Âm ẩm âm!
Hư ảnh Thiên Môn của Tô Vũ nhanh chóng lớn mạnh, tuy đám người Nhân Hoàng kinh ngạc nhưng bọn họ vẫn nhanh chóng dùng Thiên Môn của mình để cường hóa Thiên Môn của Tô Vũ.
Tử Linh Chi Chủ thấy thế, ánh mắt lóe lên, đột nhiên hắn đột phá hư không, bỏ lại Địa Môn, Văn Vương và Võ Vương cũng biến mất.
Bọn họ đều bày ra Thiên Môn tăng cường thông đạo cho Tô Vũ.
Thiên Môn của Tô Vũ trở nên vô cùng vững chắc và cường đại, giờ khắc này, một cỗ ý chí lực ngập trời truyền đến, thời không trường hà rung chuyển kịch liệt.
Thiên Môn hét lớn: "Ngươi dám?"
Thiên Môn bị ép phải sống lại.
Các cường giả muốn liên thủ củng cố thông đạo Thiên Môn của Tô Vũ, trực tiếp tiến vào tiêu diệt cường giả Thiên Môn.
Thiên Môn buồn bực.
Liên quan gì đến ta?
Đến bây giờ ta còn chưa tham dự.
Kê điên Tô Vũ này không phải đang đối phó với Địa Môn và cường giả Nhân Môn sao?
Má nó! Sao hắn đột nhiên muốn tấn công Thiên Môn?
Đúng là tai bay vạ gió!
Tô Vũ hét lên: "Nhanh đi vào tiêu diệt bọn họ"
Tử Linh Chi Chủ kêu to: "Được"
"Tới đây"
Văn Vương cũng rống lớn, y bắt lấy Võ Vương, xuyên qua thiên địa, tốc độ nhanh tới cực hạn.
Tắc Thiên biến sắc: "Địa Môn, ngăn cản bọn họ..."
Địa Môn suýt nữa chửi ầm lên.
Ngăn cản tổ tông ngươi!
Ta muốn tránh còn không kịp, ngươi bảo ta đi ngăn cản ư?
Hiện tại tất cả bọn họ đang hội tụ ở đó, ta đến đó để chịu chết à?
Dù hắn ta rất cường đại nhưng trước đó đã bị Viêm Hỏa tiêu hao không ít, hơn nữa còn cưỡng chế sống lại rồi lại bị Tử Linh Chi Chủ đánh tới hiện tại, giờ hắn ta còn bao nhiêu chiến lực?
Giờ đối phương sẽ không vây giết hắn ta, nhưng hắn ta có nên ngăn cản hay không?
Nếu bọn họ diệt Thiên Môn, giết cường giả trong đó, dung hợp âm phủ đại đạo thì đảm người Tô Vũ sẽ tiến bộ lần nữa. Nếu Thiên Môn bị công phá, hắn ta không dám tưởng tượng hậu quả sẽ ra sao.
Hy vọng đối phó Nhân Môn nháy mắt tan biến!
Mà đại đạo của Kình Thiên - nộ đạo - đang ở trong Thiên Môn.
Mấy người nóng nảy, sắc mặt thay đổi.
Địa Môn quát: "Tô Vũ, người của ngươi đều đang ở đây, các ngươi rời đi như vậy là muốn những người này chết ư?"
Hắn ta đang nói đến cường giả vạn giới.
Các ngươi đi rồi thì những người này đừng hòng sống tiếp!
Tô Vũ quay đầu lại, hắn nhìn về phía những người đó, bỗng nhiên cười nói: "Chư vị đi trước một bước, đợi ta diệt vạn giới xong sẽ đi theo chư vị. Chết là một kết cục không tôi, sẽ rất thoải mái, không phải mệt mỏi nữa... Làm người quá mệt mỏi, làm sinh linh vạn giới quá mệt mỏi! Các ngươi đi trước nhé!"
"Không dám trái lệnh"
Từng tiếng gầm lên.
Giờ khắc này, đám cường giả trong thiên địa của Tô Vũ hét to: "Cẩn tuân Hoàng mệnh"
Tô Vũ cười lớn nhìn Địa Môn: "Ngu ngốc. Từ nhỏ cha ta đã dạy rằng tuyệt đối không được khoan dung trên chiến trường, không được chịu chết chỉ để cứu viện chiến hữu, nếu không, đáng lẽ chỉ có 1 người chết thì có khả năng sẽ biến thành cả đám cùng chết.
Đại Hạ phủ ta, cả Nhân cảnh chúng ta đều có quân lệnh như vậy. Trên chiến trường chỉ có quân lệnh!
