Khung hỏi: "Nếu Hồng Thiên không tới thì sao?"
Tô Vũ bật cười rồi đáp: "Vậy phải giết Đại Thánh Nhân Môn, bọn họ cùng phe, Nhân Môn nhất thống, giết được tên nào hay tên đó, chẳng lẽ tiền bối muốn đợi toàn bộ Đại Thánh Nhân Môn hội tụ rồi mới đi đoạt lại bản thể ư? Suy yếu thực lực bọn họ mới là điều quan trọng nhất"
Khung hừ một tiếng: "Vậy không phải là bổn tọa lại thành tay sai của các ngươi sao?"
Tô Vũ nhún vai: "Không hẳn, mọi người cùng chung lợi ích, giết đối phương thì tiền bối được lợi, ta cũng được lợi, thế thì sao có thể xem là tay sai được? Ta thành tay đấm của tiền bối mới đúng. Ta giúp tiền bối giết Đại Thánh Nhân Môn, có phải tiền bối cũng phải bồi thường cho ta hay không?"
Vớ vẩn! Bồi thường tổ tông ngươi ấy.
Khung thầm mắng, khẽ nhíu mày nhìn mấy người: "Địa Môn không yếu. Đừng khinh thường Địa Môn, các ngươi có thể làm được không? Tên Tinh Vũ rác rưởi này mới 31 đạo, không phải 35 đạo như năm đó, chênh lệch rất lớn. Ngươi thì tiến bộ không ít, nhưng ta cảm thấy ngươi không đủ sức hoành hành Địa Môn"
Tô Vũ gật đâu: "Vậy nên phải giết hai tên hợp nhất trước cho Nhân Hoàng bồi bổ thân mình?
Khung không hé ráng.
Ta hiểu mà! Cuối cùng vẫn là muốn lão tử làm tay đấm.
Nhưng có lẽ hợp tác thì vẫn tốt hơn.
Tất cả vì bản thể!
Tô Vũ cười nói: "Tạm thời tiền bối đừng ra tay, đòn sát thủ thì phải giữ đến thời khắc mấu chốt. Đúng rồi, tiền bối biến mất ở Thiên Môn, cường giả Thiên Môn có biết không?
Khung cười lạnh: "Bọn họ dám tìm ta chắc? Ta không tìm bọn họ đã là tốt lắm rồi"
"Không phải, ta đang lo rằng nếu bọn họ biết tin thì sẽ nói cho Nhân Môn.."
Có lẽ Nhân Môn đã mất đi liên hệ với Thiên Môn bởi vì Chú và Tiên đều bị giết. Nhưng biết đâu vẫn còn người âm thầm khai Nhân Môn thì sao, đây là chuyện không thể chắc chắn được.
Vậy nên tốt nhất là không ai được biết tin này.
Khung bình thản nói: "Không sao, bọn họ biết cái rắm. Thiên Khung Sơn vẫn ở đó, bổn tọa không mang Thiên Khung Sơn đi, chỉ cần Thiên Khung Sơn ở đó thì bọn họ sẽ không đoán được rằng ta đã rời khỏi Thiên Môn"
Vậy là tốt rồi!
Tin tức sẽ không tiết ra ngoài, việc Khung đến đây là bí mật.
Địa Môn không có động tĩnh gì, vậy nên đám cường giả Nhân Môn và Địa Môn chắc chắn đã đoán được có người đang ở bên ngoài canh giữ Địa Môn, trừ Tử Linh Chi Chủ ra thì còn có thể là ai nữa?
Vậy nên chắc chắn Tử Linh Chi Chủ không tiến vào.
Còn Khung thì nằm ngoài diện phán đoán của mọi người.
Giờ phút này, Tô Vũ ước gì vạn giới có người truyền tin cho đám gia hỏa trong Địa Môn báo rằng mấy người Văn Vương không tiến vào, như vậy những người này sẽ càng không suy xét đến Khung.
Ba người nịnh nọt một phen, cuối cùng cũng khiến Khung nguôi giận.
Đối với loại người như Khung, bạo lực hiếp bức không dùng được, mềm mỏng mới là phương thức ứng đối chính xác.
Hơn nữa bọn họ thật sự có cùng chung lợi ích. Việc thu phục Khung không khó như tưởng tượng chủ yếu là vì ba người đều không biết xấu hổ... Da mặt Văn Ngọc cũng rất dày, Tô Vũ phát hiện vị lão bà này rất thích giả vờ trẻ trung, đáng yêu, suốt ngày chỉ biết dùng đỏ ăn để dụ dỗ người ta.
Đương nhiên hắn sẽ không nói ra, nếu không rất có thể Văn Ngọc sẽ lập tức trở mặt với hắn.
Chờ Khung ăn uống no đủ, Tô Vũ mở lời: "Hiện tại tiền bối hãy che giấu khí tức đi theo sau chúng ta, giờ chúng ta sẽ đi giết người, đến lúc Địa Môn nên rối loạn rồi"
Nhân Hoàng và Văn Ngọc đều nở nụ cười.
Bây giờ bọn họ đã chuẩn bị xong, kế tiếp nên chính thức ra tay.
Khung thấy thái độ ba người như vậy thì thâm mắng.
Có cảm giác mấy tên này có sát khí còn nặng hơn kiếm tu là ta.
Cũng đúng thôi, ở trong Thiên Môn, mấy tên này đã giết không ít người, bọn họ đều là hạng người tàn nhẫn độc ác.
Mới vừa đảo loạn Thiên Môn xong giờ lại muốn ra tay trong Địa Môn.
