Giờ khắc này, bốn phương tám hướng, các vị cường giả đều biến sắc.
Hỗn Độn Chi Chủ biến sắc, ngay sau đó gã quát khẽ, tiếng quát vang vọng thiên địa:
"An tĩnh!
Gã đang xua tan quấy nhiễu.
Nếu không, ba vị tu giả 36 đạo dùng cảm xúc đạo quấy nhiễu như vậy có thể huỷ diệt toàn bộ Địa Môn.
Ít nhất phải đạt tới nhất đẳng thì mới có thể chống lại, còn những kê dưới nhất đẳng đều có khả năng bị khống chế, trở thành con rối của Nhân Môn, đây chính là sự đáng sợ của Nhân Môn.
Sắc mặt Hỗn Độn Chi Chủ lộ về trầm trọng.
Nhiều cường giả như vậy khai chiến trong cửa, chỉ là dư uy tràn ra mà đã có vô số cổ thú bị quấy nhiễu, trong nháy mắt đã có ít nhất hơn 100 cổ thú chết đi, trong đó có đến một hai chục kẻ cảnh giới chủ nhân quy tắc.
Kẻ quá yếu thì lại không cảm nhận được gì.
"Thật đáng sợ!"
Gã không thể không cảm khái một câu.
Nếu ba vị Đại Thánh liên thủ, gã cũng khó thoát khỏi kết cục tử vong.
Nếu đấu 1 chọi 1, gã cảm thấy mình sẽ chiếm chút ưu thế, nhưng nếu là 1 đấu 3 thì gã chắc chắn sẽ chết.
"Khai thiên"
Tô Vũ lại hét to, trường đao chém xuống.
Hắn bị phẫn nộ chi hỏa thiêu đốt nhưng ánh mắt vẫn vô cùng thanh minh.
Phẫn nộ sẽ khiến một con người biến thành kẻ điên. Nhưng khi ngươi đã đủ điên cuồng, vậy thì phẫn nộ sẽ chỉ là động lực để ngươi cường đại hơn.
Cảm xúc chỉ đạo ư?
Thất tình lục dục ư?
Thế thì sao?
Ta vốn đang phẫn nộ, ngươi khiến ta phẫn nộ hơn thì chỉ là đang kích thích ta muốn giết ngươi hơn mà thôi.
Đối phương mạnh hơn hắn một đạo thì sao?
Ánh mắt Tô Vũ vô cùng tỉnh táo, thậm chí còn tỉnh hơn cả Kình Thiên đang khống chế phẫn nộ chi đạo.
Sắc mặt Kình Thiên cuối cùng cũng thay đổi, gã ta nhìn Tô Vũ, phẫn nộ chỉ đạo phát huy tới cực hạn. Nhưng kết quả là Tô Vũ càng thêm phẫn nộ, đao của hắn chém ra kèm theo cơn căm giận ngút trời mà không có chút sở hở nào.
Phẫn nộ chi đạo không phát huy ra hiệu quả nên có khiến Kình Thiên gặp phải nguy cơ, Tô Vũ đã chém ra ngàn vạn đao, mỗi đao đều khai thiên tích địa.
Hai người rời xa vòng chiến tam phương, tung hoành tứ phương, cổ thú không kịp chạy thoát bị phẫn nộ chỉ hỏa đốt cháy, bị đao khí của Tô Vũ xé nát.
Âm ẩm âm.
Kình Thiên thất thủ trước, gã ta bị Tô Vũ chém cho phải lui lại không ngừng, đâm nát vô số đại lục hắc ám.
Oanh!
Tô Vũ như đã thú phát cuồng, mỗi đao đều trí mạng, hằn cười gần: "Tăng thêm nữa đi, ta chưa giận đủ, ta muốn phẫn nộ hơn nữa"
Kình Thiên biến sắc, gã ta không còn chút khinh thường nào nữa.
36 đạo có thể dễ dàng thắng được khai thiên giả 35 đạo sao?
Ban nãy gã ta vẫn tin tưởng điều này nhưng lúc này không nghĩ như vậy nữa. Bởi vì gã cảm nhận được nguy cơ, cảm nhận được sát ý nông đậm tới cực hạn, cỗ sát ý ấy lan tràn khiến vài cổ thú bị sát ý kích thích trở nên điên cuồng.
"Thất tình lục dục đạo ư?"
Tô Vũ chém một nhát, quần áo vỡ ra lộ ra cơ bắp cường tráng, hắn lạnh lùng nói: "Đùa bốn nhân tâm? Đùa bốn cảm xúc ư? Trò mèo!"
Oanh!
