"Khốn kiếp!"
Hỗn Độn Chi Chủ giận tím mặt, gã nổi giận điên cuồng gầm lên: "Ngươi dám ư?"
"Vì sao ta không dám?"
Nhân Tổ bật cười, ông ta ngăn cản công kích của Hỗn Độn Chi Chủ, các đạo phân thân bắt đâu giết chóc.
Máu, thi thể, tiếng kêu thảm thiết xuất hiện ở khắp bốn phương tám hướng.
Nhân Tổ tươi cười xán lạn: "Quyết định của ngươi là gì?"
"Không, Hỗn Độn, cứu ta.."
Thao Thiết điên cuồng giấy giụa nhưng lại bị cây trúc buộc chặt đến mức không thể nhúc nhích, nó điên cuồng rít gào.
Đừng đi!
Nếu gã rời đi, nó chắc chắn sẽ chết.
Sắc mặt Hỗn Độn Chi Chủ thay đổi không ngừng, gã mà chậm trễ thì vô số cổ thú sẽ bị giết, Nhân Tổ ngủ đông ở đây nhiều năm, ông ta đã an bài từ rất lâu rồi.
Giờ phút này, ông ta đánh một quyền đập tan cành lá đang lan tới, tươi cười xán lạn hồi: "Hỗn Độn, ngươi cứu nó hay cứu chúng nó?"
"Khốn kiếp"
Ngay sau đó, Hỗn Độn Chi Chủ biến mất rồi hiện lên ở tứ phương, phân thân đại đạo của gã không mạnh bằng Nhân Tổ, các cường giả am hiểu các đại đạo khác nhau, gã không thể vừa phân thân ngăn cản vừa chống đỡ được thế cục hai bên.
Nhân Tổ không kiêng nể gì cả nhưng gã lại bị thời đại này hạn chế, gã không thể để đám cổ thú đó bị tàn sát hết.
"Tấn công vạn giới thì kết quả cũng vậy thôi"
Nhân Tổ mỉm cười.
Đây chính là vấn đề ưu thế chiến trường.
Nếu giao tranh ở vạn giới hay Nhân Cảnh thì kẻ bị hạn chế sẽ là cường giả vạn giới.
"Rất thú vị, không phải sao?"
Hỗn Độn Chi Chủ đã rời đi, đồng tử Thao Thiết co lại, nó hoảng sợ hét lên: "Không, ngươi không thể giết ta, nếu ngươi giết ta, Địa Môn sẽ không bỏ qua cho ngươi"
Nhân Tổ thở dài: "Haizz, Nhân Môn từng nói vậy, Thiên Môn cũng vậy. Địa Môn cũng từng nói một lần, đắc tội cả tam môn thế này cũng khiến ta an tâm hơn"
Trong ánh mắt tuyệt vọng của Thao Thiết, Nhân Tổ liên tiếp ra quyền.
Ông ta là người sáng lập thân thể đạo Nhân tộc, thân thể của ông ta rất mạnh.
Sau mấy vạn quyền, trong lúc Hỗn Độn Chi Chủ còn đang tiêu diệt phân thân khắp nơi để cứu viện cổ thú, Thao Thiết đã bị ông ta đánh tan xác.
Thi thể bị cây trúc lớn cuốn lấy, lực lượng đại đạo, lực lượng quy tắc, lực lượng hỗn độn đều bị nạp vào cự trúc đỏ như máu kia.
Âm âm ầm.
Địa Môn chấn động.
Vị siêu hạng thứ hai bị Nhân Tổ nhẹ nhàng giết chết.
Giờ phút này, thân thể Nhân Tổ dẫn dân thẳng hơn, ông ta biến thành một người trẻ tuổi vô cùng cường tráng, không còn vẻ già nua nữa.
"Đánh tam môn rất thú vị"
Ông ta tươi cười, ngay sau đó Hỗn Độn Chi Chủ xuất hiện gần ông ta, gã đang vô cùng phẫn nộ.
Nhân Tổ không thèm để ý, tiếng cười chấn động thiên địa: "Tô Vũ, Trường Sinh Trúc này ngươi sẽ giao cho Tinh Vũ chữa thương hay để ta dùng nó đả thương Kình Thiên giúp ngươi, cho ngươi có cơ hội giết người"
Đồng tử Tô Vũ co rụt lại, ngay sau đó hắn hét lớn đáp lời: "Chữa thương!"