"Mở"
Một cánh cửa hiện ra giữa thiên địa, xuyên qua quá khứ tương lai.
Cánh cửa này dường như có thể đi đến quá khứ, đó là thông đạo Thiên Môn do Tô Vũ tạo ra. Dùng lực lượng Thiên Môn của nhiều vị cường giả và cánh cửa thứ tư cường đại, Tô Vũ trực tiếp xuyên qua thiên địa, đi vào thông đạo Thiên Môn.
Bên kia Thiên Môn, vài bóng người hiện lên, cả đám vô cùng chấn động.
Sau khi cảm nhận được luồng khí tức vô cùng cường hãn kia, mấy người đều biến sắc, ngay sau đó quay đầu chạy trốn.
"Chạy"
Thạch rống to.
Dù bên kia chính là Địa Môn, là vạn giới, là nơi bọn họ tha thiết ước mơ thì bọn họ cũng không dám tới, bọn họ cảm nhận được nhiều luồng lực lượng ngập trời đang tràn ra mang theo sát khí vô cùng cường đại.
Giờ phút này, trong đầu bọn họ chỉ có một ý niệm.
Má nó, xong rồi!
Kẻ điên Tô Vũ này trực tiếp xuyên qua hàng rào Thiên Môn, tấn công vào đây. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Ban nãy bọn họ tưởng rằng Tô Vũ muốn tiếp tục đưa địch nhân tiến vào, bọn họ sẽ được hưởng lợi vậy đều cả đám đang chờ đợi. Nhưng Tô Vũ không đưa người tới mà là bản thân hắn mang theo một đám cường giả tiến vào. Bọn họ cường đại hơn thời điểm chạy thoát khỏi Thiên Môn lúc trước nhiều.
Giờ khắc này, thế trận hoàn toàn rối loạn.
Tô Vũ mặc kệ vạn giới, mặc kệ tất cả, hắn chỉ muốn diệt Thiên Môn - một phe chưa tham chiến.
Ai có thể ngờ được rằng mọi chuyện lại diễn ra như vậy?
"Vạn giới an bình thì còn cơ hội hợp tác, nếu diệt vạn giới... Sau khi chúng ta ra ngoài, chúng ta sẽ giết các ngươi"
Rồi Tô Vũ lập tức chui vào Thiên Môn.
Các ngươi nghĩ ta đang nói đùa sao?
Không, ta không đùa!
Ta phải đánh Thiên Môn trước!
Mấy người Tắc Thiên biến sắc, cùng lúc đó, thời không trường hà dao động kịch liệt, một cánh cửa cướng chế đưa hình chiếu đến, phẫn nộ rít gào: "Đi vào, nhanh lên!"
Đó là Thiên Môn!
Gã đang lo sợ!
Địa Môn không nhịn được nói: "Ngươi trực tiếp sống lại đi, nhanh lên, không thì sẽ không kịp"
Tuy rằng cướng chế sống lại thì sẽ phải trả giá nhưng... Ta đã sống lại rồi, ngươi cũng sống lại đi.
Thiên Môn tức hộc máu, nhưng bây giờ nếu gã không sống lại, nếu phe Tô Vũ giết các cường giả Nhân Môn thì gã sẽ trở thành vị tướng không binh như Địa Môn.
Sao lại như vậy? Hành động của Tô Vũ hoàn toàn không theo kịch bản nào cả.
Giờ khắc này, đám người Tô Vũ đã chui vào trong cánh cửa.
Tô Vũ rút lại lực lượng môn, hư ảnh Thiên Môn trực tiếp biến mất.
Địa Môn an tĩnh.
Ác Thiên bị đánh gần chết mở to hai mắt ra nhìn.
Có thể làm như vậy ư?
Tắc Thiên nóng vội muốn chết, giận dữ hét: "Địa Môn. Ngươi... Ngươi hãy tiến vào Thiên Môn"
Hãy vào đi!
Là Môn nên Địa Môn cũng có năng lực tiến vào.
Địa Môn không hé răng.
Cút! Ta không vào!
Bởi vì Thiên Môn là quá khứ, tiến vào rất nguy hiểm, nguy hiểm hơn ở lại đây nhiều, dù sao nơi này cũng là địa bàn của hắn ta, sang bên kia thì là địa bàn của Thiên Môn.
Hơn nữa bản thân Thiên Môn không muốn sống lại thì sao ta phải đi vào đó giúp gã?
Tắc Thiên điên cuồng rít gào, tấn công Ác Thiên càng thêm ác liệt.
Đáng chết.
