Câu nói 'Địa Môn chỉ đến vậy' chấn động tứ phương.
Quá cuồng vọng!
Nhưng một vị siêu hạng bị đám người Tô Vũ nhanh chóng đánh chết, quả thật Tô Vũ đủ tư cách tuyên bố như vậy.
Tới cảnh giới của Tô Vũ, dù là quá khứ, tương lai hay hiện tại thì cũng không có nhiều người thắng được hắn, con số ấy chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, ví dụ như tám thánh Nhân Môn, Khung, Thạch, Không của Thiên Môn, Hỗn Độn Chi Chủ, Nhân Tổ trong Địa Môn, Tử Linh Chi Chủ ở vạn giới và bản tôn tam môn, cùng lắm thì có thể tính cả Thời Gian Chi Chủ đã biến mất.
Xét từ xưa đến nay, thực lực Tô Vũ có thể xếp trong 20 người mạnh nhất.
Dù Nhân Hoàng khôi phục đến thời kỳ đỉnh cao thì cùng lắm là ngang sức ngang tài với Tô Vũ.
Một người mới 24 tuổi mà đã tu luyện tới trình độ này, hắn tuyên bố rằng Địa Môn chỉ đến vậy có vẻ... không có bất cứ vấn đề gì.
Hơn nữa số lượng siêu hạng mà hắn từng giết nhiều hơn hẳn những người khác.
Giờ phút này, ánh mắt sắc bén của Tô Vũ nhìn khắp tứ phương.
Hắn thấy một cổ thụ khổng lỏ mang khí tức sinh mệnh nồng đậm, hình như là cổ thụ thành tinh, Tô Vũ không ngờ được rằng Hỗn Độn Chi Chủ là một cái cây chứ không phải cổ thú.
Bất Lão Căn...
Tô Vũ đã biết nó là cái gì, có lẽ đó chính là bản thể của gã.
Hắn thấy dường như ở phương Tây có một địa Ngục huyền phù trong hư không, đó là địa bàn của Ngục Vương, nàng ta không tới đây, chỉ quan sát từ xa.
Hắn thấy ở phương Nam có một lão nhân trông khá quen mắt, râu dài bay múa, bên cạnh có một người, hai người đó cũng đang quan chiến. Có vẻ đó chính là Nhân Tổ.
Hắn thấy phương Bắc tỏa ra từng luông khí tức yếu ớt đang mạnh dần lên nhanh chóng, có vẻ đó là Đại Thánh Nhân Môn đang buông xuống, kê đó trực tiếp xuyên qua thiên địa, từ Nhân Môn giáng lâm nơi đây.
Nơi đây có cường giả, hơn nữa số lượng còn không ít chút nào!
Đại Thánh Nhân Môn đều là những kê vô cùng cường đại, Tô Vũ liên thủ cùng Văn Ngọc thì cũng chỉ địch nổi một vị Đại Thánh mà thôi.
Lúc này, ba vị Đại Thánh đã giáng xuống nơi đây, đúng như suy đoán của một vài người nào đó.
Ba người cũng là giới hạn mà Địa Môn có thể chấp nhận, nếu nhiều hơn và bọn họ tấn công từ bên trong thì Địa Môn sẽ chẳng thể ngăn cần nổi.
3 vị Đại Thánh buông xuống, toàn bộ Địa Môn rung chuyển kịch liệt.
Giờ khắc này, cường giả 36 đạo hội tụ trong Địa Môn nhiều hơn cả Thiên Môn.
Ba vị Đại Thánh, Tô Vũ có cảm giác Nhân Tổ đang quan chiến từ xa có lẽ đã đạt tới 36 đạo, ngoài ra còn có Hỗn Độn Chi Chủ và Khung, Tô Vũ liên thủ cùng Văn Ngọc cũng có thể tính là một vị.
Như vậy ở đây có đến 7 vị cường giả 36 đạo.
Trên đời này chỉ có mười mấy vị cường giả có thể thắng Tô Vũ, vậy mà nơi đây đã có đến 6 người.
Nếu tính cả ở bên ngoài thì còn có Địa Môn và Tử Linh Chi Chủ, vậy thì nơi đây đã hội tụ một nửa số chí cường giả từ khi khai thiên tích địa tới nay.
Giờ khắc này, 3 vị Đại Thánh đã buông xuống Địa Môn.
Một vị Đại Thánh vui mừng, một vị Đại Thánh sầu bi, một vị Đại Thánh phẫn nộ.
Các cảm xúc đó lan tràn xuyên qua thiên địa.
Nhân Môn - thất tình lục dục.
Giờ khắc này, Tô Vũ như nhìn thấy Vạn Thiên Thánh, hắn hơi chấn động.
Đây là thất tình lục dục đạo!
