Thiên Cổ cười khổ: "Thần Hoàng tiền bối đã nói rõ như vậy rồi còn cần hỏi nó ở đâu ư?
Nó đang ở trong Nhân Hoàng Ấn. Nhân Hoàng quật khởi, Nhân Hoàng Ấn cường đại áp chế lực lượng đại đạo dật tán. Khi Nhân Hoàng suy nhược, Nhân Hoàng Ấn cũng sẽ suy nhược, vậy nên chúng ta có thể dùng thiên phú kỹ. Là thật hay giả thì hiện tại cứ thử dùng thiên phú kỹ là sẽ biết"
Nhân Hoàng đã cường đại trở lại. Vậy hiện tại thiên phú kỹ có thể tăng phúc bao nhiêu cho bọn họ?
Ánh mắt Thần Hoàng Phi khẽ dao động, kỳ thật đã lâu rồi bà ta không cần dùng đến thiên phú kỹ, bởi vì tới cảnh giới hiện này, nó có tác dụng tăng phúc quá nhỏ, nhưng hiện giờ bà ta vẫn muốn thử một chút, thiên phú kỹ là thứ sinh ra đã có sẵn, sẽ không biến mất.
Lần thử này khiến bà sửng sốt: "Không biết có phải ảo giác hay không, quả thật ta không có cảm giác được tăng thêm.."
Thiên Cổ thở dài: "Nên thử với kẻ yếu, tìm Đằng Không hoặc Sơn Hải thử xem, hiệu quả sẽ rõ ràng hơn. Đại đạo rất có thể đang ở trong trong Nhân Hoàng Ấn. Nghe nói Nhân Hoàng đã nhặt được một một cục đá rồi mài giữa nó thành Nhân Hoàng Ấn, thứ này là chí bảo thiên nhiên. Trong sách sử ghi lại, nó được xưng là đệ nhất Đế Binh thượng cổ, là Thần Khí"
Thần Hoàng gật đầu: "Đúng là nhặt được, bản thân Nhân Hoàng cũng từng nói vậy, cục đá này vô cùng cường đại, không thể phá hủy, vậy nên tưởng là mảnh vỡ hỗn độn thạch, sau đó nó biến thành tín vật của Nhân Hoàng, tụ tập khí vận của Nhân tộc và Nhân Hoàng. Hắn thật sự coi nó là đại ấn để dùng, chỉ khổ chúng ta.."
Thần Hoàng cười khổ: "Năm đó ba vị lão tổ cũng đoán rằng có lẽ đại ấn đang phong ấn một đại đạo, thậm chí là một thiên địa. Đáng tiếc là Nhân Hoàng không biết, chúng ta lại không lấy được, vậy nên chỉ có thể suy yếu khí vận và thực lực Nhân tộc, phản kháng Nhân tộc. Nếu không, chư thiên vạn giới nhất thống, có khả năng lúc này Nhân Hoàng đã đạt tới 38 đạo, khí vận Nhân tộc vô song, vậy thì dù cả ba vị lão tổ đều thoát ra thì cũng đừng hòng cướp lấy vật ấy"
Thiên Cổ hít sâu một hơi: "Thì ra là thế!"
Giờ phút này, bọn họ không biết rằng trước lúc chết lão tổ Thần tộc nghẹn khuất đến mức nào, ông có thủ đoạn nhưng tiếc là vô dụng, bởi vì khi đó Thần Tổ căn bản không có biện pháp đoạt được Nhân Hoàng Ấn.
Ông ta từng muốn bán bí mật này cho Tô Vũ để bảo toàn mạng sống, ai biết tên khốn Tô Vũ kia không nói câu nào đã chém chết ông.