"Ha ha ha, hy vọng đây là một lựa chọn sáng suốt"
Oanh!
Trường Sinh Trúc nháy mắt biến mất, Hỗn Độn Chi Chủ muốn ngăn cản nhưng Nhân Tổ đã hiện lên trước mặt gã: "Đỡ một vạn quyền của ta đã, nếu ngươi không chết thì được phép rời đi"
Âm âm ầm.
Song quyền chiếu rọi thiên địa, thậm chí áp chế 3 chiến trường đang diễn ra.
Một cây huyết sắc cự trúc xuyên qua thiên địa lao về phía Nhân Hoàng, Kình Thiên và Hồng Thiên đều gào lên: "Bi Thiên, cướp lấy vật ấy"
Đây chính là binh khí chứng đạo của Nhân Tổ được ông ta nuôi dưỡng vô số năm tháng, đã từng ăn không chỉ một vị hợp nhất.
Nếu để Nhân Hoàng lấy được thì có khả năng y sẽ hoàn toàn khôi phục.
Bởi vì cây trúc này thật sự rất đáng sợ!
Sắc mặt Nhân Hoàng kịch biến, y cắn răng điên cuồng lao về phía cự trúc.
Đây là cơ hội để y khôi phục.
Khi y trở lại 35 đạo, y sẽ không sợ Bi Thiên nữa.
Y là khai thiên giả, là người đã thống nhất chư thiên, y không sợ đối phương.
Việc Nhân Tổ tham chiến nằm ngoài dự đoán của mọi người, hơn nữa cây trúc đó vừa mới giết một vị hợp nhất, cơ hội để y hoàn toàn khôi phục đã tới.
Giờ khắc này, ánh mắt mọi người đều hướng về cây trúc.
Trường Sinh Trúc xuyên qua thiên địa, bay thẳng đến chỗ Nhân Hoàng.
Đây là binh khí chứng đạo mà Nhân Tổ đã uẩn dưỡng từ thời đại khai thiên tới hiện tại, nó vô cùng cường đại, còn từng giết Hợp Nhất.
Nó ẩh chứa khí tức sinh mệnh cường đại và vô số lực lượng đại đạo.
Nhân Hoàng lấy được nó thì chắc chắn có thể khôi phục chiến lực cường đại lúc trước.
Giờ phút này, Bi Thiên Đại Thánh cũng có chút phẫn nộ, thanh âm lão truyền khắp thiên địa: "Chu, ngươi đang tự tìm chết đấy. Thánh Thượng cường đại thế nào, người khác không biết nhưng chẳng lẽ ngươi cũng không biết sao?"
Chu đã ra tay, vừa ra tay đã dùng thực lực cường đại để giết chết một vị siêu hạng, đưa Trường Sinh Trúc - thánh phẩm chữa thương đến thẳng chỗ Nhân Hoàng.
Đáng giận!
Đáng chết!
Bi Thiên Đại Thánh lộ vẻ bi thương, hai tay nắm lại, miệng lẩm bẩm gì đó, giờ khắc này, cả thế giới cùng bi thương, dù Văn Ngọc đã dùng toàn lực ngăn cản nhưng cũng không thể tránh thoát.
Văn Ngọc khóc thảm thiết khó kìm lòng nổi, nàng chỉ cảm thấy cuộc sống này không còn øì luyến tiếc.
Thất tình lục dục đạo rất đáng sợ, ngay cả Văn Ngọc - khai thiên giả 34 đạo mà vẫn chịu cường đại nặng nề.
Bi Thiên không ngừng thở dài, lão đã tiêu hao rất lớn. Văn Ngọc là khai thiên giả 34 đạo nhưng cũng có thể coi nàng như một cường giả 35 đạo, tuy nhiên cuối cùng thì 36 đạo vẫn mạnh hơn.
Để ảnh hưởng được Văn Ngọc, lão đã tiêu hao rất lớn, nhưng điều đó rất xứng đáng, lão không thể để Trường Sinh Trúc rơi vào tay Nhân Hoàng được.
Thời khắc Văn Ngọc bị ảnh hưởng, lão cũng đưa tay bắt lấy Nhân Hoàng, khí tức cường đại bao trùm thiên địa, nếu Nhân Hoàng hoàn toàn khôi phục thì sẽ trở thành phiền toái không nhỏ trong trận chiến hôm nay.
