Nhân Hoàng nói rất nhiều, Thời Gian Sư cũng nói rất nhiều.
Bởi vì khí vận của Tô Vũ rung chuyển.
Bọn họ rất lo lắng, bởi vì năm xưa chuyện tương tự từng xảy ra. Năm đó Nhân Hoàng đã gặp phải tình huống giống thế, điều này chứng tỏ sẽ có nguy cơ lớn xảy ra, sẽ rất nguy hiểm.
Chuyện đi vào Địa Môn này cứ tưởng đã trấn áp Địa Môn thì nguy hiểm sẽ không lớn, kết quả Nhân Môn lại muốn xen vào, Nhân Hoàng cảm thấy y có nghĩa vụ phải nhắc nhở Tô Vũ, cho hắn biết rằng hắn mới là kê duy nhất cứu vớt thời đại hiện tại.
Còn chúng ta thì đã là quá khứ rồi.
Tô Vũ hít sâu một hơi: "Ta hiểu rồi. Nếu gặp phải nguy hiểm không thể giải quyết thì ta sẽ chạy trốn, không cần phải bỏ mạng vì cứu các ngài. Bởi vì... Thời đại này, Nhân tộc này thuộc về ta"
"Không sai"
Nhân Hoàng nở nụ cười.
Cuối cùng ngươi cũng hiểu!
"Trách nhiệm, bảo hộ, nghĩa vụ, tín ngưỡng đều có thời hạn"
Nhân Hoàng dùng những gì mình đã trải qua để dạy dỗ Tô Vũ, y tươi cười xán lạn: "Chờ người bên cạnh ngươi chết sạch, bằng hữu của người chết già chết trận, con người thời đại này không còn nữa, khi đó ngươi cũng hết trách nhiệm. Thời gian mới là thứ đáng sợ nhất!"
Tô Vũ khẽ gật đâu: "Thời đại này thuộc về ta, vậy nên hai lão bất tử các ngài sau này phải nghe lời ta, đúng không?"
Khóe miệng Nhân Hoàng bỗng nhiên cứng đờ, Thời Gian Sư ngơ ngác nhìn Tô Vũ, sau một lúc lâu mới nói: "Ngươi... gọi ta là gì?"
Ngươi gọi cái gì thì cũng không sao cả, nhưng... Lão bất tử ư?
Thời Gian Sư lập tức nổi giận.
Nàng phẫn nộ nhìn Tô Vũ: "Ta là mỹ thiếu nữ đang tuổi thanh xuân"
Lão nương muốn đánh chết ngươi.
Tô Vũ trợn trắng mắt: "Không phải vừa nói thời đại này ta là vai chính, các ngài đều là vai phụ sao? Ta mới là lão đại, ta muốn gọi thế nào thì gọi thế đấy"
"Tên nhãi này..."
Thời Gian Sư tức giận, Nhân Hoàng bất đắc dĩ cười khổ.
Tiểu tử này...
Đang nói chuyện, Tô Vũ đột nhiên cảm ứng được gì đó, ngay sau đó, hắn tươi cười lên tiếng: "Cắn câu rồi"
Mấy người lập tức quên đi chuyện vừa rồi.
Cuộc trò chuyện vừa rồi chỉ để Tô Vũ hiểu rõ tầm quan trọng của hắn, để hắn dốc sức chiến và hành động.
Nhân Hoàng vui vẻ nhanh chóng nói: "Cẩn thận chút, có đôi khi đám kiếm tu rất cứng đầu. Nếu hắn tới thì có khả năng sẽ đối phó với chúng ta trước, nghĩ kỹ cách ứng đối đi, nhất định phải khiến hắn từ bỏ tâm tư đối phó chúng ta"
Ba người liếc nhau, đồng thời gật đầu.
Có khả năng sau khi Khung tới đây thì sẽ đối phó với bọn họ, có lẽ ông ta vẫn còn ghi thù chuyện bọn họ lợi dụng ông ta lúc trước.
Lúc này, tại vạn giới, Địa Môn bỗng nhiên hơi chấn động, hắn ta nghi ngờ suy đoán.
Có người buông xuống. Kẻ đó là ai?
Đại Thánh Nhân Môn ư?
Không giống, xét từ dao động...
Địa Môn muốn hét lên một tiếng, má nó!
Ta có nên ngăn cản hay không?
Nhưng lúc trước vì cho Đại Thánh Nhân Môn cơ hội buông xuống, hắn ta đã bỏ đi lực lượng ngăn cản, giờ mà ngăn cản thì sẽ có dao động.
