"Khung?"
Ba vị Đại Thánh hơi kinh hãi khi cảm nhận được một cỗ kiếm khí ngập trời.
Hồng Thiên khẽ biến sắc, gã quát: "Khung, lần trước vì ngươi nên Thiên Môn mới tử thương thảm trọng, ngươi quyết tâm muốn đối đầu với tam môn ư?"
Không ngờ Khung lại tới được đây!
Khung lạnh giọng quát: "Hồng Thiên, giao Khai Thiên Kiếm của bổn tọa ra, nếu không hôm nay ta sẽ giết ngươi."
Hồng Thiên biến sắc: "Ngươi giết Tô Vũ, ta sẽ cho ngươi."
Gã thấy Khung đang bay thẳng đến chỗ gã thì lập tức đổi giọng: "Chỉ cần ngươi không tham chiến, sau khi chúng ta giết Tô Vũ, ta chắc chắn sẽ giao Khai Thiên Kiếm cho ngươi"
Gã phải trấn an Khung trước.
Nhưng Khung lại phản ứng rất lạnh nhạt.
Ngươi nghĩ ta là thằng ngốc à?
Sau khi giết Tô Vũ, các ngươi sẽ giao cho ta ư?
Đừng đùa!
"Giết!"
Kiếm khí bùng nổ, một cỗ kiếm khí cường đại xuyên qua thiên địa.
Ba vị Đại Thánh đang tụ tập cùng nhau. Giờ phút này, hai vị Đại Thánh khác vừa định ra tay, lực lượng thiên địa của Tô Vũ đã lan tràn đến.
"Kình Thiên đúng không? Ngươi nên chơi với ta đi"
Ánh mắt Kình Thiên lộ ra lửa giận: "Ngươi muốn chiến cùng ta ư? Một tên nhóc con mới 35 đạo như ngươi mà đòi chiến với ta ư?"
Ngươi đang khinh thường ta sao?
"Haizz!"
Một tiếng thở dài vang lên, Bi Thiên Đại Thánh vừa định nhúng tay thì 2 bóng người đột nhiên hiện lên, khí tức Nhân Hoàng mới vừa đạt tới 32 đạo, vẫn chưa ổn định, khí tức Văn Ngọc thì đã củng cố ở 34 đạo.
Nhân Hoàng cười nói: "Vị tiền bối này, ta nghe nói Nhân Môn cường đại. Có về tiền bối tu bi thiên đạo, không bằng tiền bối luận bàn cùng chúng ta một phen, tiền bối thích bi thương, ta thì thích cười. Tiền bối không ngại chỉ giáo chứ?"
Bi Thiên nhìn hai vị cường giả chặn đường, lão than thở: "Sao phải vậy?"
Tuy một vị 34 đạo liên thủ với một vị 32 đạo không yếu nhưng các ngươi có thể địch nổi ta không?
Hơn nữa Tô Vũ mới 35 đạo mà lại muốn một mình đấu với Kình Thiên, chuyện này không giống suy đoán lúc trước. Lúc trước mọi người cho rằng Tô Vũ sẽ liên thủ cùng Thời Gian Sư, kết quả lại là không phải.
Hắn lựa chọn phương án mạo hiểm hơn.
Sự tồn tại của Khung đã cho hắn cơ hội mạo hiểm này.
Lúc này, Nhân Hoàng tươi cười xán lạn nhẹ giọng nói: "Cần chứ!"
Y nghiêng đầu nhìn về phía Tô Vũ: "Ta liên thủ cùng Văn Ngọc chắc cũng không thể địch lại Bi Thiên tiền bối, chúng ta sẽ cố gắng ngăn cản thôi. Nếu những người khác không nhúng tay, nếu ngươi có thể giết Kình Thiên trong 10 phút thì chúng ta sẽ có cơ hội. Nếu ngươi không làm được thì... Chúng ta đành chấp nhận số phận vậy"
"Chấp nhận số phận?"
Tô Vũ bật cười: "Chấp nhận cái gì? Tới lúc đó thì hãy đánh võ Địa Môn, trực tiếp khai chiến đi"
Chấp nhận số phận ư?
Không có chuyện đó đâu.
Tới lúc đó, Tô Vũ nhất định sẽ nghĩ cách để đám người Tử Linh Chi Chủ đánh vỡ Địa Môn, khiến chiến trường này lan tràn đến toàn bộ vạn giới và Địa Môn.
Hắn sẽ không chấp nhận số phận!
Giờ khắc này, thiên địa của Tô Vũ nội liễm, tất cả đại đạo nạp vào trong khiếu huyệt, hắn như như một vâng thái dương chiếu rọi cổ kim.
Hắn cầm trường đao, mặc quần áo ngắn, mái tóc bạc dài nhanh chóng đứt gãy, chỉ để lại một đoãn ngắn cũn.
Trong ánh mắt chấn động của mọi người, Tô Vũ thay đổi khác hẳn lúc trước, trông hắn như một tên vũ phu thuần túy.
