Thần Tổ bị giết, Thiên Môn sống lại.
Giờ khắc này, trường hà rung động. Trong Thiên Môn, khí tức diệt thế lan tràn đến vạn giới.
Thời đại Thiên Môn, thời đại Địa Môn nhanh chóng dung hợp với vạn giới.
Hai thời đại cưỡng ép sống lại, giờ khắc này, hạ du thời không trường hà cũng có một cỗ lực lượng thổi quét đến vạn giới, sóng gió nổi lên, trường hà rung chuyển, có về như Nhân Môn cũng sắp buông xuống.
Trời đất quay cuồng, Phệ Hoàng hoành hành.
Giờ khắc này, vô số Phệ Hoàng xuất hiện, diệt thế thật sự sắp đến.
Nơi xa, Không và Thạch điên cuồng xuyên qua không gian, cuối cùng đã đến chỗ Thiên Môn trước khi đám người Tô Vũ đuổi kịp.
Giờ khắc này, Thiên Môn là một vị lão nhân gương mặt hiền từ, đầu bạc râu trắng, thoạt nhìn rất giống người tốt.
Bên cạnh gã là Nhật và Nguyệt, hai người đứng lặng ở hai bên Thiên Môn.
Sau khi Không và Thạch thở hổn hển tới nơi, toàn bộ cường giả siêu hạng Thiên Môn đã hội tụ. Hiện giờ chỉ còn lại 5 người: Thiên Môn, Không, Thạch, Nhật, Nguyệt.
Văn không ở đây, không biết là do thực lực quá yếu hay là ông không tới.
Chu Thiên Văn Minh, Nhật Nguyệt Tinh Thần.
Trong số các thủ lĩnh tám bộ lạc năm xưa, Tô Vũ vẫn chưa gặp Văn và Minh.
Hiện giờ Tô Vũ đang cắn nuốt đại đạo của Thần Tổ, đồng thời nhanh chóng đuổi tới trước mặt Thiên Môn, hắn bình tĩnh nhìn năm người kia, không hề lộ vẻ tiếc nuối.
Dù sao Không và Thạch cũng là cường giả 36 đạo.
Thiên Môn cưỡng chế sống lại, tốc độ chạy tới rất nhanh, bọn họ không chém giết được hai người kia cũng là bình thường.
Đây là chuyện tốt!
Ngày hôm nay, Thiên Môn và Địa Môn đều cưỡng chế sống lại, chiến lực vẫn chưa khôi phục đến đỉnh điểm, có thể ép hai môn sống lại cũng là kết quả không tôi.
Giờ phút này, Thiên Môn thở dài một tiếng: "Tô Vũ, ngươi đang tự tìm chết. Nếu ta và Địa Môn sống lại bình thường thì thực lực sẽ rất mạnh, có hi vọng đối phó với Nhân Môn lớn hơn. Nay ngươi ép chúng ta sống lại, thực lực chúng ta bị tổn thương, Nhân Môn vốn đã cường đại giờ lại càng khó có thể địch nổi. Tô Vũ, đây là kết quả mà ngươi muốn sao?"
Tô Vũ khẽ cười: "Không phải, đây cũng không phải là kết quả ta muốn, ta muốn đối phó với Nhân Môn nên cần mấy chục đại đạo siêu hạng bồi bổ, như vậy chắc chắn ta có thể giết chết được Nhân Môn, chư vị hãy nhường đại đạo và thiên địa cho ta cắn nuốt đi. Vì hoà bình của vạn giới, chư vị tiền bối đã sống đủ lâu rồi, hãy thành toàn ta, để ta đối phó với Nhân Môn đi"
Giọng nói của Tô Vũ vang vọng khắp chốn: "Các vị tiền bối hãy nhường đạo. Nếu các ngươi không cho thì chính là máu lạnh vô tình, tham lam ích kỷ. Không cho là muốn tự chịu diệt vong, là kẻ địch muôn đời, không bằng súc sinh, là cẩu tạp chủng...