Hắn ta lập tức nói: "Có cường giả Nhân Môn buông xuống, ta cần ra tay ngăn cản"
Hắn ta muốn lừa gạt để ngăn cản cường giả buông xuống.
Kê kia có về không phải Nhân Môn.
Hình như là... người Thiên Môn, kẻ đó kiếm khí tận trời, tám chín phần mười là Khung, mà Khung vốn cùng phe với Nhân Hoàng.
Má nó!
Đám người Tinh Vũ vừa mới tiến vào mà đã triệu hoán Khung tới.
Mấy người ngoài cửa cả kinh.
Sắc mặt Văn Vương khẽ biến, Tử Linh Chi Chủ cũng kinh ngạc.
Đại Thánh Nhân Môn buông xuống rồi ư?
Hắn ta muốn ngăn cản sao? Tốt tính vậy à?
Ngay sau đó, hắn ta nhận ra điều gì đó, nhanh chóng quát: "Ngươi dám"
Khí tức lập tức bùng nổ.
Tử Linh Chi Chủ quát: "Ngươi dám động thử xem?"
Địa Môn thầm mắng, ý chí dao động: "Các ngươi không cho chứ không phải bổn tọa không ngăn cản nhé, đám người Tô Vũ mà chết thì ngươi đừng trách ta"
Văn Vương khẽ biến sắc, Võ Vương không nhịn được nói: "Có nên để hắn ngăn cản không?"
Văn Vương trầm giọng: "Đại Thánh Nhân Môn buông xuống, số lượng không nhiều thì gia hỏa này sẽ ngăn cản ư? Nếu nhiều người thì hắn sẽ gặp phiền toái, còn cần dò hỏi chúng ta à?"
Võ Vương không hiểu.
Văn Vương âm thầm suy đoán, y bình tĩnh lại, nhẹ nhàng thở ra rồi nói: "Đại ca đã ra tay, có lẽ Khung đang tới. Tuy rằng bọn họ không biết vạn giới xảy ra chuyện gì nhưng cũng biết có khả năng nguy cơ đã buông xuống"
Địa Môn không nhịn được hỏi: "Sao ngươi đoán được?"
Hừ! Chính là bởi vì ngươi chủ động hỏi ý chúng ta như thể chúng ta cùng phe vậy.
Như lời y giải thích trước đó, nếu người Nhân Môn đến không nhiều, Địa Môn sẽ chẳng thèm can thiệp, kẻ nào chết thì hắn ta cũng vui, vậy thì ngăn cản cái rắm.
Nếu người Nhân Môn tới nhiều, hắn ta sẽ vội muốn chết, cần phải hôi ý bọn họ ư?
Đáng lẽ phải trực tiếp cản lại rồi.
Nếu không, nhiều vị Đại Thánh buông xuống Địa Môn, vậy thì Địa Môn cũng không thể sống yên ổn.
Văn Vương lười để ý đến hắn ta.
Địa Môn bất đắc dĩ.
Đấu với người thông minh thật phiền toái.
Văn Vương đã nhanh chóng đoán ra lần buông xuống này là tin tốt. Biết thế thì hắn ta đã không hỏi mà trực tiếp ngăn cản, như vậy có lẽ bọn họ sẽ không ra tay, sau đó chỉ cần nói rằng quá nhiều Đại Thánh Nhân Môn đang tới, hắn ta muốn ngăn chặn...
Địa Môn hối hận, đáng lẽ hắn ta không nên làm điều thừa.
Văn Vương thấy Địa Môn không hé răng thì trong lòng càng thêm chắc chắn, y nở nụ cười: "Xem ra đại ca đã thành công lừa dối Khung tới rồi, như vậy cũng an tâm hơn"
Tử Linh Chi Chủ khẽ gật đầu: "Khung không yếu, hơn nữa đầu óc không tốt, dễ sai sử"
Văn Vương im lặng.
Ngươi đừng nói người khác, ngươi cũng chẳng khác gì đâu. Không phải ngươi cũng bị Tô Vũ nắm thóp à? Hiện tại còn giúp hắn trông cửa đây này.
Tử Linh Chi Chủ bỗng nhiên nhìn y bằng ánh mắt lạnh lẽo, Văn Vương sửng sốt, Tử Linh Chi Chủ cười lạnh: "Đừng dùng ánh mắt hẹp hòi của ngươi để phán đoán bổn tọa.