"Giả bộ làm người đọc sách mãi rồi không tiện xuống tay. Bản thân ta cũng đã quên rằng mình đọc sách không nhiều, ít nhất là không nhiều bằng Văn Ngọc tham ăn kia, nàng không dám xưng là người đọc sách thì sao ta phải giả vờ trước mặt các ngươi nữa"
Tô Vũ bước về phía Kình Thiên: "10 phút sẽ phân thắng bại, trận chiến hôm nay, nếu ngươi không chết thì người chết sẽ là Nhân Hoàng và Văn Ngọc. Muốn giết ta thì phải xem bản lĩnh của các ngươi. Hôm nay, Tô Vũ ta sẽ dùng mạng 2 hai người này để đánh cuộc một lần"
Bên kia, Nhân Hoàng cùng Văn Ngọc đều im lặng.
Cái tên này nói chuyện khó nghe quát Giờ khắc này, Địa Môn vô cùng an tĩnh.
Ngay sau đó, các luồng khí tức đột nhiên bùng nổ tới cực hạn, bảy đạo khí tức vô cùng cường đại xuyên qua cổ kim.
"Giết!"
Tô Vũ không dùng bất cứ thủ đoạn nào cả, chỉ có chiến ý và sát ý đạt tới cực hạn.
Đao!
Từ ngày đầu tiên tu luyện chiến kỹ, hắn đã dùng đao, văn minh chỉ binh hắn rèn ngày xưa cũng là đao.
Giờ phút này, Văn Minh Chí hóa đao.
Khung biết Khai Thiên Kiếm, Tô Vũ hắn biết Khai Thiên Đao.
Nguyên khiếu dung hợp, 36 khiếu nhanh chóng dung hợp, tiếp đó khiếu thứ 37 - 38 liên tiếp dung hợp, mãi cho đến khiếu huyệt thứ 72. Tô Vũ đoán rằng khi hắn hợp nhất 108 khiếu đại đạo thì hắn sẽ thăng cấp 36 đạo.
Khi 144 khiếu đại đạo hợp nhất, có lẽ hắn có thể đột phá 37 đạo.
180 khiếu hợp nhất có lẽ sẽ là 38 đạo.
Nhưng càng về sau tiến hành càng khó, có lẽ cần nhiều khiếu huyệt hợp nhất hơn, đến khi toàn bộ 360 khiếu đại đạo trong thân thể hợp nhất, có lẽ hắn sẽ trở thành một vị tu giả 40 đạo.
Sau đó khi toàn bộ Thần Khiếu hợp nhất, Tô Vũ tin rằng hắn nhất định có thể siêu việt tam môn.
Vậy nên hôm nay hắn phải đột phá trong cuộc chiến này, đây là điều đám vũ phu thích làm nhất dù rất nguy hiểm.
Văn Minh Sư hiếm khi lựa chọn đột phá trong chiến đấu, chỉ vũ phu mới thích điều đó.
"Khai thiên đệ nhất đao"
Một đao chém ra, cùng lúc đó, Kình Thiên cũng phẫn nộ đánh ra một quyền kéo theo ngọn lửa phẫn nộ vô tận. Phẫn nộ chỉ hỏa thiêu đốt Tô Vũ rồi nhanh chóng lan tràn.
Tô Vũ đang bị phẫn nộ chi hỏa thiêu đốt nhưng ánh mắt Kình Thiên vẫn vẫn vô cùng tỉnh táo.
Sự phẫn nộ của gã ta chỉ quấy nhiễu đối thủ. Khi Tô Vũ bị phẫn nộ chiếm hết thấn trí thì dù mạnh thế nào cũng sẽ phải lộ ra sơ hở.
Oanh!
Trận chiến của Tô Vũ chỉ vừa mới bắt đầu.
Lúc này, bên trong cánh cửa đã trở nên đại loạn.
Nơi đám cổ thú tụ tập bỗng nhiên có một cổ thú với đôi mắt đồ như máu phẫn nộ gầm gừ, hàm răng sắc bén đột nhiên cắn về phía đám cổ thú xung quanh, nó đã mất đi lí trí.
"Grào"
Tiếng rống chấn động thiên địa, cự thú cắn chết vài cổ thú nhỏ và tiếp tục điên cuồng giết chóc.
Nó điên rồi! Bởi vì nó đã bị phẫn nộ che phủ lí trí.
"Không."
Có cổ thú giấy giụa, cũng có kẻ phẫn nộ nhưng vẫn có thể kiểm nén không cho cảm xúc này lan tràn.
Đúng lúc này, có cổ thú bỗng nhiên cảm thấy vô cùng bi thương, thiên địa u ám, con đường phía trước xa vời tuyệt vọng.
"Chúng ta không có đường thoát, không có tương lai!"
Oanh!
Một cổ thú tuyệt vọng tự bạo, không có hy vọng thì thà chết còn hơn.
Hai cảm xúc quấy nhiễu lan tràn.
Tiếp theo tầng cảm xúc thứ ba cũng lan đến, một cổ thú điên cuồng cười to: "Ta chứng đạo, ta nhất thống thiên địa. Ha ha ha, tốt quá. Ha ha ha.."
Nó đã mất đi ý chí, chỉ biết điên cuồng cười lớn, ngay sau đó nó bị cổ thú tuyệt vọng tự bạo nổ tan xác, ở thời khắc cuối cùng, nó vẫn điên cuồng cười to.