Vạn Tộc Chi Kiếp (Bản Dịch Full)

Chương 3855 - Chương 3855: Khổ Nhục Kế.

Vạn Tộc Chi Kiếp
Chương 3855: Khổ Nhục Kế.
 

Đám người Văn Vương đang nói chuyện.

Cùng lúc đó, trong Địa Môn, hư không dao động, một cỗ kiếm khí mơ hồ tràn ra.

Ngay sau đó, thân ảnh Khung hiện lên, ông ta đang bừng bừng lửa giận.

Ông ta đang tự hỏi, nếu mình đã tới đây thì có nên chém chết đám người Tô Vũ không?

Đang nghĩ ngợi, bỗng nhiên trong tay ông ta xuất hiện một cái đùi gà.

"Tiền bối ăn chút đi, ngài đang đói bụng lắm rồi đúng không? Cái này ngon lắm!

Khung cả kinh định ra tay, nhưng nhìn Kĩ lại thì đúng là đùi gà, không phải vũ khí sát thương. Ông ta cầm đùi gà, nhìn Thời Gian Sư tươi cười xán lạn, nhất thời cảm thấy không tiện trở mặt.

Còn chưa hết, Tô Vũ còn đưa cho ông ta một bình rượu, hắn cười nói: "Tiền bối, uống một chén đi, lần này vất vả tiền bối rồi. Kiếm Tôn có khỏe không? Không cùng đến đây sao?"

Khung cứng người, muốn nói vài câu nhưng còn chưa mở miệng, Nhân Hoàng thở dài một tiếng, hơi khom người cảm khái: "Lần trước ta có mục đích không tốt, khiến Khung huynh chê cười rồi, ta xin bồi tội với Khung huynh"

Duõi tay không đánh người đang tươi cười.

Nhân Hoàng... Y xin lỗi ta ư?

Khung hoang mang, ta có nên đánh chết y không?

Ông ta còn chưa kịp nói gì, Nhân Hoàng bỗng nhiên lấy ra một thanh kiếm đưa vào tay Khung, ngay sau đó giơ tay Khung cắm kiếm vào tim mình, y lộ vẻ thống khổ, thất khiếu đổ máu, ho khan kịch liệt: "Một kiếm này là để bồi thường cử chỉ lừa gạt lúc trước. Khung huynh chém ta thêm một kiếm đi, đừng giết ta, ta còn muốn sống để tái chiến với tam môn, Khung huynh có thể đánh ta trọng thương..."

Khung câm nín cầm trường kiếm.

Tô Vũ thở dài: "Hành động của Nhân Hoàng bệ hạ lúc trước quả thật là không ổn, chúng ta đều liên hệ với người cùng chung chí hướng, cùng nhau phản kháng tam môn chứ không phải muốn lừa gạt người khác, mọi người cùng chung lý tưởng, tín niệm và ích lợi nên mới liên thủ. Nếu bị lừa gạt thì ai cũng sẽ tức giận thôi"

Khung nổi giận gật đầu.

Đúng vậy, Nhân Hoàng đã lừa gạt ông ta.

"Vậy nên lần này chúng ta không định dùng thứ gì để khiến tiền bối liên thủ cùng chúng ta, lần này chúng ta chỉ bàn đến ích lợi. Đại đạo siêu hạng, kiếm thể bản tôn.

Tiền bối chiến vì tương lai của chính mình chứ không phải vì người khác, vận mệnh nắm giữ trong tay ngài"

Khung lại gật đầu, cảm thấy có đạo lý, ông ta nói theo bản năng: "Hỏng Thiên thật sự sẽ tới sao?"

Tô Vũ cười đáp: "Vẫn chưa xác định, nhưng nếu gã không tới thì cũng phải ép gã tới.

Chỉ cần có môi đủ hấp dẫn thì gã chắc chắn sẽ tới. Đây là cơ hội, nếu không khi Nhân Môn mổ ra, đám cường giả Nhân Môn cùng nhau hành động thì sao có thể địch nổi bọn họ?"

Không sai.