Cách đó không xa, Hống ngoan ngoãn dẫn đường, trên trán đổ mô hôi lạnh, hình như hắn ta đã được chứng kiến một cảnh tượng khó lường.
Ta sẽ không bị giết người diệt khẩu chứ?
Việc Khung đến không ghê gớm gì, vấn đề là Nhân Hoàng tự đâm mình một kiếm, Thời Gian Sư dùng đồ ăn dụ dỗ, Tô Vũ tươi cười lấy lòng...
Hắn ta đi theo Võ Vương vô số năm, hắn hiểu rằng không nên biết bát quái của những người này.
Giờ phút này, Hống sợ chết khiếp.
Nếu biết trước thì ban nãy ta nên trốn xa một chút, ta không phải Võ Vương suốt ngày thích quay trộm, bị đánh vô số lần mà vẫn không chừa.
Nếu Võ Vương ở đây, chắc hắn sẽ quay lại cảnh vừa rồi nhỉ?
Đám người nhanh chóng tiến sâu vào Địa Môn.
Cùng lúc đó, trong Bích Hoa Sơn.
Chu Tắc bỗng nói: "Có tin tức truyền đến, Văn Vương, Võ Vương, Tử Linh Chi Chủ còn ở vạn giới, canh ngoài Địa Môn, vậy nên có khả năng Tô Vũ đã vào đây cùng Nhân Hoàng và Thời Gian Sư"
Lão nhân nhìn y, ý vị thâm trường lên tiếng: "Lúc này mà ngươi còn thu được tin tức vạn giới ư?
Nhân Môn vẫn còn an bài ở vạn giới.
Chu Tắc mỉm cười: "Đây là tin Tắc Thiên cho ta biết, không liên quan đến ta. Nhân Môn bố cục nhiều năm, có chút an bài cũng là bình thường, có lẽ đó không phải đại nhân vật, nếu có thám tử giữa đám tiểu nhân vật thì sẽ không có ai để ý. Không cần biết quá nhiều, việc mấy đại cường giả vẫn còn ở vạn giới cũng không phải bí mật lớn, không phải sao? Hơn nữa Nhân Môn mới vừa chịu thiệt trong tay Tô Vũ, bố cục trong Thiên Môn bị hủy, hiện tại Nhân Môn đương nhiên phải cảnh giác hơn vài phần"
Nếu chú ý vạn giới sớm hơn, biết được tin Tô Vũ rời khỏi vạn giới một năm, người trong Thiên Môn biết tin Tô Vũ tiến vào thì đã không xảy ra nhiều biến cố như vậy.
Tiếc là rất nhiều mật thám Nhân Môn đã bị xử lý khiến Nhân Môn không thể theo dõi vạn giới, hơn nữa Nhân Hoàng còn mang theo Thông Thiên Hầu bắt giữ thám tử, vậy nên thế cục trong Thiên Môn mới gặp bất lợi.
Lão nhân mỉm cười: "Có biết thực lực ba người ra sao không?"
"Trước khi Tô Vũ rời khỏi Thiên Môn đã có 32 đạo. Văn Ngọc là 34 đạo. Nhân Hoàng trọng thương chưa lành, tạm thời không đoán được"
Lão nhân ngẫm nghĩ rồi gật đầu, không hỏi thêm.
Sau khi trở về hẳn là Tô Vũ đã tiến bộ, nếu hắn hợp nhất song thiên thì nên có 34 hoặc 35 đạo, 36 đạo thì hơi khó.
Đám người Tử Linh Chi Chủ uy hiếp Địa Môn, xem ra lần này Địa Môn khó mà nhúng tay được.
Địa Môn chưa hoàn toàn sống lại, đối đầu với mấy người kia sẽ khiến hắn ta phải trả giá quá lớn, chưa chắc tên kia đã nguyện ý.
"Nếu thế, mấy người này không đủ sức uy hiếp"
Lão nhân nói một câu rồi không tiếp tục nói nữa.
Trong 3 người không có kê nào 36 đạo trong khi Nhân Môn cực kỳ coi trọng Tô Vũ, bởi vậy nguy hiểm cũng sẽ tăng lên nhiều.
Chu Tắc im lặng gật đầu.
Hai người đều đang chờ đợi Tô Vũ khai chiến, bại lộ hành tung, còn chưa biết hắn sẽ tấn công kẻ nào trước, có lẽ là hai vị đang che giấu kia hoặc là Hỗn Độn Chi Chủ, cũng có thể là Ngục Vương.
Tất cả mọi người đều đang chờ đợi, kẻ đầu tiên bị tập kích chắc chắn sẽ gặp bất lợi, Chu Tắc không có hứng thú nhắc nhở, nếu không thiệt hại gì thì mọi người sẽ không nhớ lâu.
"Chờ đi"
Lão nhân mỉm cười vuốt ve cây trúc.
Chờ kết quả đi!
Có lẽ mục tiêu sẽ là hai tên đang che giấu kia, không cần phải quan tâm.
Không có ai cảnh báo bọn họ, Hỗn Độn Chi Chủ đã chiêu cáo tứ phương, nếu hai kẻ kia không thèm để ý thì chết là xứng đáng.
Chu Tắc yên lặng lui ra, sau khi ra khỏi sơn cốc mới quay đầu nhìn thoáng qua, y thấy trong hào quang xanh biếc ẩn chứa huyết sắc.
Có lẽ Chu đang muốn ra tay.
"Ngươi sẽ giúp ai?"
Chu Tắc thầm nghĩ, sau đó y bật cười nhạo báng.
Mặc kệ nó đi!