàng hiện tại, nếu là năm xưa thì có lẽ ta có thể đoán được một chút, nhưng những kẻ nàng để lại ở bên ngoài lại hãm hại khiến Nhân tộc không được yên bình. Có lẽ nàng biết tất cả nhưng lại không quan tâm, không ngăn cản... Ta không biết hiện tại nàng nghĩ thế nào. Địa Môn có khe hở, cường giả không thể đi qua nhưng có thể tới gần, nàng có thể nhận được tin tức từ vạn giới nhưng nàng không làm gì cả.."
Y thở dài một tiếng.
Văn Ngọc hiểu Ngục, nàng khó chịu lên tiếng: "Nàng có thể nghĩ cái gì chứ? Dù biết thì nàng cũng sẽ không ngăn cản"
Thấy Tô Vũ nhìn mình, Văn Ngọc giải thích: "Ngục là kẻ máu lạnh, còn cực đoan tôn sùng lý luận cá lớn nuốt cá bé. Nàng cảm thấy kẻ yếu thì không xứng sinh tôn, đáng bị vứt bỏ, dù đó có phải Nhân tộc hay không cũng không quan trọng. Vậy nên dù nàng biết người của mình gây rối bên ngoài thì cũng sẽ không quan tâm"
Tô Vũ đã hiểu, hắn cười nói: "Kệ đi. Không cần phải hợp tác, ta cũng không muốn vậy.
Nhân Hoàng bệ hạ, ta xin cảnh báo trước, khi ta giết nàng, ngài đừng ngăn cản ta!"
Nhân Hoàng nhíu mày gật đầu, y không nói gì.
Tô Vũ lại nói: "Không phải là ta không nể mặt các ngài mà là ta phải cho vài người một công đạo"
Tô Vũ bình tĩnh giải thích: "Kỳ thật ta không có thù hận gì nhiều với Ngục, nhưng nàng giết Nhị Nguyệt, hiện nay Tam Nguyệt, Tứ Nguyệt đều đang cống hiến sức mình vì ta.
Nhị Nguyệt là phụ thân của Tam Nguyệt, lí do này đã đủ để ta không hợp tác với nàng.
Có lẽ các ngài cảm thấy giá trị của đám Tam Nguyệt thua xa Ngục, nhưng đối với ta, kẻ ủng hộ ta thì mới là người của ta. Kẻ không duy trì ta thì chính là địch nhân. Chính vì vậy, Ngục là kẻ thù của ta. Nếu có thể giết Ngục thì ta sẽ không khách khí"
Hắn phải nói rõ trước.
Nhân Hoàng vẫn còn chút tình nghĩa với Ngục.
Đám người Văn Vương thì lại là hạng người quả quyết, Tô Vũ có thể cảm nhận được sự quả quyết của bọn họ. Như lúc hợp tác trong ngoài để đối phó với các thế lực trong Thiên Môn lúc trước, mọi người phối hợp cực kỳ ăn ý.
Nhưng vấn đề liên quan tới Ngục Vương thì không được như vậy.
Tô Vũ có thể lý giải. Huynh muội kết bái mấy vạn năm, cảm tình vẫn còn đó, đám người Nhân Hoàng vẫn nhớ tình nghĩa, dù sao bọn họ cũng chỉ là con người, con người thì chắc chắn phải có thất tình lục dục, vậy nên năm đó Nhân Hoàng và Văn Vương đều thông cảm cho Ngục.
Nhân Hoàng hiếm khi do dự chân chờ, giờ phút này, y thở dài một tiếng, chỉ im lặng không nói gì.
Văn Ngọc vô tâm vô phế, tùy ý nói: "Giết đi, nàng làm hồng thanh danh ta, ta còn chưa trả đũa đâu. Nếu không phải năm đó ca ca ngăn cản thì ta đã tính sổ với nàng rồi"
Ngục Vương giả mạo Thời Gian Sư rồi giết không ít người, thậm chí có cả minh tộc.
Sau này Văn Ngọc không dám dùng thân phận Thời Gian Sư lộ diện nữa, nếu không sẽ rất phiền toái.
Ngay cả Văn Vương cũng không dám nói muội muội của mình là Thời Gian Sư.
Hống yên lặng lắng nghe, không lên tiếng.
Ở trước mặt Nhân Hoàng mà lại nói rằng muốn giết tam muội của y, chứng tô trong ba người vị tân chí cường giả Nhân tộc này có địa vị không thấp. Hống có thể cảm nhận được hắn là một kẻ đáng sợ, chẳng trách vạn tộc lại bị đánh bại, e rằng khi người này xuống tay thì tuyệt đối sẽ không lưu tình.
Ngục Vương...
Dù sao Hống cũng là tọa ky của Võ Vương, kỳ thật hắn ta cũng biết vài việc, tỷ như có một lần Ngục Vương đã nhắm đến hắn ta nhưng bị Võ Vương cảnh cáo dọa lui, nếu không có lẽ hắn ta cũng đã chết rồi.
Tô Vũ vừa đi theo Hống vừa hỏi: "Nhất Nguyệt biết Nhị Nguyệt bị Ngục giết không?"
Nhân Hoàng trầm mặc một hỏi rồi gật đâu: "Biết"
Tô Vũ nhướng mày: "Đã biết mà ngài còn dám dùng hắn ư? Ngài đang bao che cho Ngục đấy"
Nhất Nguyệt cam tâm sao?
Hiện tại Tô Vũ đang lo lắng, không biết Nhất Nguyệt có phản bội Nhân Hoàng hay không?
Nhị Nguyệt là hậu duệ của Nhất Nguyệt, hậu duệ bị giết, hung thủ lại được Nhân Hoàng bao che, ông cam tâm ư?
Tô Vũ cảm thấy việc này không dễ xử lý.
Đám Tam Nguyệt thần phục Tô Vũ, nếu Nhất Nguyệt phản bội... vậy phải làm sao bây giờ?
Ta phải giết Nhất Nguyệt ư?
Nếu đám Tam Nguyệt biết tin này, dù biết là Nhất Nguyệt phần bội thì kết quả cũng sẽ rất phiền toái.
Tô Vũ không muốn trở mặt với đám người ủng hộ mình, Thực Thiết tộc đã duy trì hắn từ rất sớm.
Nhân Hoàng thở hắt ra: "Không sao cả, ta đã đền bù cho Nhất Nguyệt rôi, Thực Thiết tộc có thể tồn tại đến bây giờ cũng là nhờ có nó, năm đó sau khi Ngục giết Nhị Nguyệt, ta phân cách một phần khí vận Nhân tộc cho Thực Thiết tộc, Thực Thiết tộc và Nhân tộc sẽ cùng tồn vong"
Nhân Hoàng trầm giọng: "Ta cũng từng đáp ứng Nhất Nguyệt, nếu hắn có thể tự báo thù hoặc tìm người giết Ngục thì ta sẽ không ngăn cản"
Tô Vũ nhướng mày: "Đây không phải là 'trông rừng mơ giải khát sao? Nhất Nguyệt có thể giết nàng thì đã ra tay từ lâu rồi"
Hứa hẹn như vậy chẳng có giá trị gì cả.
Tương tự như Tô Vũ đã đưa với Võ Hoàng rằng nếu lão có bản lĩnh giết Võ Vương thì hắn sẽ ngăn cản những người khác, bởi vì chuyện này gần như là bất khả thi.