Khung gật đầu: "Đúng là Nhân Môn không yếu"

Tô Vũ thúc giục: "Tiền bối, vừa ăn vừa nói chuyện đi"

Bàn ghế đột nhiên hiện lên, Tô Vũ lay Nhân Hoàng, phụt một tiếng, trường kiếm bị rút ra, máu tươi chảy ròng ròng, Nhân Hoàng lộ vẻ suy yếu, Tô Vũ vung tay lên, máu ngừng chảy, hắn hô: "Tiền bối, chuyện lúc trước thì bỏ qua đi, hôm nay chúng ta không nói chuyện cảm tình, chỉ nói đến lợi ích"

Khung nhìn bọn họ, nhìn thức ăn trước mặt rồi lại xem Nhân Hoàng bị thương, ông ta cười lạnh: "Khổ nhục kế à?"

Tô Vũ mỉm cười: "Không phải, chỉ là muốn tiền bối vui vẻ hơn để tránh việc hợp tác xảy ra vấn đề mà thôi. Nén giận không thoải mái, hợp tác sẽ khó chịu, không cần thiết phải vậy. Có phải hiện tại tiền bối đã sảng khoái hơn không?"

Khung cười lạnh đáp: "Không đủ"

"Vậy tiền bối cứ đánh thoải mái, chỉ cần Nhân Hoàng không chết là được"

Khung hừ một tiếng, nhìn bộ dáng suy yếu của Nhân Hoàng, lạnh lùng nói: "Ngươi nợ ta một khối Vạn Đạo Thạch, muốn ta ra tay thì thêm một viên nữa. Hai khối Vạn Đạo Thạch, bản thể của ta cùng với một đại đạo siêu hạng"

Nhân Hoàng lộ về thống khổ vạn phần: "Đừng, Vạn Đạo Thạch không có nhiều đâu, ta cũng cân để chữa thương nữa, cho ngươi hết thì ta phải làm sao? Thôi, ngươi cho ta mấy kiếm đi!"

Thấy bộ dáng thống khổ của Nhân Hoàng, Khung sảng khoái hơn nhiều: "Không. Chém ngươi mấy kiếm thì thế nào? Ngươi là loại người yêu tài không tiếc mạng. Bổn tọa chỉ cần Vạn Đạo Thạch"

"Không được..."

Nhân Hoàng thống khổ, Tô Vũ rối rắm, Thời Gian Sư cũng lộ vẻ đáng thương: "Hay ngài cứ chém Tinh Vũ đại ca mấy nhát đi, tiền bối thấy sao? Vạn Đạo Thạch chắc gì đã hữu dụng với tiền bối"

"Không, bổn tọa chỉ cần cái này"

Tâm tình Khung vô cùng sung sướng.

Ta cứ muốn thứ này thôi đấy.

Nó có hữu dụng với ta hay không thì quan trọng gì, các ngươi khó chịu là ta vui rồi.

Dù ông ta cảm thấy hình như mấy người đang diễn kịch, nhưng Vạn Đạo Thạch chắc chắn là thứ bọn họ cần, đặc biệt là Tinh Vũ cần dùng nó để chữa thương.

Dù chỉ là diễn kịch thì ta cũng phải khiến các ngươi thống khổ.

Tô Vũ nhíu mày: "Vậy cứ thế đi. Cho ngài hai khối"

Khung sảng khoái nhìn về phía Nhân Hoàng, trào phúng y: "Chỉ sợ đối phương chỉ có hai khối, khi đó ngươi sẽ không còn bảo vật chữa thương, các ngươi đừng đổi ý, nếu không cứ chờ xem"

Nhân Hoàng khẽ nhíu mày: "Yên tâm đi"

Tâm tình Khung không tồi, ông ta ăn thịt uống rượu, hương vị quả thật không tôi.

Ông ta nở nụ cười, giờ mới có thời gian nhìn bốn phía: "Đây là Địa Môn ư? Khí tức hỗn độn nồng đậm, là một nơi không tồi, tiếc là cũng có khí tức diệt vong, có vẻ mạnh hơn Thiên Môn một chút, ít nhất không suy bại như Thiên Môn"

Thời đại hỗn độn trực tiếp bị phong ấn, không giống như khi thời đại Thiên Môn diệt vong.

Khung uống rượu, ăn thịt, tâm tình tốt nên nhìn bọn họ cũng không thấy khó chịu nữa.

"Làm cách nào để câu Hồng Thiên ra?"

