Giờ phút này, Bích Hoa Sơn.
Nhân Tổ im lặng nhìn về phía Chu Tắc.
Chu Tắc nói: "Ba người buông xuống đã là cực hạn, e rằng Tắc Thiên Đại Thánh sẽ không đến đây, trừ khi ba người kia không thể giải quyết Tô Vũ hoặc có kẻ tử thương thì mới có Đại Thánh tiếp tục buông xuống"
Y nhìn Nhân Tổ: "Nếu muốn giết Tô Vũ, bây giờ là thời cơ tốt nhất"
Nhân Tổ sẽ lựa chọn thế nào?
Lão nhân không nói lời nào, chỉ yên lặng nhìn phương xa, nhìn người trẻ tuổi trương dương kia.
Ngươi có cái gì mà tự tin có thể chống đố ba vị Đại Thánh?
Dù ông ta đã ngủ đông nhiều năm thì cũng không có thực lực để đối phó với ba kẻ cấp bậc Đại Thánh này.
Nhân Môn thật sự coi trọng Tô Vũ, thậm chí có thể nói rằng y coi trọng hơi quá.
Năm đó Địa Môn khai chiến cùng Thiên Môn, Nhân Môn âm thầm gây rối, nhưng chưa từng xảy ra tình huống ba vị Đại Thánh cùng xuất hiện vây giết người nào đó, lần này đúng là lần đầu tiên từ khi khai thiên tích địa đến nay.
Giờ khắc này, Nhân Hoàng đang hấp thu lực lượng Cổ Ngưu, nhanh chóng khôi phục thương thế nhưng cùng lắm là chỉ có thể khôi phục đến 32 đạo.
Nếu bảo y đối phó với một kê 36 đạo, cứ nhớ lại tình cảnh hai người Tô Vũ giết Cổ Ngưu thì biết, y kém xa đối phương, hoàn toàn không thể địch lại, y cũng không có năng lực ngăn cản một vị 36 đạo, nếu y trở lại 35 đạo thì may ra, nhưng để khôi phục đến cảnh giới này thì y cần thêm bảo vật.
Bất Lão Căn, Trường Sinh Trúc, hoặc là Vạn Đạo Thạch.
Nhân Hoàng vừa chóng hấp thu vừa nhìn về phía Tô Vũ.
Hiện tại đù có Khung ở đây thì bọn họ cũng không địch lại đối phương.
Lần này Tô Vũ không thương lượng cùng ai đã trực tiếp bại lộ bản thân, hắn không hề giấu giếm, hơn nữa bọn họ giết người xong không lập tức chạy trốn, Tô Vũ cứ đứng sừng sững tại đây như đang đợi đám người kia đuổi tới rồi ác chiến một hồi.
Nếu tiến hành đúng như kế hoạch đã thương lượng lúc trước, giờ phút này Tô Vũ nên mang theo bọn họ nhanh chóng rời đi, không dây dưa với mấy tên Đại Thánh này. Bọn họ sẽ đánh du kích.
Tô Vũ không phải người lỗ mãng xúc động, vì sao đến giờ hắn vẫn chưa rời đi?
Trong lòng Nhân Hoàng đang có vô số ý niệm, nhưng cuối cùng y lựa chọn tin tưởng Tô Vũ, bởi vì bản thân y cũng đã nói Tô Vũ mới là người nắm quyền, trong thời điểm nguy cơ sinh tử tồn vong này, trong một đám người kiêng kị nhất việc có hai kẻ quyết định.
Dù là nghi ngờ thì cũng không được phép.
Trừ lúc giải quyết việc có liên quan đến Ngục Vương, Nhân Hoàng vẫn luôn là người vô cùng quả quyết. Lúc này, y bình tĩnh cắn nuốt hấp thu lực lượng, y phải khôi phục chiến lực đến 32 đạo nhân lúc đối thủ chưa tới nơi.
