Vạn Tộc Chi Kiếp (Bản Dịch Full)

Chương 3859 - Chương 3859: Dương Đông Kích Tây.

Vạn Tộc Chi Kiếp
Chương 3859: Dương Đông Kích Tây.
 

Nhân Hoàng không hề nói gì, y chỉ yên lặng nhìn Tô Vũ.

Giọng Văn Ngọc vang lên bên tai y: "Tinh Vũ đại ca, hắn muốn giết Ngục, ngươi sẽ ngăn cản sao?"

Nhân Hoàng là người quả quyết nhưng dường như luôn do dự khi gặp vấn đề liên quan tới Ngục.

Nhân Hoàng trầm mặc một hỏi rồi truyền âm đáp: "Sẽ không"

Văn Ngọc hơi ngạc nhiên.

Thật ư?

Nhân Hoàng nhìn thoáng qua nàng, không hề nói gì.

Đúng vậy, y sẽ không ngăn cản.

Bởi vì trách nhiệm của y không phải là bảo hộ Ngục, như y đã nói, trong một vài trường hợp y có thể lựa chọn giữ hoặc bỏ, một bên là Ngục bị Tô Vũ căm thù, một bên là lão huynh đệ đi theo y nhiều năm.

Tô Vũ muốn giết, nếu y kiên quyết ngăn cản thì rất có thể sẽ nổi lên xung đột với hắn, mà xung đột như vậy có khả năng sẽ dẫn tới mâu thuẫn giữa phe Tô Vũ và phe bọn họ, thậm chí là đường ai nấy đi.

Khi đó, không phải chỉ có phe Tô Vũ gặp phiền toái mà e rằng đám lão huynh đệ của y cũng sẽ gặp nguy hiểm, bọn họ vốn có cơ hội ngăn cản tam môn, nếu trở mặt với Tô Vũ thì hy vọng thành công sẽ rất xa vời.

Nhân Hoàng không nói gì.

Nếu chỉ có một mình, dù y biết Ngục sai nhưng đó là tam muội của y, y sẽ giúp người thân bất kể đạo lý.

Tiếc là y không thể!

Y có trách nhiệm bảo hộ các huynh đệ theo y chinh chiến nhiều năm.

Tô Vũ cũng không nói gì, chỉ chú tâm bay theo Nhất Nguyệt.

Sau khi bay đến một khu vực hắc ám tĩnh mịch, Nhất Nguyệt dừng bước: "Khu vực đó đây, thế này đã là sát lắm rồi, nếu tiến thêm thì e rằng sẽ hoàn toàn tiến vào lãnh địa của vị kia"

Tô Vũ quan sát cảm thụ một chút, kiếp nạn đại đạo hơi nhảy lên, hắn đã cảm ứng được nguy cơ, có về nơi này có cường giả.

Đối phó vị cường giả này không khó, vấn đề ở chỗ nếu ra tay và gây ra động tĩnh quá lớn thì toàn bộ Địa Môn sẽ biết rằng bọn họ đang ở đây.

Nhưng có cần để ý đến vấn đề này không?

Giết bớt được một kẻ thôi cũng tốt! !

Nếu không được thì đảm Tử Linh Chi Chủ bên ngoài có thể cường công Địa Môn, vậy bọn họ sẽ khai chiến toàn diện với Địa Môn.

Tô Vũ lên tiếng: "Nhất Nguyệt, ngươi và Hống đi trước đi"

"Đại nhân, chúng ta..."

"Đi"

Tô Vũ khẽ quát, Nhất Nguyệt và Hống không dám nhiều lời. Bọn họ không hiểu Tô Vũ, mà hình như lần này Tô Vũ mới là người đứng đầu ở đây.

Hai người cúi người với Nhân Hoàng rồi nhanh chóng rời đi.

Tô Vũ chờ bọn họ rời đi rồi mới nói: "Đến lãnh địa thần bí khác"

Nhân Hoàng sửng sốt.

Thời Gian Sư cũng kinh ngạc nhìn Tô Vũ.

Tô Vũ không quan tâm, hắn nhanh chóng bay đến một hướng khác, lúc trước hắn cũng đã đò hỏi phạm vi cấm địa còn lại.

