Cùng lúc đó, ở nơi cách lãnh địa Thao Thiết không xa, Hống và Nhất Nguyệt quay sang nhìn nhau. Hống sợ hãi hỏi Nhất Nguyệt: "Nhất Nguyệt huynh... Ngươi... không liên hệ những người khác ư?"
Nhất Nguyệt trầm mặc một hồi mới mở miệng đáp: "Không, bởi vì ta cần suy xét vì tộc đàn. Tuy con ta đã chết nhưng tôn tử và các hậu duệ khác vẫn còn sống"
"May quá!"
Hống vẫn còn sợ hãi, khi khí tức Tô Vũ bùng nổ ở bên kia, hắn ta liền biết vị kia không tín nhiệm bọn họ.
Nếu ở đây bỗng nhiên xuất hiện vài vị cường giả thì bọn họ sẽ chẳng thể biện giải được cho bản thân.
Hống bỗng nhiên nói: "Vị này không dễ chọc! Dù không quen thuộc nhưng có thể nhìn ra mọi người đều kiêng kị hắn, Nhân Hoàng bệ hạ cũng không thể chiếm được ưu thế khi đối mặt với hắn. Nhất Nguyệt huynh, xem ra Ngục Vương sắp xui xẻo rồi"
Lúc trước, người chủ quản vạn giới là đám người Nhân Hoàng, bọn họ là huynh đệ kết bái của Ngục Vương.
Vậy nên dù Nhất Nguyệt không cam lòng thì cũng chỉ có thể nhẫn nhịn.
Nhưng lúc này, Hống bỗng nhiên cảm thấy có khả năng Ngục Vương thực sự sắp xong đời, bởi vì vị này sẽ không quan tâm bất cứ điều gì cả.
Nhất Nguyệt nhìn nơi xa, ông khẽ gật đầu, không nói gì.
Ông không biết gì về vị Vũ Hoàng mới tới này, nhưng xét từ biểu hiện của hắn thì kẻ này không phải người dễ chọc.
"Nhị Nguyệt, có lẽ thù của ngươi có thể báo rồi"
Nhất Nguyệt yên lặng nhìn phương xa.
Giờ khắc này, mấy đại cấm địa đều có khí tức bốc lên.
Không chỉ như vậy, mơ hồ có lực lượng môn thẩm thấu đến, có Đại Thánh Nhân Môn xác định vị trí Tô Vũ chuẩn bị buông xuống.
Lúc trước không ai biết vị trí của hắn, thậm chí không biết rốt cuộc Tô Vũ có tới hay không, vậy nên Đại Thánh Nhân Môn không thể tùy tiện buông xuống để tránh Địa Môn phản kích.
Nhưng hiện tại Tô Vũ đã tới, như vậy, bọn họ có thể buông xuống Địa Môn, mà Địa Môn cũng sẽ không ngăn cản.
Quả nhiên, vài cỗ lực lượng môn dật tán mà không có bất cứ lực cẩn nào, quả thật Địa Môn không ngăn cần, thậm chí hắn ta còn ước gì có thêm hai vị nữa tới đây.
Lúc này, Tô Vũ quát lớn, lực lượng thiên địa cường đại lan tràn tứ phương, phóng về phía Cổ Ngưu.
Nó không dám chiến mà là lập tức chạy trốn, bởi vì đối thủ của nó không chỉ có mình Tô Vũ.
"Loạn hư không"
Thời Gian Sách chấn động hư không.
Hai cường giả đỉnh cấp, một vị 34 đạo, một vị 35 đạo.
Còn đối phương chỉ là một cổ thú 32 đạo.
Hỗn độn đại đạo bùng nổ muốn phá võ lực lượng thiên địa, nhưng sao Cổ Ngưu có thể địch nổi hai vị cường giả này.
Không chỉ như vậy, lúc này Nhân Hoàng cũng ra tay, đại ấn bay ra, lực lượng đại đạo đặc thù bùng nổ.
Nhân Hoàng với lực lượng 31 đạo, y đã khai thiên địa, còn mang theo Nhân Hoàng ấn, y cũng không phải kê yếu.
3 thiên địa nhanh chóng nghiền áp tràn đến.
Cự Ngưu điên cuồng rít gào: "Nhanh đến giúp ta"
Nó câu viện, bởi vì nguy cơ tử vong đang bao phủ lấy nó.
Bốn phương tâm hướng, vô số đạo khí tức nhanh chóng chạy về phía này. Khí tức của Hỗn Độn Chi Chủ mãnh liệt nhất, gã mang theo khí tức hỗn độn nồng đậm xuyên qua hư không, lao về phía này.
Nếu không cứu thì Cổ Ngưu chắc chắn sẽ chết, như vậy thực lực Địa Môn sẽ hao tổn.
Tô Vũ quát lớn: "Phá sơn quyền"
36 khiếu huyệt bùng lên quang mang lộng lẫy, đại đạo nhanh chóng dung hợp, một quyền của Tô Vũ đánh ra ẩn chứa lực lượng tan biến mãnh liệt.
Oanh!