Tô Vũ cười lớn: "Ta nói có lý không? Đây chính là lý luận của các ngươi đấy. Ta không biết chắc? Đám khốn kiếp các ngươi còn gì để nói không? Lại đây, xếp hàng cho ta giết"
Tiếng cười vang vọng chư thiên, sau khi Thiên Môn sống lại, thời đại Thiên Môn cũng buông xuống vạn giới.
Tất cả mọi người đều nghe thấy lời hắn nói, ánh mắt lộ vẻ khác thường.
Đôi khi rất khó phản bác Tô Vũ, lời nói của hắn cũng chẳng có gì sai.
Muốn dùng đạo đức để ép buộc hắn ư? Còn chưa thành công thì hắn có thể đàn áp ngược lại ngươi rồi.
Tô Vũ lại lên tiếng: "Chư vị sống nhiều năm như vậy cũng đủ rồi, vì tương lai của chúng ta, người thanh niên là ta đây đành phải gánh vác trọng trách đối phó Nhân Môn, chư vị, sao các ngươi vẫn chưa nhường đạo cho ta? Lương tâm của các ngươi bị chó ăn rồi sao?"
Tô Vũ tức giận mắng: "Các ngươi có còn lương tâm không? Các ngươi có xứng làm người không? Các ngươi nhìn xem có bao nhiêu người đang trôi giạt khắp nơi, đắng thương vô cùng, các ngươi không muốn nhường đạo để ta thành công sao?"
Tô Vũ hét lớn: "Chư thiên vạn giới cầu Thủy Tổ Nhân tộc nhường đạo, cầu Thủy Tổ cổ thú nhường đạo, câu chư lão nhường đạo"
Giờ khắc này, trong thiên địa vang lên từng đợt hô vang.
"Cầu chư lão nhường đạo"
"Cầu Thủy Tổ Nhân tộc nhường đạo"
"Cầu Thủy Tổ cổ thú nhường đạo"
"Hãy thành toàn Vũ Hoàng, trả lại sự bình yên cho thiên địa"
Tiếng hô vang vọng tứ phương, chấn động trường hà, từng luồng lực lượng đại thế bàng bạc càn quét thiên hạ.
Giờ khắc này, Thiên Môn chau mày khẽ than thở, không nói gì nữa.
Tô Vũ được lòng người hơn bọn họ.
Bọn họ còn chưa bắt đầu ép buộc Tô Vũ mà hắn đã kéo cả chư thiên vạn giới lên chiến xa, dùng đại thế áp chế bọn họ.
Giờ khắc này, Tô Vũ khí thế bừng bừng phấn chấn nhìn tứ phương: "Nhận được hậu ái.
Nếu các vị tiền bối nhường đạo cho ta thì ta chắc chắn có thể đánh chết Nhân Môn, vạn giới thái bình. Nếu các vị tiền bối sợ chết, không muốn chết, chỉ muốn độc bá thiên hạ vì đã tâm thì ta không còn gì để nói nữa. Thủy Tổ Nhân tộc, Thủy Tổ Thú tộc, cao nhân tiền bối gì chứ, chỉ là trò cười mà thôi, cao nhân chân chính thì phải có đức, giờ phút này nên thoái vị nhường hiền. Hãy thành toàn ta, để ta gánh vác trách nhiệm này"
Giọng Tô Vũ vang như tiếng chuông chấn động tứ phương: "Chư thiên vạn giới đều biết Tô Vũ ta luôn dùng hết sức mình để tiêu diệt địch nhân. Chư vị giúp đố ta, Nhân Môn sẽ là kẻ địch duy nhất mà ta phải giết"
Nơi xa, Địa Môn không nói lời nào.
Thôi, đừng dùng cái cớ liên thủ đối phó Nhân Môn để nói với Tô Vũ nữa, hắn không phải loại người cam lòng chịu thiệt.
Khả năng mê hoặc nhân tâm của hắn không kém bọn họ chút nảo.