Ngươi thì biết cái gì? Khi thời đại này sắp kết thúc, loại người như Tô Vũ cực kỳ khó chơi, cực kỳ khó chết. Nếu không giết hắn nhân lúc hắn còn yếu thì phải đồng hành với hắn, dựa thế đi lên. Hắn cho rằng hắn đang mượn sức ta, nhưng hắn sai rồi, là ta đang mượn thế hắn. Không có hắn thì ta có thể dễ dàng ra khỏi Thiên Môn như thế không? Không có hắn thì ta có thể dễ dàng hợp nhất song thiên không? Nếu không có hắn thì ta luân chuyển sinh tử như thế nào? Mà nay ta đã đạt đến 39 đạo lực lượng"
Văn Vương cười hắn ta, hắn ta cũng cười Văn Vương vì y nhìn không thấu.
Lão phu sống lâu hơn ngươi, ngươi mới bao nhiêu tuổi chứ?
So ánh mắt và khả năng phán đoán thế cục với ta ư?
Văn Vương cười khổ, y thở dài một tiếng: "Vậy vì sao lúc trước tiền bối không hợp tác với ta?"
Tử Linh Chi Chủ đạm nhiên đáp: "Vì sao phải hợp tác với quỷ xui xẻo - một kẻ vừa đi vào đã bị chư phương theo đõi? Ta hợp tác với ngươi là để tìm chết à? Nếu hợp tác với ngươi thì ta đã bị người vây giết từ lâu rồi, còn sống nổi đến ngày hôm nay không? Nhìn ngươi và tên này là biết vận đen quấn thân rồi"
Hắn ta chỉ Võ Vương.
Võ Vương lộ vê mặt vô tội, ta xui xẻo lắm hả?
Không mà. Mấy năm nay ta vẫn luôn tiến bộ.
Nhưng tính ra thì lão nhị xui xẻo thật.
Hình như lão đại cũng thế.
Văn Vương bật cười, gật đầu nói: "Tiền bối nói có lý, xem ra đúng là ta hẹp hòi rồi. Tiền bối thật tỉnh mắt, không hổ là 1 trong 2 người duy nhất sống sót từ thời đại khai thiên đến bây giờ"
Một người là Nhân Tổ, người còn lại là Tử Linh Chi Chủ.
Những người khác có thể tính là đã mất đi, bọn họ chỉ còn tồn tại trong quá khứ mà thôi.
Nghĩ vậy, Văn Vương bỗng nhiên nổi lên hứng thú với Nhân Tổ: "Tiền bối, tiền bối từng gặp Chu, tuy rằng không quan thuộc nhưng tiền bối cảm thấy ông ta là người thế nào?"
Tử Linh Chi Chủ bình thản đáp: "Người an toàn lui thân ở thời đại đó, chu toàn với Nhân Môn và Thiên Môn, thậm chí vào trong Địa Môn nhiều năm cũng bình an không có việc gì thì thế nào nữa? Đó là kẻ cáo già xảo quyệt, biết xem thời thế, ánh mắt độc ác, có cả thực lực và trí tuệ"
Không cần hạ thấp người này, dù năm đó mình và đối phương luận bàn một lần, mình đã nhẹ nhàng đánh bại đối phương thì cũng không thể khinh thường ông ta.
Õ thời đại khai thiên, nhân tài xuất hiện lớp lớp, Nhân, Khung, Thạch, Không hoành hành, Địa Môn, Nhân Môn đều xuất động, vậy mà ông ta vẫn sống đến bây giờ, bình an vô sự, kẻ nào xem thường tồn tại như vậy thì đúng là ngu xuẩn.
Văn Vương khẽ gật đầu: "Đó là chuyện tốt"
"Đúng vậy"
Tử Linh Chi Chủ cũng gật đâu: "Loại người này ánh mắt rất độc, đương nhiên cũng phải tùy thuộc tình huống ra sao. Nếu Tô Vũ ở thế yếu, hắn sẽ cho Tô Vũ một đòn trí mạng để đổi lấy sự tín nhiệm của Nhân Môn một lần nữa. Nếu thấy Tô Vũ có tiềm chất nghịch thiên thì tên kia chắc chắn sẽ ra tay trợ giúp, tuyệt đối sẽ không đứng nhìn"
Vậy nên hắn ta đoán rằng Nhân Tổ sẽ không ngồi xem phong vân, ông ta chắc chắn sẽ ra tay.
Cũng như hắn ta vậy!
Văn Vương và Võ Vương ở trong cửa nhiều năm mà hắn ta lười quan tâm bởi vì hắn biết nguy hiểm quá lớn, sau khi Tô Vũ tiến vào, hắn ta đã nhanh chóng tham chiến, hơn nữa thu hoạch cũng rất khả quan.
Đây là lựa chọn của người thông minh!