Lúc này Nhân Hoàng đã tới gần Trường Sinh Trúc nhưng bàn tay khổng lỏ của Bi Thiên cũng đã tới sau lưng Nhân Hoàng, nếu Nhân Hoàng dám nắm lấy Trường Sinh Trúc thì lão sẽ đánh Nhân Hoàng trọng thương, y có từ bỏ hay không?
Nếu y từ bỏ, lão sẽ lấy đượcTrường Sinh Trúc.
Đúng lúc này, Nhân Hoàng cắn răng, dường như y kiên quyết muốn lấy được Trường Sinh Trúc, dù bị trọng thương cũng không quan tâm.
Tô Vũ rống to: "Đồ ngốc!"
Thân hình Nhân Hoàng vặn vẹo giống như cá chạch, y đột nhiên biến mất, Bi Thiên Đại Thánh bắt được Trường Sinh Trúc theo bản năng, ngay sau đó lão lập tức biến sắc, bởi vì tiếng gầm của Tô Vũ đã khiến lão nhận ra có điều bất thường.
Quả nhiên khi lão nắm Trường Sinh Trúc trong tay, dường như có một cỗ lực lượng mênh mông xuất hiện trong cây trúc như sắp nổ tung.
Trên cây trúc truyền đến lực hút cường đại như muốn hút chặt lão.
Sắc mặt Bi Thiên Đại Thánh lập tức thay đổi, bàn tay vội vàng bộc phát ra khí tức cường đại muốn vứt bỏ thứ này.
Tô Vũ lại rống to: "Trốn xa một chút, cẩn thận lão ném trúc cho ngài"
Hắn lại nhắc nhở Nhân Hoàng.
Nhân Hoàng đang định trốn thì đột nhiên do dự tốc độ chậm lại.
Bi Thiên Đại Thánh rống to, khí tức mạnh mẽ bùng nổ trực tiếp cắt lìa bàn tay, sau đó nhanh chóng ném cây trúc về phía Nhân Hoàng.
Cây trúc này có khả năng sẽ khiến lão trọng thương, giờ thứ này có thể giết Nhân Hoàng.
Nếu Nhân Hoàng 32 đạo hứng chịu lực lượng tự bạo của binh khí chứng đạo của một vị cường giả 36 đạo, xác suất y bị giết sẽ là rất lớn.
Nhân Hoàng lộ vẻ hoảng sợ, y muốn chạy trốn nhưng tốc độ cây trúc bị ném tới quá nhanh.
Giờ phút này Văn Ngọc cũng tỉnh táo lại, nàng thấy thế thì lập tức kinh hãi, nàng gầm lên một tiếng, ngọn lửa bùng nổ, vạn đạo hội tụ, trong tay nàng xuất hiện một thứ như que cời lửa đánh về phía Bi Thiên Đại Thánh.
Oanh!
Bi Thiên Đại Thánh bay ngược một đoạn, lão nở nụ cười nhàn nhạt. Lão chỉ bị thương một chút mà thôi.
Lão quay đầu nhìn Nhân Hoàng, cảnh tượng mà lão nhìn thấy khiến lão nao nao.
Giờ phút này, Nhân Hoàng lập tức bắt lấy cây trúc và bàn tay đứt lìa kia, y cười lớn: "Đa tạ Bi Thiên tiền bối"
"Ngu ngốc!"
Kình Thiên mắng một tiếng, không nhịn được nổi giận mà gầm lên: "Ngươi là tên ngốc ư? Đó là binh khí chứng đạo của Chu, bạo không bạo do hắn định đoạt"
Ngươi là thằng ngốc sao?
Trong tình huống vừa rồi, lão đã bị lời nói của Tô Vũ dẫn đường.
Nhân Hoàng chạy nhanh, cẩn thận kẻo bị nổ chết cái gì? Cây trúc này không phải vật vô chủ!
Đây là binh khí chứng đạo của Chu, ngươi ném cho ai cũng được, sao lại ném cho Nhân Hoàng?
Ngươi tự tay giao Trường Sinh Trúc cho Nhân Hoàng, còn tặng một bàn tay của mình, ngươi điên sao?