Tô Vũ giải thích nghỉ hoặc cho tất cả mọi người, thanh âm vang vọng khắp chư thiên:
"Chu thật sự phản bội Thiên Môn sao? Có lẽ năm đó Thiên Môn cảm thấy mình không thể địch nổi Nhân Môn, vì thế mới cho Chu sắm vai phản đồ để Nhân Môn cảm thấy có thể mượn sức Chu. Mấy năm nay, dù ông ta ở trong Địa Môn, đã bao giờ Thiên Môn phái người tới đối phó với ông ta chưa?
Có quá nhiều bí mật bị chôn vùi trong thời gian. Ta biết, để đối phó với Nhân Môn, các ngươi đã hy sinh không nhỏ. Dụ dỗ tâm Đại Thánh buông xuống là để cướp lấy thất tình lục dục đạo của bọn họ sao? Cộng thêm trí tuệ văn minh của Tắc Thiên và sinh tử chỉ đạo, các ngươi đều sẽ đột phá đúng không?
Trở thành phong ấn môn thì có thể kéo dài hơi tàn, nhưng phải cắn nuốt cường giả vạn giới, âm đương tương hợp thì mới có thể vượt qua bình cảnh khó có thể đột phá, không phải sao? Hơn nữa còn không khiến Nhân Môn chú ý"
Tô Vũ nói rất to.
Tứ phương chỉ có tiếng kêu rên, thanh âm chiến đấu, đao kiếm va chạm.
Giờ phút này, khí tức hung ác của Ác Thiên chấn động thiên địa, hắn ta nổi giận gầm lên: "Tắc Thiên, ngươi phản bội Thánh Thượng ư?"
"Phản bội cái gì?"
Tắc Thiên hừ lạnh một tiếng, kém chém một nhát lên người hắn ta.
"Tất cả diệt thế và hỗn loạn đều do Nhân Môn tạo ra, mục đích là để bản thân hắn sống lại, hắn có để ý đến những người khác không? Hắn chỉ cần khí tức diệt thế, chỉ cần thất tình lục dục chỉ đạo, chỉ cần vạn giới sợ hãi, kinh sợ, tử vong.."
Tắc Thiên cao giọng quát: "Tô Vũ, cái gọi là diệt thế chỉ là để khiến Nhân Môn hoàn toàn sống lại mà thôi. Nhân Môn rất mạnh, nhưng hắn bị Thời Gian Chi Chủ dùng thời không trường hà phong ấn. Nhiều năm qua, hắn xâm chiếm thời không trường hà, chế tạo nguy cơ diệt thế là để ăn mòn thời không trường hà mà thôi. Trường hà vốn không chỉ như vậy, đoạn trong Thiên Môn chính là đoạn trường hà đã bị hắn ăn mòn, vậy nên mới phải phong ấn. Cái gọi là khai thiên chỉ là vật Thời Gian Chi Chủ dùng để phong ấn hắn, những năm gần đây, hắn vẫn luôn ma diệt tất cả, nếu đoạn trường hà cuối cùng của vạn giới cũng bị ăn mòn thì hắn sẽ sống lại.
Nếu ma đầu từng đánh ngang sức với Thời Gian Chi Chủ sống lại, tất cả mọi người chỉ có kết cục là cái chết.
Tô Vũ, tới lúc này rồi mà ngươi còn muốn giết Chu sao? Hãy liên thủ đi!"
Tô Vũ cười lạnh: "Liên thủ ư? Nói thật dễ nghe. Nhân Môn không phải thứ tốt, các ngươi cũng thế. Các ngươi cũng muốn cường đại, cũng muốn dung hợp đại đạo vạn giới. Nếu muốn hợp tác thì đáng lẽ phải âm thâm liên hệ với chúng ta rồi chứ, nhưng các ngươi không làm vậy. Thậm chí các ngươi cố ý an bài Nhân Tổ tiếp cận chúng ta, các ngươi muốn ông ta tập kích chúng ta đúng không?