Thần Hoàng tiếp tục nói: "Lúc trước ta không hiểu, nhưng sau khi nhìn thấy đại đạo Nhân Môn thì đã nhận ra. Trước thời đại khai thiên, hẳn là phương pháp tu luyện khác bây giờ, đại đạo đều độc lập mà không phải tu luyện thông qua trường hà. Vậy nên hiện tại ta đoán rằng, nếu trong Nhân Hoàng Ấn thật sự có một đại đạo thì hẳn là đại đạo mà cả ba vị lão tổ đều kế thừa. Nó có thể là thứ do tiền bối của ba vị lão tổ lưu lại, có lẽ 3 người có cùng một vị tổ tiên"
Không có sinh linh nào sinh ra từ hư vô, lão tổ tam tộc Thần Ma Tiên cũng phải có bậc cha chú, quả thật có thể tổ tiên của bọn họ là cùng một người.
Thần Hoàng lại nói: "Có lẽ đó là nhân vật sống cùng thời với Thời Gian Chi Chủ, sau này ngã xuống nhưng đại đạo vẫn còn và đã biến thành một cục đá"
Thiên Cổ dở khóc đở cười: "Chúng ta phải cướp lấy nó bằng cách nào?"
Đừng đùa!
Thứ đó không đơn giản chỉ là Nhân Hoàng Ấn, hiện tại nó còn là trung tâm thiên địa của Nhân Hoàng, hơn nữa Nhân Hoàng đã đạt tới 36 đạo, ai có thể cướp được?
Không chỉ như vậy, Thiên Cổ còn nói: "Hơn nữa còn không thể để Nhân Hoàng biết việc này, nếu hắn biết có một đại đạo cường đại, thậm chí là thiên địa ở trong đó thì...
cuối cùng kẻ được lợi sẽ là hắn"
Thần Hoàng thở dài: "Đúng vậy, vậy nên mấy năm nay chúng ta chưa từng nhắc đến chuyện này, lại càng không chủ động nhắc tới Nhân Hoàng Ấn. Thứ ấy trùng hợp bị hắn nhặt đi, nếu người nhặt được là chúng ta thì đâu đến mức sinh ra những vấn đề này"
Kỳ thật bọn họ không biết rằng Nhân Hoàng vẫn luôn đoán Nhân Hoàng Ấn của mình là Vạn Đạo Thạch, lần trước khi y cho Khung mượn, Nhân Hoàng đã nói rằng thứ này do mình nhặt được, rất có thể là Vạn Đạo Thạch. Khi đó Nhân Hoàng chưa từng thấy Vạn Đạo Thạch, mãi đến tận bây giờ y mới lấy được 1 viên và còn hấp thu nó.
Giờ phút này, Thần Hoàng bất đắc dĩ nhìn về phía Thiên Cổ: "Không nói chuyện này nữa, chúng ta không lấy được đâu. Cứ giữ bí mật này trong lòng đi, dù chết thì cũng không được để kẻ thù được lợi"
Thiên Cổ nhìn đám người bốn phía, hồi lâu sau mới nói: "Tiền bối, nếu chúng ta bán bí mật này cho Tô Vũ thì có đường sống không?"
Thần Hoàng lập tức nhíu mày.
Thiên Cổ trầm giọng: "Tiền bối, ngài cảm thấy ở trận chiến tiếp theo, đám người Tô Vũ sẽ thắng hay Địa Môn và Thiên Môn sẽ thắng? Tam tộc ta không có hy vọng tương lai. Ba vị lão tổ đã ngã xuống, dù chúng ta thật sự lấy được Nhân Hoàng Ấn thì ai sẽ là người kế thừa? Hơn nữa căn bản là chúng ta không lấy được, trừ khi giết được Nhân Hoàng"
Thiên Cổ thở dài: "Dù giết Nhân Hoàng, Nhân Hoàng Ấn của hắn cũng là bảo vật, chẳng lẽ người của hắn không thèm để ý ư? Dù không phát hiện đại đạo kia thì bọn họ cũng sẽ không từ bỏ thứ này, bởi vì đó là trung tâm thiên địa của Nhân Hoàng. Chúng ta gần như không có bất cứ cơ hội nào"
Thần Hoàng lộ vẻ chua xót.