Đại Thánh Nhân Môn tu thất tình lục dục đạo!
Đây chỉ là trùng hợp thôi ư?
Hay là... Vạn Thiên Thánh...
Tô Vũ không muốn nghĩ nữa.
Thất tình lục dục đạo là một đạo đặc thù, đây là nhân tính đạo, cũng là nhân đạo, chỉ cần là con người thì ai cũng sẽ có cảm xúc, đây là đại đạo cơ sở dễ dàng bị người đời quên đi nhưng thực tế thì vô cùng cường đại.
Ngày xưa, sau khi Vạn Thiên Thánh khai đạo, ông nhanh chóng trở nên cường đại, thậm chí còn đảo loạn thời không trường hà.
"Tô Vũ!"
Tiếng gầm vang vọng thiên địa.
"Không hổ là hi vọng cuối cùng thời đại này"
Đó là một vị Đại Thánh với cảm xúc phẫn nộ.
"Để đối phó với ngươi, chúng ta phải xuất động lực lượng mạnh hơn cả lúc đối phó thời đại khai thiên, Tô Vũ, ngươi chắc chắn sẽ phải chết!"
Tô Vũ đã vào đây, hơn nữa hắn đã giết một vị hợp nhất.
Giờ phút này, một đám khí tức cường đại đáng sợ xuyên thủng thiên địa.
Hỗn Độn Chi Chủ ngừng bước, sắc mặt lộ vẻ ngưng trọng. Gã là một lão nhân già nua, đa mặt nhăn nheo trông như một cái cây già cỗi.
Lúc này, Hỗn Độn Chi Chủ cũng cảm thấy lo lắng.
Để đối phó với Tô Vũ, Nhân Môn đã hạ vốn gốc, 3 vị Đại Thánh đã buông xuống nơi đây, bọn họ không sợ Địa Môn sống lại sao?
Dù những người này đánh bại đám người Tô Vũ, bọn họ có thể bình an rời đi không?
Tiến vào đễ ra ngoài khó!
Những người này muốn rời đi thì không thể đi qua Thiên Môn hay Nhân Môn, bọn họ cần phải đi qua Địa Môn thì mới rời đi được.
Giờ phút này, toàn bộ Địa Môn đều đang chấn động.
Tô Vũ sáng chói như vầng thái dương chiếu sáng toàn bộ thời đại Địa Môn, phong thái thản nhiên như thần thánh giáng lâm, hắn bình tĩnh đạm mạc lên tiếng: "Tự báo tên đi, đừng để chết rồi cũng không được ai nhớ tới"
"Ngươi can đảm lắm!"
Đại Thánh hoan hỉ cười lớn: "Ta là Hồng Thiên"
Đại Thánh phẫn nộ gầm lên: "Bổn tọa Kình Thiên"
Đại Thánh sầu bi thở dài một tiếng: "Lão hủ Bi Thiên"
Tô Vũ mỉm cười: "Đấu với trời sao? Thiên địa này do Thời Gian Chi Chủ sáng lập. Xem ra có vài lời đồn không sai, nghe nói Nhân Môn có thù oán với Thời Gian Chi Chủ, bại trận trong tay Thời Gian Chi Chủ, bị phong ấn trong trường hà. Giờ ta có lý do để tin rồi!"
Hơn nữa hắn còn biết đến Tắc Thiên, có vẻ bát phương Đại Thánh đều có chữ Thiên trong tên.
Hồng Thiên, Kình Thiên, Bi Thiên nắm giữ hỉ nộ ai nhạc, Hồng Thiên là hỉ, cũng là nhạc, hai cảm xúc này không khác nhau nhiều, mà người này chính là kẻ đang nắm giữa Khai Thiên Kiếm, quả nhiên gã đã tới.
Tô Vũ có thể cảm nhận được Khung đang vô cùng nóng nảy.
3 vị Đại Thánh...
Bọn họ có thể địch nổi không?
Không thế!
Nếu có Tử Linh Chi Chủ ở đây thì Tô Vũ sợ, nhưng Tử Linh Chi Chủ không thể tiến vào, nếu không Địa Môn sẽ nhân cơ hội nhúng tay.
Hiện nay, nếu tính cả Khung thì bên phe hắn cũng chỉ có hai vị 36 đạo, nhưng Địa Môn thì có đến năm vị, hơn nữa Thao Thiết và Ngục Vương đều là siêu hạng.
Chênh lệch thực lực hai phe rất lớn.
Nhưng Tô Vũ không sợ!
Tô Vũ nhìn phương xa, hắn nhìn về phía Hỗn Độn Chi Chủ, thanh âm chấn động thiên địa: "Ngươi muốn giúp Nhân Môn tiêu diệt ta hay mặc kệ chuyện này?"
