Vạn Tộc Chi Kiếp (Bản Dịch Full)

Chương 3853 - Chương 3853: Thượng Cổ Đã Kết Thúc...

Vạn Tộc Chi Kiếp
Chương 3853: Thượng Cổ Đã Kết Thúc...
 

Trong Địa Môn.

Mấy người Tô Vũ vừa tiến vào, còn chưa làm gì cả mà Nhân Hoàng đã định thông đồng với Khung.

Dù Tô Vũ cảm thấy chắc Khung sẽ không đến nhưng Nhân Hoàng đã muốn thử vậy thì cứ thử xem sao.

Khi Nhân Hoàng đóng cửa Thiên Môn, Tô Vũ cười hỏi: "Ngài cảm thấy ông ta có đến không?

"Không biết"

Nhân Hoàng mỉm cười: "Có lẽ là có. Kỳ thật kiếm tu không am hiểu và không thích âm mưu quỷ kế, bọn họ thích thẳng tiến không lùi. Ở trong mắt Khung, chủng tộc không quan trọng, thời đại cũng không là gì cả. Hắn chỉ để ý Thiên Khung Sơn nho nhồ kia thôi"

Nhân Hoàng nhìn Tô Vũ: "Nếu là ngươi, khi ngươi không coi trọng chủng tộc hay thời đại, chỉ để ý đến những người bên cạnh, nếu có cơ hội để bọn họ sống sót ở thời đại tiếp theo thì ngươi sẽ vẫn chiến vì cái gọi là thời đại sao?"

Ý nghĩa của chiến tranh là gì?

Tô Vũ trầm mặc.

Giả thiết của Nhân Hoàng không phải thật.

Nhân Hoàng thấy hắn trầm mặc thì cười một tiếng: "Kỳ thật, trong thời đại diệt vong, không ai quan tâm thời đại có thể sống lại hay không. Điều bọn họ quan tâm chỉ có chính mình. Hồi sinh thời đại chỉ là danh nghĩa là thôi. Tỷ như ta, hiện giờ ta vẫn còn để ý thời đại này và chủng tộc của mình, nhưng khi ta tuyệt vọng, khi ta cảm thấy không có cơ hội thắng lợi, nếu Nhân tộc huỹ diệt... Ö thời đại tiếp theo, ta sẽ vẫn chiến vì Nhân tộc ư? Trách nhiệm đại đạo cũng chỉ là trách nhiệm với vài người hiện tại mà thôi"

Nhân Hoàng nhẹ giọng: "Kỳ thật, khi ta trở về sau mười vạn năm, kỳ thật cảm tình đã phai nhạt rồi. Thời gian mới là thứ vũ khí đáng sợ nhất. Trăm vạn năm, ngàn vạn năm sau, ngươi sẽ vẫn để ý đến chủng tộc sao?"

Giờ khắc này, dường như Nhân Hoàng đang muốn biểu đạt gì đó.

Tô Vũ nhìn y.

Nhân Hoàng tiếp tục nói: "Hiểu ý ta chưa? Tô Vũ, có lẽ năm đó Nhân là người tốt, là anh hùng của thời đại, là anh hùng của chủng tộc. Nhưng mấy chục vạn năm sau, hắn không còn đúng nữa. Ta nghĩ, mục tiêu của hắn hiện này chỉ là để chính mình sống lại mà thôi"

Tô Vũ yên lặng nhìn y, một lát sau mới nói: "Ý Nhân Hoàng là?"

Nhân Hoàng không nói gì, Văn Ngọc thì không tùy ý đáp: "Vẫn không hiểu à? Ý của Tinh Vũ đại ca là, thời đại thuộc về hắn, trách nhiệm thuộc về hắn đã qua rồi. Ở thời đại này, Tô Vũ ngươi mới là người thủ hộ chân chính"

Văn Ngọc vừa cúi đầu ăn vừa nói: "Thời đại này là trách nhiệm của ngươi chứ không phải hắn. Những Nhân tộc, những chiến sĩ và cường giả kia, tất cả bọn họ đều là trách nhiệm của Tô Vũ ngươi. Vậy nên ngươi đừng hòng trốn, trốn không thoát đâu. Ở thời khắc nguy cơ, Tinh Vũ đại ca có thể chết nhưng ngươi thì không, hiểu chưa?"

"co Nhân Hoàng cười khổ: "Văn Ngọc, bao nhiêu năm rồi mà ngươi vẫn không học được cách ăn nói ư?"

Văn Ngọc không cho là đúng: "Ta chỉ nói ra điều ngươi nghĩ thôi. Ngươi cảm thấy sau khi ngươi trở về, Tô Vũ buông bỏ vài thứ, ngươi cảm thấy không ổn nhưng lại không tiện nói thẳng, vậy để ta nói thay ngươi"

Đúng vậy, Văn Ngọc nói chuyện rất thẳng thắn.