Chiến lực không đến 32 đạo chênh lệch quá lớn so với cường giả 36 đạo.
Đạt tới 32 đạo rồi thì y mới có khả năng ngăn cản một chút.
"Tô Vũ, không chạy à?"
Thời Gian Sư hơi lo lắng.
Chúng ta sẽ phải chống lại bọn họ ư?
Nhưng không địch nổi đâu!
Nàng liên thủ cùng Tô Vũ đối đầu một vị, Khung chặn một người, vậy vẫn còn một kẻ nữa không có đối thủ. Hiện nay Nhân Hoàng không thể so với năm xưa, y không thể ngăn cản kê còn lại.
Hơn nữa nếu những người khác nhúng tay trong lúc bọn họ đang chiến đấu thì phải làm sao bây giờ?
Không đánh du kích chiến nữa ư?
Không phải Tô Vũ am hiểu du kích chiến nhất sao?
Tô Vũ bình tĩnh nói: "Ai nói là chúng ta sẽ liên thủ?"
Thời Gian Sư chấn động, Tô Vũ vẫn bình tĩnh như cũ: "Tới lúc này rồi thì trốn gì nữa?
Nếu chúng ta đã ra tay thì phải chiến đến cùng. Ta muốn đột phá trong trận chiến sinh tử. Nhân Môn coi trọng ta như thế, vậy ta đây sẽ đạp lên thi thể của bọn họ để bước lên 36 đạo. Chỉ cần ta hợp nhất đại đạo trong 108 khiếu huyệt thì ta chính là 36 đạo.
Ngươi và Nhân Hoàng liên thủ ngăn cản một vị, dù không địch lại thì 32 đạo và 34 đạo vẫn đủ khả năng ngăn cản một vị 36 đạo"
Tô Vũ nhìn về phía bên kia: "Bi Thiên giao cho các ngươi, Kình Thiên để ta"
Văn Minh Chí trong tay Tô Vũ hóa thành một thanh trường đao, hắn nở nụ cười:
"Người đọc sách cái gì chứ? Đọc cái píp! Ta giả vờ làm người đọc sách lâu quá rồi. Lần này ta sẽ làm mãng phu một hỏi"
Tô Vũ cắn răng, trường bào dần hóa thành quần áo ngắn: "Ta thân kinh bách chiến, từ khi xuất đạo tới nay đã chiến đấu không ngừng. Đám người kia ngồi mát ăn bát vàng ở trong Nhân Môn, không trải qua nguy cơ sinh tử, ta khai thiên 35 đạo, bọn họ nạp đạo chiến lực 36 đạo. Ta thật sự không thể địch nổi bọn họ ư?"
Tô Vũ không tin.
Giờ khắc này, hắn tràn đầy tự tin, tự tin đến mức Văn Ngọc cảm thấy hoảng hốt, cảm giác tự tin ngập trời này khiến người ta hoài nghi có phải hắn đang quá tự phụ hay không?
Tô Vũ cầm trường đao, lạnh lùng nói: "6 năm qua ta giết chóc, chiến đấu không ngừng, trong chư thiên vạn giới này, có ai giết người giết thú nhiều hơn ta? Ngươi ư? Hay là Nhân Hoàng? Hay là bọn họ?"
Trường đao của hắn chỉ hướng ba người nơi xa: "Nếu 36 đạo bế quan hàng tỉ năm mạnh hơn khai thiên giả 35 đạo thân kinh bách chiến thì về sau không cần tái chiến nữa, ai nhiều lực lượng đại đạo hơn thì kẻ đó sẽ thắng"
6 năm qua, Tô Vũ chiến đấu bao nhiêu lần?
Chính bản thân hắn đã quên mất.
Hắn đã giết bao nhiêu người?
Hắn cũng quên rồi.
Đám người Nhân Môn chơi âm mưu quỷ kế thì còn được, nếu là chiến đấu thì Tô Vũ hắn không sợ.