Tô Vũ cất cao giọng nói: "Ngươi cảm thấy sau khi Nhân Môn đánh bại ta, Đại Thánh Nhân Môn sẽ bỏ qua cho ngươi ư? Ta không cần ngươi giúp ta, ta chỉ muốn biết ngươi có làm tay sai cho Nhân Môn hay không thôi?"
Nơi xa, Hỗn Độn Chi Chủ nhăn mặt nhíu mày.
Vị cường giả hoành hành thiên địa này đang rất ưu sâu.
Tình cảnh này quá phiền toái! Bởi vì gã sợ đắc tội cả hai bên.
Gã biết Tô Vũ là kẻ khó chơi, biết Nhân Hoàng khó giải quyết, nhưng gã biết khi đám người Tô Vũ bại trận, tam đại thánh Nhân Môn không khác gì ác khách lâm môn, muốn tiễn đi không dễ.
Còn giúp đỡ Tô Vũ ư...
Thôi bỏ đi!
Gã tiếp nhận Thiên Cổ, Thiên Cổ đã nói rằng hãy dứt khoát hợp tác cùng Nhân Môn đánh chết Tô Vũ, nếu không làm vậy thì đừng làm gì cả, đừng chọc đến Tô Vũ, nếu không kết cục sẽ rất tôi tệ.
Thiên Cổ chỉ là kẻ yếu, nhưng lão đã nhiều lần đối đầu với Tô Vũ và còn thành công mang tộc đàn chạy trốn, vậy nên Hỗn Độn Chi Chủ không hề khinh thường đối phương, cũng không bỏ qua lời khuyên của lão.
Vậy nên giờ phút này gã đang rất khó xử.
Lúc này, 3 vị Đại Thánh đang nhanh chóng bay về phía Tô Vũ, Kình Thiên Đại Thánh phẫn nộ quát: "Ngu xuẩn. Tô Vũ mới là địch nhân cần chúng ta hợp sức đối phó. Thiên Môn đã bị hắn đảo loạn, nhiều vị hợp nhất bị giết, thực lực hắn tiến bộ mỗi ngày, nếu không giết Tô Vũ thì tam môn sẽ lâm nguy. Thời đại kết thúc sẽ có thiên kiêu quật khởi, Tô Vũ hắn chính là tỏn tại đáng sợ nhất thời đại này, nếu không giết hắn thì vạn giới khó bình an"
Tuy phẫn nộ nhưng gã ta nói chuyện rất có trật tự, không hề mất đi lý trí.
Tiếng hét này khiến các tu giả Địa Môn lộ vẻ phẫn nộ.
Giết Tô Vũ!
Phải giết Tô Vũ!
Tô Vũ không chết, vạn giới bất an.
Cảm xúc phẫn nộ ảnh hưởng tới vô số tu giả.
Đây là sự đáng sợ của Nhân Môn, mỗi tiếng nói mỗi cử động đều ảnh hưởng nhân tâm, đủ là cường giả thì cũng không thể tránh được, bản thân Hỗn Độn Chi Chủ cũng chịu một chút ảnh hưởng nhưng gã đã nhanh chóng trấn áp, đồng thời trong lòng còn nổi lên chút sợ hãi.
Đây mới chỉ là một vị, nếu 8 vị Đại Thánh cùng nhau buông xuống, vậy thì dù là gã ta thì cũng có khả năng trở thành con rối bị đối phương khống chế cảm xúc ư?
Muốn gã giận thì giận, muốn gã vui thì vui ư?
Thật đáng sợ!
Lúc này, Hồng Thiên cất tiếng cười sang sảng: "Chu, Thánh Thượng lệnh cho ta chuyển cáo ngươi rằng hoan nghênh ngươi trở về. Lần này chúng ta buông xuống là để giết Tô Vũ, đồng thời muốn chúc mừng Chu huynh trở về"
Không cần biết là thật hay giả, giờ khắc này, Hồng Thiên đã kéo Nhân Tổ vào dưới trướng Nhân Môn.
Bọn họ có chút hiểu biết về Chu, để đề phòng, tốt nhất là cứ áp chế Chu lại, không cho ông ta quấy nhiễu kế hoạch.
Giết Tô Vũ là mệnh lệnh duy nhất Thánh Thượng giao cho cả tám Thánh Đô trong nhiều năm qua. Vậy nên, dù các Đại Thánh bình thường vốn chẳng ưa gì nhau đều không dám thoái thác, nếu không phải có khả năng Địa Môn sẽ ngăn cản thì lần này đã không chỉ có ba người bọn họ buông xuống.
Để đối phó với một vị tu giả 35 đạo mà 3 vị tu giả 36 đạo được phái đi là điều cực kỳ hiếm thấy.