Hiện giờ Thiên Môn phải sống lại, nếu không đám người Tô Vũ tàn sát hết cường giả trong Thiên Môn thì sẽ rất phiền toái.
"Thiên Môn, sống lại đi"
Tắc Thiên rít gào, không còn vẻ văn nhã lúc trước.
Thiên Môn phẫn nộ phóng hư ảnh ra: "Khốn kiếp. Sống lại như vậy sẽ tiêu hao lực lượng khiến thương thế của ta tăng thêm, đáng chết, vì sao không thể kéo dài thêm rồi mới khai chiến?"
Tắc Thiên cũng rất tức giận.
Hừ, muốn vậy thì phải trông đợi đảm người Tô Vũ đồng ý mới được.
Tô Vũ muốn nhanh chóng tiến vào, bọn họ phải trì hoàn thế nào?
Ngươi cho rằng chúng ta muốn vậy sao?
Hơn nữa nếu trì hoãn, kéo dài tới khi Nhân Môn xuất hiện thì sao?
Hiện tại Nhân Môn vẫn chưa buông xuống vạn giới, nếu y buông xuống thì sẽ càng phiền toái hơn.
"Địa Môn, giúp ta"
Tác Thiên nổi giận gầm lên, hắn ta không thể quản chuyện Thiên Môn bởi vì bọn họ không thể đi vào đó được. Nếu Thiên Môn cưỡng chế sống lại thì bọn họ có thể vào, nhưng chiến trường ở đây còn chưa kết thúc, không phải sao?
Giờ phút này, bọn họ chỉ có thể đánh cuộc xem mình giết người nhanh hơn hay đám người Tô Vũ nhanh hơn.
Tắc Thiên phán đoán, cảm thấy phe mình sẽ nhanh hơn.
Đám người Tô Vũ phải đuổi theo những kê bên kia nên sẽ tốn chút thời gian.
Bọn họ giải quyết Ác Thiên và Tư Thiên xong có lẽ vẫn kịp đến Thiên Môn cứu người.
Giờ phút này, Ác Thiên bỗng nhiên nổi giận gầm lên: "Tư Thiên, dù phải chết thì cũng phải cầm chân bọn họ cho ta"
Hắn ta biết Tắc Thiên nghĩ gì, đám khốn kiếp các ngươi sỉ tâm vọng tưởng, cho rằng tu giả 38 đạo như ta đễ giết như vậy sao?
Trên người hắn ta tuôn trào từng luồng ác lực, hắn ta không quan tâm đại đạo có bị chặt đứt hay không, tất cả đều không sao cả. Dù chết thì hắn ta cũng phải giữ chân đám khốn kiếp này.
Bên kia, Tư Thiên ưu thương lên tiếng: "Yên tâm, muốn giết chúng ta và cướp lực lượng đại đạo hoàn chỉnh không đơn giản đến vậy đâu"
Nếu bọn họ muốn trực tiếp đánh chết thì bọn họ thừa sức hoàn thành, nhưng đã tâm của bọn họ rất lớn, Tắc Thiên vừa đánh lén vừa tấn công chính diện mà đến giờ vẫn không giết được Ác Thiên chính là vì muốn bảo tồn lực lượng đại đạo của Ác Thiên.
Đó chính là nguyên nhân mấu chốt giúp hai người Ác Thiên có thể trì hoãn đến giờ.
Ta sẽ không tự bạo đại đạo, làm vậy chẳng được gì, nhưng ta sẽ không cho các ngươi đễ đàng cướp đoạt đại đạo, cứ tốn sức với ta đi.
Ngươi lựa chọn cá chết lưới rách, ép đại đạo của ta toàn bộ hỏng mất hay sẽ chậm rãi tiêu hao mới giết ta để bảo tồn lực lượng đại đạo?
Giờ khắc này, đám Tắc Thiên đều rất đau đầu.
Đáng chết!
Nếu tên Tô Vũ khốn kiếp ở lại vạn giới, tiếp tục cãi cọ với bọn họ thì cũng không sao cả, bởi vì thời gian đứng về phía bọn họ.
Nhưng Tô Vũ đã chạy mất rồi!
Không ai có thể ngờ được rằng hắn thật sự từ bỏ vạn giới, từ bỏ Nhân Cảnh, để lại tất cả mọi người, chỉ mang theo một đám cường giả và chạy.
Gặp phải cường giả khó đoán như Tô Vũ, dù là ai thì cũng đau đầu.
Quyết định của Tô Vũ còn khiến đám người Tử Linh Chi Chủ sợ ngây người huống chỉ là bọn họ.