Nhân Hoàng không nhịn được hỏi: "Nếu ngươi đã không tín nhiệm bọn họ thì sao lại muốn ta liên hệ với bọn họ?"

Rõ ràng Tô Vũ không tin hai người này.

"Không phải là không tín nhiệm, ta chỉ đang đề phòng cạm bẫy"

Tô Vũ bình tĩnh giải thích: "Nhất Nguyệt có thù oán với Ngục. Bọn họ tiến vào đây nhiều năm, thực lực không mạnh, nếu bọn họ bị theo dõi thì sao? Hiện tại, có khả năng tin tức chúng ta ở gần đây đã bị tiết lộ, thậm chí có người chuẩn bị vây giết chúng ta.

Ta không nói rằng bọn họ không đáng tin, nhưng đôi khi kẻ yếu sẽ dễ bị người khác lợi „ dụng. Nên cẩn thận vẫn hơn Nhân Hoàng im lặng, Văn Ngọc cảm thán: "Ngươi cẩn thận thật đấy!"

Đã đến cửa rồi mà Tô Vũ còn đổi mục tiêu, điều này nằm ngoài dự kiến của tất cả mọi người.

Khung âm thầm đi theo phía sau truyền âm cười nhạo: "Các ngươi nghỉ thần nghi quỷ, người một nhà mà cũng không yên tâm"

Tô Vũ không thèm để ý.

Vậy nên ta mới sống đến hiện tại, mới đuổi kịp các ngươi nhanh như vậy.

Ta không thân thiết với hai người kia!

Nếu bọn họ phản bội hoặc đang bị theo dõi thì càng tốt, các cường giả đều sẽ chú ý đến tên Thao Thiết này.

Đây không phải lần đầu tiên Tô Vũ làm như vậy.

Lần trước ở thượng giới, Ám Ảnh Hầu liên hệ với Tô Vũ, Tô Vũ cũng nói là đi đánh Minh tộc, kết quả lại quay đầu chạy tới đánh Long tộc.

Kế hoạch rất thuận lợi!

Tô Vũ hắn rất giỏi dùng kế dương đông kích tây.

Hắn không dễ dàng tin tưởng bất cứ kẻ nào, đặc biệt là người không thân quen, dù mọi người đều tin thì hắn vẫn sẽ để phòng, kẻ đó không phản bội là tốt nhất, nếu phản bội thì Tô Vũ cũng sẽ không tổn thất gì.

Lúc trước hắn nhắc tới Ngục Vương với Nhất Nguyệt, nói rằng muốn giết nàng cũng là để trấn an Nhất Nguyệt. Đối với kẻ không quen thuộc, trấn an như vậy là đủ rồi, cụ thể ra sao thì phải xem hiệu quả về sau.

Tô Vũ nhanh chóng rời khỏi lãnh địa Thao Thiết.

Nhân Hoàng mở miệng: "Nếu ngươi không tín nhiệm bọn họ, Hống đã biết Khung tới đây, như vậy Khung có khả năng bị bại lộ"

Ngươi muốn phòng thì sao không đề phòng triệt để?

Tô Vũ truyền âm: "Không sao cả, Khung bại lộ thì đối phương nhất định sẽ coi trọng Khung hơn, ý nghĩ đầu tiên sẽ là xử lý Khung trước, mặc kệ hiện tại có phải Khung đang ngụy trang để chiếm lợi từ chúng ta hay không thì ông ta cũng sẽ bị kéo xuống nước"

Tiểu tử này gian trá thật!

Nhân Hoàng thầm mắng, truyền âm hỏi: "Tiểu tử ngươi có kẻ nào đáng tín nhiệm không?

Rốt cuộc ngươi tín nhiệm ai?

"Ta tín nhiệm người cùng chịu chết, cùng tác chiến với ta"

Tô Vũ không quay đầu lại, bình tĩnh đáp: "Dù bọn họ phản bội thì một giây trước khi bọn họ phản bội, ta vẫn sẽ tín nhiệm bọn họ"

"Chúng ta thì sao?"

Nhân Hoàng lại hỏi.