Đúng vậy! Nếu Nhân Hoàng Ấn chỉ là một cục đá thì có lẽ mọi người sẽ không để ý, nhưng hiện tại thứ này rất nổi danh, mọi người đều chỉ coi nó là đại ấn của Nhân Hoàng, mà Thần Hoàng lại biết là nó không đơn giản như vậy.
"Chúng ta là thù địch"
Thần Hoàng thở dài một tiếng: "Nhân Hoàng thì dễ nói, còn Tô Vũ... Hẳn là ngươi quen thuộc với hắn hơn ta. Hắn là người có thù tất báo, vô cùng điên cuồng, giết chóc như ma, ngươi cảm thấy nếu ngươi cho hắn biết thì hắn sẽ không giết chúng ta ư? Dù bọn họ thắng, ngươi cảm thấy hắn sẽ bỏ qua cho chúng ta sao?"
Thiên Cổ trầm giọng đáp: "Không"
Lão trầm mặc một hỏi rồi nói: "Tay chúng ta nhiễm máu tươi của Nhân tộc, chúng ta chắc chắn sẽ không có được kết cục tốt. Không chỉ Tô Vũ, ngay cả Thiên Môn, Địa Môn cũng không để chúng ta vào mắt, ba vị lão tổ đã chết, tam tộc đã chẳng còn địa vị gì trong vạn giới. Nhưng kẻ nào gây nên tội mới đáng bị trừng phạt. Tiền bối, rất nhiều con dân tam tộc chưa từng ra khỏi bổn giới trong vô số năm qua"
Thiên Cổ nhìn về phía Thần Hoàng: "Chúng ta có thể tìm được đường lui cho những người này không?"
Thần Hoàng trầm mặc, một lát sau mới đáp: "Thiên Cổ, chúng ta như vậy thì sẽ là giúp địch. Đó là đại địch. Những năm qua, tam tộc cũng có vô số cường giả chết trong tay bọn họ, hiện tại, chúng ta không có năng lực giết được bọn họ, nhưng ngươi còn muốn giúp kẻ địch sao?"
Thiên Cổ trầm mặc, ta không nghĩ thế, nhưng ta lo tộc đàn sẽ bị giết.
Thần Hoàng suy xét một chút rỏi nói: "Hãy nghĩ biện pháp khác, hoặc là đừng cho bọn họ biết, có thể tiết lộ cho Thiên Môn và Địa Môn, lợi dụng những kẻ này giết Nhân Hoàng. Nhân Hoàng chết, Tô Vũ chắc chắn sẽ không bỏ qua, tốt nhất vẫn khiến tất cả bọn họ cá chết lưới rách"
Lão ta vẫn hy vọng lấy được thứ đó về, đó là tương lai của tam tộc.
Thần Hoàng tiết lộ chuyện này cho Thiên Cổ là muốn lão tìm biện pháp lấy nó về, kết quả Thiên Cổ lại muốn cho đám người Tô Vũ biết để đổi lấy tương lai của chủng tộc.
Thần Hoàng không biết nói gì hơn.
Thiên Cổ còn đang trầm tư, Thần Hoàng lại nói: "Còn nữa, hiện tại có vẻ tam môn vẫn đang chiếm ưu thế, phe Tô Vũ không có ưu thế gì đáng nói. Ngươi có chắc người có thể bảo đảm sự tồn tại của tam tộc là Tô Vũ không? Nếu bọn họ thua, chúng ta tiết lộ bí mật của Nhân Hoàng Ấn cho Tô Vũ, nếu tam môn biết được... Vậy chúng ta sẽ gặp tai họa ngập đầu"
Thiên Cổ thở dài: "Tam môn thắng, dù có mật báo hay không thì cũng sẽ tai họa ngập đầu?"
Thần Hoàng ngẩn ra.