Âm!
Thời không trường hà bị nén lại, sâu trong hỗn độn vạn giới, một thế giới diệt vong tiếp xúc xâm lấn hỗn độn, ầm ầm ầm, thiên địa khổng lô bắt đầu tiếp xúc với vạn giới.
Thời đại Thiên Môn hoàn toàn buông xuống vạn giới! Nó đã buông xuống trước thời hạn!
Trên không, thời đại Địa Môn cũng đang buông xuống, thực ra nó vốn đã giáp giới, ở cùng một không gian rồi.
Giờ khắc này, thời không trường hà tựa như một cây cầu hình vòm, một đầu là thời đại Thiên Môn đã buông xuống, ở giữa là thời đại Địa Môn, chỉ có Nhân Môn là vẫn chưa đến.
Lúc này, thời không trường hà bị khí tức tử vong quấn quanh, không còn ánh sáng như trước Một thanh âm chấn động đột nhiên vang lên, Ác Thiên hét lên giận dữ: "Tắc Thiên, các ngươi sẽ không thắng"
Oanh!
Địa Môn và Tắc Thiên liên thủ vây giết, cuối cùng đã giết được Ác Thiên ở thời điểm Thiên Môn buông xuống.
Một đại đạo cường đại nhưng hơi tổn hại hiện ra, Ác Thiên lựa chọn kéo dài, đến cuối cùng hắn ta không có cơ hội tự bạo.
Giờ phút này, Tắc Thiên thở hồng hộc, mà Địa Môn cũng hơi thở dốc, lần này hắn ta rất xui xẻo, kế hoạch vừa mới bắt đầu, theo lý thuyết thì không nên sống lại lúc này, nhưng hắn ta lại bị bắt ép cưỡng chế sống lại, hiện giờ hắn ta hao tổn hơi nghiêm trọng.
Bên kia, Kinh Thiên và Ngục Vương vây giết Tư Thiên, Tư Thiên lực bất tòng tâm.
Lúc này, mấy người Nhân Hoàng đều nhìn về phía Tô Vũ.
Cưỡng chế mở Thiên Môn ra nhưng không chém giết được hai vị cường giả 36 đạo, ngược lại khiến cường giả Thiên Môn tụ hội, nếu tính cả Tắc Thiên, Địa Môn, Kinh Thiên, Ngục Vương thì phe đối phương có đến 9 vị cường giả.
Còn phe Tô Vũ thì có Tô Vũ, Nhân Hoàng, Văn Vương, Võ Vương, Tử Linh Chi Chủ, Khung, Văn Ngọc, tính ra chỉ có 7 người.
Mấu chốt ở chỗ đối phương mạnh hơn, thế lực thế này còn khó giải quyết hơn trước.
Bọn họ nên làm thế nào?
Tô Vũ không nói gì, tay bóp nát Nhân Tổ rồi rút ra một đại đạo, Nhân Tổ cũng khai đạo trong Địa Môn, thậm chí đã có hình thức ban đầu của thiên địa, có về ông ta cũng định khai song thiên.
Tô Vũ mặc kệ Nhân Tổ gầm gừ, hắn lạnh nhạt lên tiếng: "Nếu Ngục không giao đại đạo ra, vậy hãy để Chu cống hiến vì nghiệp lớn của Nhân tộc ta và chư thiên. Khung có công với thiên địa, Khung, ngươi cắn nuốt thiên địa sơ khai của Chu đi. Sau khi cường đại thì hãy cống hiến nhiều hơn vì đại nghiệp chư thiên"
Khung lập tức vui mừng, vội vàng đáp: "Được được!"
Sao ông ta phải kiêng kị điều gì? Hắn nói thế nào thì ông cứ làm vậy thôi, ông chỉ cần biết là mình có một đại đạo dương gian để ăn là được rồi.
Đúng lúc này, Ngục Vương vẫn luôn im lặng bỗng nhiên quát: "Ta dùng Khai Thiên Kiếm đổi lấy ông ấy"
Đám Tắc Thiên biến sắc.
Ngục Vương nắm lấy đại đạo của Bi Thiên, Hoặc Thiên và Hỏng Thiên, trong hư không còn có 1 cục đá sặc sỡ và một thanh kiếm nhỏ.