"Bình thường, tạm thời có thể xét là cùng phe, chỉ cần trong phe của ngài không có quân cờ của Nhân Môn thì không vấn đề gì"

Hắn nói chuyện rất trực tiếp, hắn không hoản toàn tín nhiệm bọn họ.

Văn Ngọc nghỉ hoặc: "Lúc nào ngươi cũng nghỉ thần nghi quỷ như vậy à? Người không mệt sao?"

"Vậy nên ngươi mới bị nhốt nhiều năm như vậy còn ta thì không đấy"

Văn Ngọc bị đả kích nặng nề.

Nàng chẳng có lời gì để phản bác lại câu nói này cả.

Tô Vũ mặc kệ, hắn tiếp tục bay đi, tốc độ cực nhanh.

Cấm địa kia cách địa bàn Thao Thiết rất xa, khoảng cách giữa các cấm địa đều cực kỳ xa, tất cả là vì đám cường giả không muốn có kẻ nào ở gần mình.

Với tốc độ của đám người Tô Vũ mà cũng phải bay gần một giờ, vậy nếu những người khác muốn đến cứu viện, dù có thể truyền tống hoặc di chuyển nhanh nhất có thể thì cũng sẽ mất không ít thời gian.

Nếu đám Nhất Nguyệt phản bội thì những kẻ trong cửa đều sẽ bị dẫn tới chỗ Thao Thiết, như vậy Tô Vũ sẽ càng vui hơn.

"Chỉ là khu vực đại khái, rất khó tìm được.."

Nhân Hoàng mới vừa dứt lời, một cỗ khí tức cường đại thổi quét tứ phương, Tô Vũ trực tiếp bùng nổ ý chí lực thăm dò hư không.

Trong ánh mắt chấn động của mấy người Nhân Hoàng, Tô Vũ quát lớn: "Phát hiện ra ngươi rồi"

Oanh!

Nơi xa, trong bóng đêm, một hư không đột nhiên nứt toạc.

Một cổ thú khổng lỏ hiện lên, nó lộ vẻ kiêng kị, đôi mắt lớn nhìn về phía Tô Vũ.

Nhân Hoàng và Thời Gian Sư liếc nhau, trong lòng đều hiện lên một từ... "Má nó".

Có đôi khi tiểu tử Tô Vũ này có những hành động nằm ngoài dự đoán của người khác.

Nhưng nghĩ kĩ thì chỉ cần bọn họ có thể giải quyết tên này trước khi những người khác tới đây thì thời gian sẽ tiết kiệm được rất nhiều.

Nếu không, khi bọn họ khai chiến, những kẻ khác cũng sẽ cảm giác được.

"Ngươi là Tô Vũ?"

Cổ thú kia rống to.

Bởi vì trước đó Hỗn Độn Chi Chủ đã truyền âm, vậy nên dù không quen biết nhưng khi vừa thấy bộ dáng và khí tức của đám người Tô Vũ, cổ thú này vẫn lập tức đoán ra bọn họ là ai.

"Ổ, là một con trâu à?"

Tô Vũ ngạc nhiên, sau đó hắn bật cười và nói: "Ta thích giết trâu, ta thích giết trâu nhất, không ngờ ngươi là một con trâu"

Ngay sau đó, Tô Vũ quát khẽ, lực lượng thiên địa bùng nổ bao trùm tứ phương.

Giờ khắc này, ở phương xa, từng đạo khí tức cường đại hiện lên, một thanh âm mang theo phẫn nộ và uy hiếp vang vọng thiên địa: "Tô Vũ, các ngươi dám.."

Đó là thanh âm đã từng vang lên lúc trước, đó là giọng Hỗn Độn Chi Chủ.

Tô Vũ không quan tâm, khoảng cách còn xa, các ngươi có rống thì cũng vô dụng. Hắn nhìn về phía địa bàn Thao Thiết, nơi đó cũng có khí tức cường giả bùng nổ, nhưng trừ khí tức của tên Thao Thiết kia ra thì không có khí tức cường giả khác.

Tô Vũ mỉm cười.

Điều này chứng tỏ thủ đoạn của Nhân Hoàng không tệ, Nhất Nguyệt và Hống đều không liên hệ với những người khác.

Bình Luận (0)
Comment