Khai Thiên Đao chém xuống, Kình Thiên lại lùi lại, Tô Vũ lạnh nhạt nói tiếp: "Tới gần Hỗn Độn Chi Chủ để làm gì? Ngươi cảm thấy hắn sẽ nhúng tay giúp ngươi ư? Hay ngươi cảm thấy hắn nhận được chút lợi ích thì sẽ thật sự bán mạng cho Nhân Môn các ngươi? Nhân Môn chỉ biết dựa vào mấy thứ này để đùa bỡn nhân tâm ư?"
Giọng nói thâm thúy của Tô Vũ truyền khắp thiên địa, sát khí ngập trời, tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy hai đạo thân ảnh giao chiến kịch liệt, ảnh đao chiếu rọi thiên địa, ánh lửa ngập trời, chiếu sáng toàn bộ Địa Môn.
Oanh!
Kình Thiên lại bay ngược, trước ngực nhiều thêm một vết đao.
Lúc này, Kình Thiên 36 đạo mà lại không địch lại Tô Vũ, gã ta đang ở hạ phong, tất cả mọi người đều không thể lường trước điều này.
Hình như Nhân Môn không mạnh như bọn họ tưởng tượng.
Không!
Giờ khắc này, cả Nhân tộc và Hỗn Độn Chi Chủ đều hiểu ra một điều, Kình Thiên bị khắc chế không khác gì Nhân Môn bị khắc chế, thất tình lục dục đại đạo của Nhân Môn là một thứ cực kỳ đáng sợ, vậy mà nó lại không thể phát huy tác dụng với Tô Vũ.
Chu Tắc thở dài: "Kẻ điên sợ phẫn nộ ư? Thánh Thượng kiêng kị Tô Vũ không phải vì hắn mạnh, Tô Vũ 35 đạo không quá cường đại, điều Thánh Thượng lo lắng là Tô Vũ có thể khắc chế thất tình lục dục đạo mạnh nhất của Nhân Môn"
Giờ phút này Nhân Tổ cũng đã hiểu, ông ta nhìn về phía Tô Vũ: "Hỉ nộ ai nhạc đều không thể ảnh hưởng đến hắn sao?"
Đại đạo cường đại của Nhân Môn như đang thúc đẩy Tô Vũ, khiến hắn cường đại hơn, thiện chiến hơn.
Đây mới là điều đáng sợ.
Trong tình huống bình thường, kết quả không phải là như thế.
Chu Tắc tiếp tục quan chiến, y bỗng lên tiếng: "Lão tổ tông, hai người Nhân Hoàng không thể chống đỡ quá lâu, Tô Vũ có thể giải quyết Kình Thiên trong thời gian đó không?
10 phút!
Đây là khoảng thời gian Nhân Hoàng và Văn Ngọc có thể tranh thủ cho Tô Vũ, hai tồn tại đỉnh cấp này liều chết chiến đấu nhưng chỉ có thể kiên trì được như vậy.
Hơn nữa bọn họ còn phải suy xét đến một vấn đề, đó là Địa Môn có thể tham chiến.
"Không biết"
Nhân Tổ mỉm cười lắc đầu.
Đúng vậy, ông ta cũng không biết.
Điều này có thể thành công không?
Hiện giờ có về Tô Vũ đang chiếm thượng phong nhưng Kình Thiên không chịu đả kích trí mạng nào, 10 phút thì được gì?
Nếu Tô Vũ chỉ đến thế, không có thủ đoạn cường đại hơn, dù hắn có thể áp chế Kình Thiên nhưng muốn giết gã thì vẫn khó như lên trời.
Dù thế hắn cũng đã khiến Nhân Tổ phải kinh hãi.
Khai thiên giả của một thời đại sắp tận diệt quả là đáng sợ, hình như những kẻ sống trong thời đại sắp đón nhận tận thế đều rất cường đại, tỷ như Tử Linh Chi Chủ, hắn ta cũng là một kẻ cực kỳ đáng sợ.
Trong tay Nhân Tổ hiện ra một cây trúc xanh biếc, sắc mặt Chu Tắc thay đổi.
Ngươi muốn ra tay ư?
Ngươi muốn đối phó với ai?
Nhân Tổ mỉm cười nhìn y: "Ngươi là Chu Tắc hay Tắc Thiên cũng được. Hiện giờ ngươi không nên nhúng tay đâu. Nếu ngươi là Chu Tắc, ta chờ mong ngươi trở nên cường đại.
Nếu ngươi là Tắc Thiên, nếu bây giờ ngươi buông xuống, ta sẽ đánh chết ngươi"
Chu Tắc biến sắc.