Các ngươi bố cục nhiều năm không phải là để hôm nay tóm gọn đám Đại Thánh Nhân Môn sao? Sáu vị Đại Thánh! Nếu là bình thường, dù các ngươi liên thủ thì cũng không có biện pháp đánh chết toàn bộ, bởi vì bọn họ sẽ không cùng nhau ra khỏi Nhân Môn"
Lời Tô Vũ nói chấn động thiên địa: "Đúng là các ngươi đang đối phó với Nhân Môn, các ngươi đang giãy giụa cầu sinh, muốn được tự do tự tại... Nhưng các ngươi muốn biến chúng ta thành tài nguyên bổ sung cho chính mình, đây cũng là sự thật. Chẳng có kẻ nào tốt cả!"
Thiên Môn, Địa Môn hay Nhân Môn thì đều thế cả!
Dù bọn họ tranh đấu thế nào, vạn giới đều là mục tiêu bọn họ nhắm đến.
Nhân Môn muốn đánh chiếm vạn giới, phá hỏng tầng phong ấn cuối cùng, hoàn toàn giải phong.
Thời không trường hà chỉ là phong ấn!
Giờ khắc này Tô Vũ đã hiểu được tại sao phong ấn cường đại như vậy. Sinh linh vạn giới tu luyện đại đạo trong trường hà chính là đang cường hóa phong ấn này, mà diệt thế do Nhân Môn chế tạo ra chính là thủ đoạn ma diệt phong ấn.
Đây là trận chiến giữa Nhân Môn và Thời Gian Chi Chủ.
Thủ đoạn khai thiên của Thời Gian Chi Chủ quá mức lợi hại, dù Nhân Môn cường đại vô biên nhưng vạn giới luôn không ngừng xuất hiện cường giả, không ngừng có người lĩnh ngộ đại đạo, cường hóa thời không trường hà.
Nói cách khác, chỉ cần vạn giới bất diệt thì phong ấn Nhân Môn gần như không thể hoàn toàn cởi bỏ.
Nhân Môn chỉ có thể diệt thế hết lần này đến lần khác, mãi đến khi trường hà hoàn toàn bị ăn mòn thì mới có cơ hội giải thoát.
Hiển nhiên đám người Tắc Thiên đã biết được chân tướng, cũng biết sau khi trường hà huỷ diệt, Nhân Môn giải phong, bọn họ sẽ không có kết cục tốt, vậy nên bọn họ lựa chọn phản bội Nhân Môn.
Thời Gian Chi Chủ đã đi đâu?
Đây mới là vấn đề mấu chốt!
Thời Gian Chi Chủ để lại một đạo trường hà phong ấn Nhân Môn rồi biến mất, vậy nên Nhân Môn mới có cơ hội diệt thế.
Mà hiện tại các phe đều coi đám người Tô Vũ là mục tiêu, diệt bọn họ là có thể bổ sung dương khí hoặc hủy diệt trường hà.
Nếu bọn hộ đều không phải người tốt thì Tô Vũ đương nhiên sẽ không để Tắc Thiên thành công, nếu không thì kết cục sẽ rất đáng sợ.
Tắc Thiên 38 đạo, Nhân Tổ 36 đạo, Kinh Thiên 37 đạo, Địa Môn chừng 40 đạo, nếu Ngục Vương khai thiên thành công thì ít nhất cũng có 36 đạo, hơn nữa Thiên Môn cũng không ít hơn 40 đạo và đám Không, Thạch trong Thiên Môn...
Khi đó, đám người Tô Vũ chính là sơn dương đợi làm thịt.
Một mình Tử Linh Chi Chủ có thể ngăn cản được sao?
Hơn nữa bọn họ muốn giết lục thánh để hoàn thiện đại đạo, những người này muốn hoàn thiện Tắc Thiên hay là Ngục Vương, Tô Vũ không rõ, nhưng trong hai người này sẽ có một người nắm giữ thất tình lục dục đạo.