Nàng thấy Tô Vũ không hé răng thì lại nói: "Mười vạn năm... Không chỉ Tinh Vũ đại ca mà cả ta, đại ca ta, Thái Sơn ca ca... ngươi cảm thấy chúng ta vẫn để ý Nhân tộc như xưa sao?"

Văn Ngọc ngẩng đầu nhìn thẳng Tô Vũ: "Dù Tinh Vũ đại ca có trách nhiệm đại đạo thì trách nhiệm của hắn là ở thời thượng cổ trong miệng các ngươi. Mà thượng cổ... đã huỷ diệt rồi. Tô Vũ, hiện tại là lịch Tân Vũ. Năm xưa các đại ca nguyện ý tử chiến đến cùng, còn nay đều chỉ vì mạng sống, không phải vì tín ngưỡng và tín niệm bảo hộ như năm „ xưa:

Nàng vạch trần tất cả: "Giờ là trách nhiệm của ngươi. Thời đại này, Nhân tộc này hiện tại đều là của ngươi. Chúng ta chỉ phụ trợ, ngươi mới là vai chính của thời đại này. Bằng hữu, người nhà, chiến hữu của phụ thân ngươi, thân nhân của lão sư ngươi, thân thích của bằng hữu ngươi... Tô Vũ, cả Nhân cảnh này, tất cả người của thời đại này đều gắn kết với nhau. Không phải ngươi chỉ bảo hộ mấy người bên cạnh là thắng lợi, mà đó là không có trách nhiệm. Ta đã nghe vài chuyện về ngươi. Phụ thân ngươi là quân nhân, vậy hắn có chiến hữu không? Nghe nói phụ thân ngươi từng rời khỏi tiền tuyến, sau này khi ngươi thành niên thì hắn lại trở về tiền tuyến, mục đích chỉ đơn thuần là để giết người thôi sao?"

Văn Ngọc gần từng chữ: "Bởi vì hắn có chiến hữu, có bằng hữu cùng sánh vai, vậy nên hắn mới rời đi. Ngươi bảo hộ phụ thân ngươi, vậy ngươi có vì phụ thân ngươi mà bảo hộ bọn họ hay không? Mà bọn họ cũng có người nhà, nếu đã bảo hộ người nhà của bọn họ thì ngươi cũng phải bảo hộ người thân của người thân bọn họ... Năm đó, Tỉnh Vũ đại ca đã tự dâng hiến bản thân mình vì lý do này. Dưới trướng ngươi có không ít cường giả, những cường giả này có chủng tộc, có thân nhân, có bằng hữu, nếu ngươi muốn bảo hộ tất cả thì chắc chắn không thể né tránh trách nhiệm"

Văn Ngọc thở dài: "Còn chúng ta là những người cô độc. Tô Vũ, thời đại đã thay đổi rồi"

Nàng muốn nói với Tô Vũ rằng, ngươi hãy nhìn cho kĩ đi, hãy nghĩ kỹ một chút, có một số việc đã thay đổi rồi.

"Thanh danh Vũ Hoàng của ngươi vượt qua Nhân Hoàng, vì sao? Bởi vì độ tán thành không giống nhau. Nếu là mười vạn năm trước, ngươi so với Tinh Vũ đại ca bằng cách nào? Nhưng mười vạn năm sau, Tinh Vũ đại ca không còn gì nhiều, lão chiến hữu của hắn chỉ có hơn mười người vậy thôi. Ta cũng thế, ca ca ta cũng thế, Thái Sơn ca ca cũng vậy..."

Văn Ngọc vạch trần chân tướng, lời nói vô cùng thẳng thắn.

Nàng nhìn Tô Vũ: "Vậy nên ngươi hãy nhớ kỹ đây, hiện tại, kê phải chiến vì thời đại này là ngươi. Hãy nhớ kĩ một điều, ngươi cứu ta, cứu ca ca ta và giúp Tinh Vũ đại ca chữa thương chỉ là để chúng ta hỗ trợ ngươi, chúng ta không phải vai chính. Vậy nên, trong tình huống điều kiện cho phép, ngươi muốn cứu chúng ta, giúp chúng ta. Nhưng nếu tình huống không cho phép thì ngươi phải học cách từ bỏ"

Tô Vũ cau mày nhìn nàng.

Văn Ngọc không thoải mái: "Nhìn cái gì? Đây là sự thật. Là lão sư trên danh nghĩa của ngươi, hôm nay ta sẽ nói rõ ràng để tránh việc ngươi mơ hồ không hiểu. Nếu ngươi chết thì không có ai sẽ bất chấp tất cả cứu vớt thời đại này. Thượng cổ thuộc về chúng ta đã kết thúc, người ta quen còn mấy người? Vì sao ta phải chiến đấu vì một đám người không quen biết chứ? Có lẽ chúng ta sẽ vứt bỏ bọn họ, chúng ta là khai thiên giả, dù tân thời đại đến thì chúng ta vẫn có thể sống sót"

Đây là một sự thật trần trụi phũ phàng!