Nhân Tổ nở nụ cười: "Ngựa tốt không ăn cỏ sau lưng, thần phục và hợp tác là hai khái niệm khác nhau, một cái là phải nghe lệnh, một cái là ta sẽ tự mình làm chủ, Chu Tắc, ngươi cảm thấy ta nên lựa chọn như thế nào?"
"Lão tổ tông không thể chờ đợi thêm một chút sao? Vẫn chưa phân ra thắng bại mà, dù Khung ở đây thì bọn họ vẫn đang ở hạ phong. Nếu lão tổ tông tham chiến thì Hỗn Độn Chi Chủ cũng sẽ tham chiến, hắn sẽ không cho phép có một phương hoàn toàn chiếm thượng phong"
Nhân Tổ gật đâu: "Đúng vậy. Mà vậy thì sao?"
Cái gì?
Chu Tắc vừa định nói gì đó thì Nhân Tổ đã biến mất, giọng nói ẩn chứa ý cười truyền đến: "Vậy nên ta mới càng muốn ra tay, như ngươi đã nói đấy, nếu không ra tay từ đầu thì không cần ra tay nữa"
Một quang mang xanh biếc đột nhiên hiện lên.
Hỗn Độn Chi Chủ lập tức biến sắc.
Nơi xa, trong Vô Gian địa Ngục, sắc mặt Ngục Vương thanh lãnh.
Các cường giả đang giao chiến đều biến sắc.
Giờ khắc này, một đạo quang mang xanh biếc chiếu rọi thiên địa.
Địa Môn chìm trong ánh sáng màu xanh lục.
Tiếng cười tang thương của Nhân Tổ truyền đến: "Tam môn tranh đấu, chư thiên giao tranh, thời đại chỉ chiến... Cuối cùng đó đều là chiến trường của con người. Thú chỉ là thú, sao phải xen vào?"
Quang mang xanh biếc phóng đi với tốc độ nhanh vô cùng, nó bỗng nhiên xuyên thủng thiên địa.
"Không"
Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, một cây trúc khổng lô đột nhiên hiện lên, trong nháy mắt đã xuyên thủng một cổ thú to lớn, đó là Thao Thiết.
Sắc mặt Hỗn Độn Chi Chủ thay đổi, Bất Lão Căn nhanh chóng lan tràn.
"Ngươi đám..."
"Vì sao lại không dám?"
Tiếng cười của Nhân Tổ vang vọng tứ phương: "Trường Sinh Trúc, cầu trường sinh, trường sinh bằng cách nào? Giết sạch địch nhân thì sẽ được trường sinh. Cây trúc này được tưới bằng máu hợp nhất, nó thích ăn huyết nhục của cường giả hợp nhất nhất"
Oanh!
Trong ánh mắt chấn động của tứ phương, cây trúc tỏa ra quang huy huyết sắc.
"Máu đào nhiễm thanh thiên"
Một tiếng cười khẽ rung chuyển thiên địa, vô số cành lá vươn ra từ cây trúc buộc chặt lấy Thao Thiết.
Thao Thiết điên cuồng rít gào, đại đạo và lực cắn nuốt bùng nổ: "Khốn kiếp. Ngươi dám giết ta ư?"
"Vì sao không dám? Thú chỉ là thú, muôn đời ngu xuẩn, luôn tự cho là đúng"
Nhân Tổ già nua bước trong hư không, trong nháy mắt đã hiện lên trước mặt Thao Thiết, ngay sau đó Hỗn Độn Chi Chủ đã đánh tới, cành lá bao phủ thiên địa đánh về phía cự trúc và Nhân Tổ.
Nhân Tổ cười nghiền ngẫm: "Ngươi không thẳng nổi ta đâu. Bởi vì ta không cố ky gì cả, còn ngươi thì có"
Bốn phương tám hướng xuất hiện vô số Nhân Tổ.
Các cổ thú bị ông ta đánh bạo trong nháy mắt.
Nhân Tổ tươi cười, sâu trong đáy mắt là sự lạnh nhạt: "Đây là thời đại của ngươi, ta muốn diệt thời đại này. Ngươi sẽ lựa chọn bảo vệ nó hay là cứu đám cổ thú kia? Nếu ngươi ngăn cản ta, đến thời khắc cuối cùng, cổ thú sẽ diệt vong"
Ông ta là người tàn nhẫn.
Giờ phút này Nhân Tổ xé xuống mặt nạ hòa ái, một cường giả du đãng giữa tam môn đến nay còn không chết sao có thể là hạng người thiện lương được?