Cổ Ngưu trúng quyền phải lùi lại, trong thiên địa của Thời Gian Sư, một ngọn lửa điên cuồng bốc cháy, ngọn lửa kia vô cùng cường đại. Là một người đầu bếp, nàng cực kỳ am hiểu hỏa diễm đạo.
Đại đạo của Nhân Hoàng trấn áp tứ phương, từng luồng sức mạnh dũng mãnh bao quanh Cổ Ngưu, mang theo sự mê hoặc mãnh liệt.
"Nhân tộc giải cứu thương sinh, buông bỏ đồ đao, lập địa thành thánh"
Nhân Hoàng Ấn treo trên hư không.
Cổ Ngưu giấy giụa, trong mắt hiện vẻ thống khổ.
Không... không có khả năng...
Sao có thể không phản kháng được?
Không thể!
Đây là thời khắc nguy hiểm nhất, nó biết một khi mình thả lỏng thì chắc chắn sẽ phải chết, nhưng giờ khắc này nó vẫn cảm thấy mê mang.
Nhân tộc sẽ không giết ta, Nhân tộc đều là người tốt, không phải sao?
Ngay sau đó, nó lập tức bừng tỉnh.
Nhưng trong lúc đại chiến, cơn mê mang trong nháy mắt này đủ để lấy mạng nó.
Tô Vũ và Văn Ngọc đều cường đại hơn nó, trong nháy mắt nó chẩn chờ, Tô Vũ đã đánh ra một quyền, thân hình Cổ Ngưu bị đánh xuyên tạo thành một cái lỗ lớn.
Ngọn lửa của Văn Ngọc lập tức thiêu cháy, mùi thịt nướng truyền ra.
Hai đại cường giả liên thủ, Thời Gian Sách của Văn Ngọc trực tiếp hiện lên rồi tràn vào Thiên Môn của Tô Vũ, Văn Ngọc khoanh chân ngồi xuống, nàng đột nhiên biến mất, khi xuất hiện thì đã ở bên cạnh Tô Vũ.
Giờ phút này, Văn Minh Chí của Tô Vũ cũng hiện lên, ngay sau đó, Thời Gian Sách cũng hiện lên từ trong Thiên Môn của hắn, dường như cuốn sách đã bị Tô Vũ cải tạo một chút.
Hai quyển sách lập tức dung hợp làm một.
Tô Vũ nhìn thoáng qua Thời Gian Sư, hai người đồng thời gật đầu, ngay sau đó Tô Vũ lật sách.
Một trang sách mổ ra...
Oanh!
Một Tô Vũ cường đại hiện lên, đây là Tô Vũ thần đạo.
Lại thêm một trang nữa mở ra, một Văn Ngọc hiện lên, đây là Văn Ngọc ma đạo...
Các hư ảnh hiện lên mang theo khí tức cường đại nhanh chóng tấn công đối phương.
Âm âm ầm.
Chấn động liên tiếp truyền đến, mấy trăm Văn Ngọc và Tô Vũ đồng thời tấn công Cổ Ngưu.
"Mu"
Cổ Ngưu gầm gừ nhưng đối phương không có lực lượng đánh trả.
Khi Tô Vũ liên thủ cùng Văn Ngọc, hai thiên địa đã bán dung hợp với nhau, thực lực Tô Vũ lập tức tăng lên, giờ phút này hắn đã đạt tới 36 đạo lực lượng.
Hơn nữa Nhân Hoàng còn đang quấy rối, không đến một phút, thân thể khổng lỏ của đối phương hoàn toàn bị đánh bạo.
Vô số hư ảnh của Tô Vũ và Văn Ngọc lập tức dung hợp tiến vào trong cơ thể.
Sau đó từng luồng lực lượng đại đạo hóa thành xiềng xích khóa chặt hỗn độn đại đạo của Cổ Ngưu, phong bế toàn bộ khí tức hỗn độn, tiếp đó, tất cả bị cưỡng chế dung nhập vào Nhân Hoàng Ấn của Nhân Hoàng.
Thân thể Nhân Hoàng rung động kịch liệt.
Lúc này, Khung ẩn thân phía sau hít hà một hơi.
Má nó!
Đại đạo và thiên địa của hai kẻ này rất giống nhau, không ngờ chúng còn có thể hợp nhất, khả năng này quá đáng sợ, Khung cảm thấy nếu mình đối mặt với bọn họ thì có khả năng ông ta sẽ bại.
Trong khi ông ta đang nghĩ vậy, một tiếng vang chấn động truyền xa.
Hư ảnh Cổ Ngưu hiện lên, nó không cam lòng rít gào một tiếng, sau đó hư ảnh hoàn toàn tán loạn.
Bốn phương tâm hướng, tất cả thân ảnh đồng thời dừng lại, bọn họ đều lộ vẻ không thể tin nổi.
Chết rồi ư?
Cứ như vậy mà chết ư?
Quá nhanh!
Giọng Tô Vũ lạnh nhạt vang vọng tứ phương: "Địa Môn cũng chỉ vậy mà thôi"