Hiện giờ, đại đạo của Ác Thiên đang nằm trong tay Tắc Thiên, đại đạo của Kình Thiên nằm trong tay Thạch.
Ngục Vương nắm lấy ba đại đạo và hai chí bảo, nàng nhìn Tô Vũ: "Tô Vũ, ta dùng Khai Thiên Kiếm đổi lấy ông ấy. Ngươi mau dừng tay!"
Thiên địa mới vừa sáng lập của nàng chấn động kịch liệt.
Trung tâm thiên địa của nàng không phải vạn pháp đạo, không phải thất tình lục dục đạo mà là pháp đạo.
Pháp đạo nghiêm ngặt!
Công bằng công chính!
Nhưng bây giờ nàng giao ra những thứ này để đổi lấy tính mạng Nhân Tổ, nàng không công bằng!
Trung tâm đại đạo nổi lên xung đột, đây mới là vấn đề phiền toái.
Tắc Thiên không nhịn được muốn mắng người.
Đáng chết, cuối cùng Ngục vẫn xảy ra vấn đề, khi Tô Vũ thật sự muốn giết Nhân Tổ, nàng đã đưa ra quyết định.
Ngục lại quát: "Còn nữa, hãy bảo Lam Thiên rút lui đi, ta có thể giao Vạn Đạo Thạch cho ngươi"
Nàng muốn dùng Vạn Đạo Thạch và Khai Thiên Kiếm để đổi lấy tính mạng cha mẹ mình.
Ngục Vương nói tiếp: "Ba đại đạo không phải của ta, ta không thể đổi cho ngươi. Tô Vũ, nếu ngươi không đáp ứng thì ta đành từ bỏ"
Giờ khắc này, thiên địa của Ngục Vương bắt đầu sụp đổ.
Trung tâm đại đạo không ổn định.
Kinh Thiên kinh giận: "Ngục, ngươi dám.."
Đáng chết!
Gã ta tức giận quát: "Chu và Thiên chỉ coi ngươi là con rối mà thôi, không có tình cha mẹ, ngươi.."
Ngục vô tình vô dục, Chu và Thiên chỉ coi ngươi là con rối, vì sao ngươi lựa chọn làm như vậy?
Ngục Vương khôi phục bình tĩnh, nhìn thiên địa vừa mới thành lập trở nên hỗn loạn, không ngừng có đại đạo sụp đổ, trung tâm đại đạo cũng sụp xuống, nàng thở dài: "Nếu là người, dù là kẻ ác thì cũng làm gì có ai thật sự vô tình"
Mọi người im lặng.
Xong rồi! Quyết định của Ngục Vương sẽ khiến kế sách hoàn toàn thất bại, thậm chí khiến thiên địa của nàng hoàn toàn sụp đổ.
Ngục Vương vẫn bình tĩnh: "Không phải là ta có tình, nhưng các ngươi chưa từng suy xét đến việc ta ở chung với mấy người Tinh Vũ mấy vạn năm, cũng đồng hành với Viêm Hỏa mấy vạn năm..."
Nàng cười tự giễu.
Vô tình vô đạo ư?
Đúng là nàng máu lạnh, lãnh khốc hơn người khác, nàng như vậy không phải chỉ mới 1 - 2 ngày mà là đã vạn năm.
Nàng tiến vào Địa Môn mười vạn năm, ở trong Địa Môn cũng đã vạn năm, trong vạn năm này, Viêm Hỏa mọi việc đều nghe theo nàng, ngày ngày đêm đêm nói chuyện nhân sinh, nói lý tưởng với nàng, lão chuyện trò vui về vạn năm.
Cuối cùng, lão còn vì nàng mà chết, không hề hối hận dù biết mình bị tính kế. Hoặc có thể lão đã hiểu ra điều đó ngay từ ban đầu.
Đạo không bị phá trong một ngày, mà là tích lũy từ ngày này qua tháng khác.
Quả thật Chu và Thiên chỉ sinh ra nàng, không làm tròn trách nhiệm cha mẹ, thậm chí chỉ coi nàng là công cụ để đối phó với Nhân Môn, nhưng cuối cùng bọn họ vẫn là cha mẹ nàng, hơn nữa Chu bồi dưỡng nàng trở nên vô tình vô đạo, vừa nãy không cầu cứu mà là bảo nàng đừng quan tâm đến mình... Chính điều này đã khiến Ngục Vương dao động. Hơn nữa tiếng kêu thê lương thảm thiết của Thiên cũng khiến tâm thần nàng không thể an ổn.