Khi đó có lẽ sẽ có thêm một vị cường giả 40 đạo ra đời.
Sao hắn có thể để bọn họ thành công được?
Đến giờ khắc này, Tô Vũ mới hoàn toàn phân rõ thế lực chư thiên vạn giới, Nhân Môn một phương, Địa Môn và Thiên Môn một phương, mà vạn giới bọn họ là một mình một phương.
Tô Vũ lạnh lùng quát: "Ngục và Nhân Tổ đều là người vạn giới. Nhân Tổ thì thôi. Còn Ngục, vì sao ngươi phải phản bội, góp sức cho Địa Môn và Thiên Môn?"
Nhân Tổ là tồn tại thời đại khai thiên, còn Ngục là người vạn giới chân chính.
Ngục Vương đang khai thiên, nàng thanh lãnh lên tiếng, đây cũng là lần đầu tiên nàng mỡ miệng: "Phản bội? Ta chưa bao giờ phản bội, bởi vì... ngay từ ban đầu, ta đã có lập trường rồi"
Lúc này, Nhân Tổ bị kiếm của Khung xuyên thủng cánh tay, ông ta nhanh chóng khôi phục, chặt đứt kiếm khí, thở đốc cười nói: "Phản bội cái gì? Tô Vũ, ngươi là thông minh, nhưng ai nói Ngục là phản đỏ?"
Ánh mắt Tô Vũ khẽ dao động.
Nhân Tổ nói lớn: "Nàng là nữ nhi của ta, đích truyền chân chính, sao có thể nói là phản bội? Chúng ta chỉ đang liều mạng vì tương lai mà thôi. Chúng ta chỉ muốn vạn giới không trải qua thời đại diệt vong nữa, sao lại là phản bội?"
Nhân Hoàng lên tiếng hỏi: "Nàng là nữ nhi của ngươi ư?"
"Đúng"
Nhân Tổ nhìn đám cường giả tấn công mình, trên người hiện ra từng đạo kim quang:
"Không phải các ngươi không biết Thiên đi đâu sao? Để ta cho ngươi biết Thiên ở đâu"
Giờ khắc này, vạn giới ngoài Địa Môn bỗng nhiên rung chuyển.
Hàng rào thượng giới rách nát.
Ngay sau đó, Nhân Cảnh chấn động kịch liệt.
Bỗng nhiên bầu trời Nhân Cảnh võ ra, một khuôn mặt xuất hiện, có thể mơ hỏ nhìn ra đó là một nữ nhân.
Giọng Nhân Tổ rung chuyển thiên địa: "Thiên chính là trời mà các ngươi nhìn thấy. Vì để không bị phong ấn, nàng đã hóa thành thiên địa chỉ linh của ta. Tô Vũ, Tinh Vũ, các ngươi đều biết cái gì là thiên địa chỉ linh. Chỉ có thế này thì nàng mới không bị phong ấn, thoát khỏi tam môn, duy trì thiên địa của ta vận chuyển.
Các ngươi giết ta thì trời sụp đất nứt, Nhân Cảnh hủy diệt. Các ngươi nhất quyết muốn làm vậy sao? Tô Vũ, các ngươi cường đại quá nhanh, nằm ngoài dự đoán của chúng ta.
Nhưng vậy cũng tốt, như vậy chúng ta sẽ có cơ hội đưa tám vị Đại Thánh Nhân Môn đồng thời buông xuống. Chúng ta đã chờ đợi cơ hội như vậy vô số năm tháng, cuối cùng nhờ có Tô Vũ ngươi nên mới hoàn thành"
Nếu không có Tô Vũ, dù Thiên Môn liên thủ Địa Môn thì tám Đại Thánh cũng chưa chắc sẽ cùng nhau buông xuống.
Không buông xuống thì không có biện pháp đối phó. Không ra tay thì không thể cướp được thất tình lục dục chi đạo của đối phương.
Vậy nên lần này là cơ hội hiếm có, bọn họ đã chờ đợi vô số năm mới chờ được cơ hội này.