Hơn nữa hắn cần phải đột phá!
Nếu hắn không đột phá thì sẽ có người không dám quyết định.
Người mà Tô Vũ hắn đang đợi không phải là ai khác mà chính là Nhân Tổ.
Khi hắn nhìn về phía Nhân Tổ, Nhân Tổ cũng đang nhìn hắn, hai người nhìn nhau từ xa, Tô Vũ lập tức hiểu được suy nghĩ của ông ta.
Nhân Tổ - cường giả vạn giới - nhưng cũng từng cấu kết Nhân Môn.
Hiện tại, ngựa tốt không ăn cỏ sau lưng, hơn nữa Nhân Môn và ông ta có thù oán, nếu Tô Vũ biểu hiện đủ thực lực và đủ tư bản thì ông ta sẽ giúp Tô Vũ.
Ít nhất, vấn đề xung đột giữa Tô Vũ và ông ta chỉ có Bách Chiến.
Mà thật ra Bách Chiến không có quan hệ gì nhiều với Nhân Tổ, hắn ta đã bị Nhân Môn ảnh hưởng.
Nhân Tổ cần biết thực lực Tô Vũ ra sao!
Văn Ngọc lo lắng sốt ruột nhìn Tô Vũ.
Tô Vũ bình tĩnh lên tiếng: "Đừng nhìn nữa, các ngươi già rồi, ta còn trẻ, người trẻ tuổi thì phải có nhiệt huyết. Chúng ta đại chiến, Hỗn Độn Chi Chủ sẽ không dám tùy tiện nhúng tay, hai phe đều sẽ bài xích hắn"
Văn Ngọc hít sâu một hơi rồi mở miệng nói: "Không được thì ta tạm thời cho ngươi mượn Thời Gian Sách..."
Để dung hợp.
"Không cần"
Dung hợp cái gì?
Văn Ngọc là khai thiên giả, sau khi hắn dung hợp, nàng sẽ không có thiên địa, chẳng lẽ nàng phải tiến vào thiên địa của Tô Vũ để tu một đại đạo nào đó ư?
Thái độ Tô Vũ bỗng vô cùng khí phách hăng hái, hắn cười nói: "Văn Ngọc, hôm nay ta sẽ cho ngươi xem trận chiến kẻ yếu thắng kê mạnh, dù là tới 36 đạo rồi thì đối thủ cũng chỉ có kết cục là bại trận mà thôi. Ta là khai thiên giả, kém một đạo lực lượng, nếu không thể đánh bại một kẻ 36 đạo thì Tô Vũ ta đây sống uổng phí rồi"
Trước đây hắn chỉ không muốn liều mạng mà thôi.
Hắn không sợ chết, chỉ là hắn không muốn khiến người khác thất vọng hay tuyệt vọng.
Trường đao giơ cao, Tô Vũ cười một tiếng rồi đột nhiên quát: "Ta giao Hồng Thiên cho ngươi, Kình Thiên để ta giết"
Phía sau, Khung hơi ngẩn ra.
Ý ngươi là không che giấu nữa ư?
Ông ta không hiểu được suy tính của Tô Vũ, nhưng là kiếm tu, kỳ thật ông ta không muốn ẩn nấp che giấu, nếu người đã nói vậy thì... Ta đây sẽ không khách khí!
Kỳ thật Tô Vũ không thể làm gì khác, khí tức của Khung quá kích động, một gia hỏa sống vô số năm tháng mà lại nhiệt huyết sôi trào như một người trẻ tuổi, muốn che giấu cũng không thể được.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, khi đối phương đến gần thì sẽ phát hiện ra Khung.
Thế nên thà cho Khung hiện thân ngay lúc này còn hơn, kiếm tu chiến đấu quang minh chính đại có lẽ sẽ bộc phát ra chiến lực mạnh mẽ hơn.