Lam Thiên quá mức biến thái, nếu tiếp tục như vậy, kết cục của Thiên sẽ hết sức thê lương.
Dù cuối cùng bà ta còn tồn tại thì cũng chỉ là một kẻ điên ý chí hỗn loạn.
Khi nàng thấy Tô Vũ thật sự muốn giết cha nàng, để Khung cắn nuốt ông ta, đại đạo của nàng bắt đầu dao động.
Ngục nhìn những người khác, nàng thở dài nói: "Ta, cha ta, mẹ ta đều trả giá rất nhiều vì chư vị. Chẳng lẽ giờ phút này các ngươi đều muốn trơ mắt nhìn bọn họ chết đi ư?"
Tắc Thiên bực bội, tay cầm trường kiếm đẫm máu, trầm giọng nói: "Nếu giao Khai Thiên Kiếm cho Khung.."
Ngục Vương bình tĩnh ngắt lời: "Hắn nuốt cha ta thì thực lực cũng tăng lên, vậy khác gì việc hắn lấy lại Khai Thiên Kiếm? Như vậy thì chúng ta sẽ mất đi một vị cường giả, nếu cứu cha ta thì sẽ giữ được một vị cường giả, không phải sao?"
Lúc trước Ngục Vương không nói tiếng nào, bây giờ lại nói ra những lời hợp cả tình cả lý.
Khi đại đạo bắt đầu sụp đổ, có vài điều đã thay đổi.
Nàng không thể duy trì trạng thái lúc trước nữa.
Ánh mắt Tắc Thiên trở nên lãnh lệ.
Vô tình đạo của Ngục Vương bị phá, pháp đạo không nghiêm ngặt, điều này chứng tỏ dù hắn ta không đáp ứng thì Ngục Vương cũng sẽ giao dịch, hơn nữa nếu hắn ta cự tuyệt mà Chu được cứu về thì hắn ta sẽ có thêm hai địch nhân.
Tô Vũ không phải người phá đạo của Ngục Vương, nguy cơ vốn đã tích lũy vô số năm tháng, cuối cùng khiến Ngục Vương không thể duy trì pháp đạo khi Chu sắp bị giết.
Làm sao bây giờ?
Giờ phút này, Ngục Vương vẫn đang nắm giữ ba đại đạo.
Lúc trước, để dụ dỗ đám người Tô Vũ cắn câu, mọi thứ tốt đều ném tới chỗ Ngục Vương.
Hiện tại Ngục Vương bỗng nhiên ngưng chiến, một mình Kinh Thiên muốn giết chết Tư Thiên thì sẽ khó khăn hơn, Tắc Thiên và Địa Môn muốn tới đó nhưng Ngục Vương lại dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn bọn họ, hiển nhiên là đang lo lắng bọn họ cướp lấy đại đạo và bảo vật.
Nàng cần dùng mấy thứ này để đổi lấy tính mạng Chu và Thiên.
Thiên Môn thở dài: "Địa Môn, ngừng đi, Ngục muốn đổi thì để nàng đổi. Tô Vũ, thả chu „ rai Hành động phản bội của Chu năm đó chỉ là một vở kịch mà thôi.
Thủ lĩnh tám bộ lạc Nhân tộc không hề có phản đô, năm đó Thiên Môn biết mình không địch lại Nhân Môn nên đã lựa chọn ngủ đông.
Nơi xa, Địa Môn không nói chuyện.
Dù sao Chu cũng có mối quan hệ không tầm thường với Thiên Môn.
Nếu Tắc Thiên và hắn ta không đáp ứng, Chu Nhân Tổ là người trung gian trong hợp tác của bọn họ, vậy có khả năng lần lợp tác này sẽ xuất hiện vấn đề, Chu rất quan trọng, ông ta không đơn giản chỉ là người trung gian giữa Địa Môn và Thiên Môn, mà còn là người trung gian trong mối quan hệ hợp tác với Tắc Thiên và Kinh Thiên.
Nếu không có Chu, liên minh của bọn họ sẽ xuất hiện vấn đề.