Lời Văn Ngọc nói khiến Tô Vũ hít thở không thông.

Hắn nhìn Nhân Hoàng, ngài tu luyện trách nhiệm đại đạo, ngài đã liều mạng vì Nhân tộc tới thời khắc cuối cùng.

Nhân Hoàng thở dài một tiếng: "Văn Ngọc nói rất đúng, Tô Vũ, ngươi phải hiểu rằng thứ ta bảo hộ chỉ là thượng cổ phía sau ta. Khi thượng cổ kết thúc, kỳ thật trách nhiệm đại đạo của ta đã kết thúc. Ngươi đã mở ra thời đại mới - thời đại Tân Vũ, như vậy, người phải chiến vì thời đại này là ngươi, chỉ ngươi mới có năng lực và thực lực để làm „ vậy.

Yết hầu Tô Vũ khô khốc: "Ngài sẽ không..."

Ngài sẽ không từ bỏ!

Nhân Hoàng trầm giọng: "Ta có thể tiếp tục chiến đấu. Nhưng khi ta phải lựa chọn giữa bảo tôn đám lão huynh đệ dưới trướng và thời đại này... Ngươi cảm thấy, ta sẽ lựa chọn như thế nào?"

Tô Vũ cảm thấy chua xót.

Hắn bỗng phát hiện... có lẽ mình hồ đồ thật rồi.

Đúng vậy, thượng cổ đã kết thúc!

Thượng cổ còn bao nhiêu người?

Hiện nay mọi người đều ủng hộ Tô Vũ hắn, kể cả Nhân tộc.

Hiện giờ Nhân tộc biết đến cả Nhân Hoàng và Vũ Hoàng, nhưng mọi người đều nghĩ rằng Nhân Hoàng là cường giả thượng cổ rất lợi hại, nhưng chỉ đến thế mà thôi.

Còn Tô Vũ thì bọn họ sẽ nghĩ rằng, Tô Vũ là con trai nhà hàng xóm, bạn học của con cái, con trai của chiến hữu, bạn học của huynh đệ của ta...

Bọn họ cùng một nhịp thở với Tô Vũ, bọn họ muốn thảo luận về Tô Vũ hơn.

Như Tô Vũ nói về Bách Chiến lúc trước, bản thân Bách Chiến cũng đã thừa nhận. 6000 năm qua đi, cấp dưới của hắn ta đã chết, Nhân tộc hắn ta muốn che chở đã không còn, vậy nên 6000 năm sau, Bách Chiến không giết Nhân tộc, không diệt Nhân tộc chỉ bởi vì Nhân tộc cũng chỉ là người xa lạ đối với hắn ta mà thôi.

Đó mới chỉ là 6000 năm trước, vậy người của mười vạn năm trước thì sao?

Mười vạn năm đủ để thay đổi quá nhiều điều.

Hắn tin rằng Nhân Hoàng sẽ không tránh chiến, nhưng Nhân Hoàng lại nói giữa huynh đệ và thời đại, y lựa chọn huynh đệ.

Tô Vũ hít sâu một hơi: "Vậy nên ý ngài là, nếu gặp phải nguy cơ, ta có thể mặc kệ ngài ư?"

"Đúng vậy"

Nhân Hoàng bình tĩnh đáp: "Có lẽ ngươi cảm thấy Nhân Hoàng không thể chết, Thời Gian Sư không thể chết, Văn Vương cũng vậy. Nhưng ngươi sai rồi! Ai cũng có thể chết cả, nhưng ở thời đại này, ngươi không thể chết được. Ngươi mà chết thì thời đại này sẽ hoàn toàn không còn hy vọng. Kẻ sống lâu đều hiểu đạo lý này, vậy nên khi chúng ta tiến vào Địa Môn, Hỗn Độn Chi Chủ chỉ nói là phải giết ngươi, phải đề phòng ngươi chứ không phải là ta. Bởi vì đây là vạn giới thuộc về ngươi chứ không phải ta. Thời khắc ngươi niết bàn, đảm người Vạn Thiên Thánh lựa chọn đi theo ngươi, ta còn sống, ta đang ở ngay đó, vì sao bọn họ không đi theo ta?"

Y nhìn Tô Vũ: "Đám người Vạn Thiên Thánh đều hiểu rằng, ngươi mới là hy vọng của thời đại này. Nếu ngươi chết, thêm hay bớt một người cũng chẳng khác gì nhau. Minh Vương lựa chọn rời khỏi bởi vì hắn là huynh đệ của ta, hắn sẽ không vì ngươi chết mà mất đi"

Bình Luận (0)
Comment