Hắn muốn ngươi nhường đạo và thiên địa, ngươi sẽ làm gì?
Nếu không cho thì không cần nói gì nữa.
Thiên Môn trầm mặc.
Mấy người Tử Linh Chi Chủ hả hê nhìn tứ phương, các ngươi định ép buộc Tô Vũ ư?
Kê nào cũng thích nói rằng, 'Tô Vũ, ngươi sai rồi, bởi vì ngươi nên thực lực chúng ta hao tổn, không thể đối phó với Nhân Môn...
Giờ thì sao? Tô Vũ còn giỏi ăn nói hơn cả bọn họ.
Tô Vũ lại cất cao giọng nói: "Lúc ta ở Đại Minh phủ, Ngưu phủ trưởng Đại Minh học phủ nói với ta ta rằng, có một số người không giỏi ăn nói, rõ ràng là làm việc tốt nhưng cuối cùng thành quả lại bị người khác cướp mất, đã thế còn bị người đời chỉ trỏ. Tô Vũ ta chinh chiến nhiều năm, giết chóc tứ phương, có ai không biết Tô Vũ ta công tích vĩ đại? Ta mới là chúa cứu thế của thời đại này. Đám già các ngươi chiến lần nào bại lần ấy mà còn đòi có tư cách tái chiến sao? Vừa vác mặt ra đã đòi gán tội cho Tô Vũ ta, nhiễu loạn đại nghiệp đối phó Nhân Môn ư? Thật nực cười. Một đám thất bại rít gào với người thành công, trách cứ người cứu thế vì sao không cho các ngươi giết người để cắn nuốt dương khí, không ngờ các ngươi có mặt mũi để mở miệng nói như vậy đấy"
Tô Vũ nói rất lớn, vạn giới đều có thể nghe rõ.
"Tô Vũ ta cũng dùng kế, lúc nào cũng dùng dương mưu, quang minh chính đại. Ta nói giết ngươi thì sẽ giết ngươi, ta nói ngươi là địch nhân thì ngươi chính là địch nhân.
Không giống đám khốn kiếp muốn giết ta mà còn giả vờ làm người tốt, các ngươi muốn lừa gạt ai? Sinh linh vạn giới đều là kẻ ngu ngốc sao? Sẽ bị các ngươi lừa gạt sao? Tam môn buông xuống cần cắn nuốt dương khí, giết chóc người vạn giới để khôi phục, có ai không biết điều đó?
Thiên Môn - Thủy Tổ Nhân tộc, nếu ngươi muốn bảo trì dương khí sung túc mà không giết được chúng ta thì có lẽ cần phải giết chóc chục tỷ sinh linh mới đủ cho ngươi. Nếu là cả đám khốn kiếp các ngươi thì phải tàn sát tất cả sinh linh vạn giới thì mới đủ.
Vạn giới có rất nhiều kê ngu ngốc, tỷ như nhóm người Thần Hoàng, vì tư tâm của bản thân mà bán đứng sinh linh vạn giới, còn tự xưng là để phản kháng chính sách tàn bạo của Nhân tộc. Hừ, rõ ràng là muốn phản bội mà thôi. Bán đứng ích lợi vạn tộc, để bản thân có thể làm chó cho các ngươi. Thần Hoàng, ngươi thấy ta nói có đúng không?"
Ánh mắt sắc bén của Tô Vũ nhìn về phía đám người phiêu đãng trong trường hà.
Thần Hoàng muốn mở miệng phản bác nhưng chưa kịp mở miệng thì một cỗ ý chí ngập trời đã thổi quét đến, căn bản không cho lão cơ hội nói chuyện.
Ngươi nói cái gì? Ta đã hỏi thì ngươi phải đồng thuận.
Giờ khắc này, Thiên Môn im lặng thở dài, không thể phản bác nổi lời Tô Vũ nói.
Hơn nữa hiện tại vạn giới không phải là sân nhà của bọn họ.
Nói nhiều cũng không để làm gì!