Tô Vũ đáp: "Có ta ở đây. Nhân Môn muốn đối phó với ta thì chắc chắn sẽ đưa cường giả tiến vào. Nếu để mặc ta nhẹ nhàng diệt cường giả Địa Môn, vậy khi Nhân Môn xuất hiện thì phe chúng ta sẽ khó đối phó hơn nhiều. Chỉ cần nơi này đủ loạn, người chết đủ nhiều thì khả năng đối phương buông xuống là cực lớn"

Khung khẽ gật đầu, điều này cũng đúng.

"Hồng Thiên sẽ mang bản thể của bổn tọa đến đây ư?"

"Đã chắc đến chín phần. Một phần không xác định kia là vì không chắc gã thật sự có nó hay không, nếu có, tiền bối cường đại như thế, bản thể còn là kiếm khai thiên, gã chắc chắn sẽ mang theo bảo vật như vậy"

Có đạo lý.

Khung lại nói: "Nếu gã nhìn thấy ta rồi chủ động trả ta thì ta đây sẽ mặc kệ mọi chuyện"

Tô Vũ bật cười: "Tiền bối cảm thấy có khả năng đó sao?"

Khung cười lạnh: "Vì sao không có khả năng? Bổn tọa cường đại như thế, bỗng nhiên ta lại xuất hiện ở đây, biết đâu gã sẽ trả ta để có cơ hội giết ngươi thì sao?"

Ngươi nghĩ ta không hiểu gì hết chắc?

Lão tử hiểu hết!

Tô Vũ ngẫm nghĩ rồi đáp lời: "Ngài nói cũng đúng, nếu gã thật sự trả lại thì tiền bối có thể mặc kệ. Nhưng tiền đẻ là tiền bối phải giúp ta đánh cho gã trở lại Nhân Môn hoặc ngăn cản gã ra tay với ta"

"Tại sao ta phải làm vậy?"

Khung khinh thường: "Gã đã trả ta rồi, tại sao ta phải giúp ngươi?"

Tô Vũ thầm mắng, sao lại khó lừa thế này.

Không phải khi Nhân Hoàng lừa dối thì ông ta dễ mắc mưu lắm ư?

Tô Vũ ngẫm nghĩ rồi đáp: "Tiền bối đến đây bằng Thiên Môn của ta, đây có thể tính là nhân tình không? Hơn nữa, nếu ta chết thật thì có lẽ hai người Nhân Hoàng cũng chết, Đại Thánh Nhân Môn sẽ bỏ qua cho tiền bối ư?

Xử lý chúng ta xong, đối phương có thể tốt bụng bỏ qua, mặc kệ tiền bối rời đi ư? Còn nữa, tiền bối lấy được bản thể thì có thể đột phá 37 đạo sao? Có thể đạt tới 38 đạo không? Nếu có thể thì tiền bối có chắc rằng Hồng Thiên dám trả cho cho ngài không?

Gã không sợ tiền bối thăng cấp rồi trở mặt báo thù gã ư?"

Khung hơi ngây người, Tô Vũ nói đúng.

Tô Vũ nhẹ nhàng thở ra, hắn nói tiếp: "Nếu tiền bối đạt được tất cả, ta cảm thấy ngài sẽ không yếu hơn Tử Linh Chi Chủ, như vậy, không chỉ bọn họ mà cả Địa Môn cũng sẽ không để kệ tiền bối hành tẩu nơi đây. Hiện tại Địa Môn không nhúng tay là vì mấy người Tử Linh Chi Chủ đang trấn áp bên ngoài, ta mà chết thì bọn họ còn cần trấn áp Địa Môn không? Đến Thiên Môn còn không muốn để Tử Linh Chi Chủ cường đại, vậy thì Địa Môn cũng sẽ không mặc kệ tiền bối"

Khung suy xét một phen rồi bình thản lên tiếng: "Vậy cũng phải xem đối phương có trả không, nếu không thì ta đương nhiên sẽ đối phó với gã"

Vậy là đúng rồi! Giờ có thể chắc rằng khi Hồng Thiên tới đây thì Nhân Môn sẽ thiếu đi một vị Đại Thánh.

Nhưng Khung lại nói: "Nếu Hồng Thiên không tới thì sao?"

Bình Luận (0)
Comment