Vạn Tộc Chi Kiếp (Bản Dịch Full)

Chương 3913 - Chương 3913: Sợ Hãi.

Vạn Tộc Chi Kiếp
Chương 3913: Sợ Hãi.
 

Tô Vũ tiếp tục lên tiếng: "Nhân Tổ tu luyện thân thể đại đạo, thiên địa... Thôi, đừng nói đến ông ta vội. Tóm lại, nhiệm vụ của ngươi rất quan trọng, tốt nhất là nghĩ cách xử lý Thiên Môn và Địa Môn trước khi bọn họ khôi phục. Vậy nên, có lẽ ngươi sẽ sớm phải ra „"

tay:

Lưu Hồng liếm môi: "Ta đây có được nhận cái gì không?"

Có thể thưởng gì đó cho ta không? Không thì ta cảm thấy mình hơi thiệt.

Tô Vũ gật đâu: "Có, ngươi chết thì ta sẽ lập bia cho ngươi, lão sư Tô Vũ chỉ mộ, ngươi cảm thấy nó có xứng với mình không?"

"c3 Lưu Hồng không còn lời gì để nói, sau một lúc lâu mới mở miệng: "Đúng là... rất có mặt mũi"

Mọi người bật cười.

Tô Vũ tiếp tục ra lệnh: "Những người khác chủ yếu phải phối hợp với Lam Thiên. Các ngươi quá yếu, nếu Lam Thiên thất bại, vậy các ngươi phải tiếp tục phối hợp để ta thôn thiên. Sắp tới ra ngoài giết người, tăng cường lực lượng đại đạo đi. Lưu Hồng, kế sách dùng đến ngươi chỉ có thể sử dụng một lần, lần thứ hai sẽ không còn hữu dụng như ban đầu, vậy nên sau khi thành công thì ngươi thích làm gì thì làm đi"

Thật vô tình!

Lưu Hồng chửi thâm, dù chỉ là một lần thì ta cũng có khả năng sẽ chết đấy.

Hạ Hổ Vưu hồi: "Ta thì sao?"

"Ngươi ư?"

Ngươi quá yếu!

Tô Vũ ngẫm nghĩ rồi đáp: "Ngươi đừng làm gì cả, phụ trách chỉnh đốn Nhân tộc đi, phải kỷ luật nghiêm minh chờ ta chỉ huy. Nhân Tổ chôn thiên địa trong Nhân tộc thực ra là muốn mượn lực lượng Nhân tộc hoàn thiện thiên địa của chính mình. Ông ta đã mượn khí vận và tín ngưỡng Nhân tộc, vậy ở thời khắc mấu chốt, chúng ta có thể cho ông ta một kích trí mạng"

Tô Vũ nhe răng cười: "Cho ông ta biết rằng khi nhân tâm đỏng lòng thì khai thiên giả 36 đạo như ông ta cũng sẽ gặp xui xẻo"

Hạ Hổ Vưu hỏi lại: "Ngươi định nguyền rủa ông ta ư?"

Tô Vũ lắc đầu: "Không phải nguyền rủa, là tôn thờ ông ta"

"Cái gì?"

Tô Vũ cười: "Chờ ta ra lệnh, ở thời khắc mấu chốt, tất cả hô to ' Nhân Tổ vô địch, Nhân Tổ uy vũ; đời khí vận của ta đến chỗ Nhân Tổ, khiến ông ta trở nên cường đại.."

Ánh mắt Hạ Hổ Vưu sáng lên: "Quá nhiều khí vận sẽ khiến thiên địa của ông ta bất ổn, sau đó nhân cơ hội xử lý ông ta ư?"

Chính là kiểu buff chết đối phương.

Hạ Hổ Vưu nghỉ hoặc: "Chỉ cần hô lên là được à?"

Làm vậy cũng được sao?

Vậy thì ta đây gọi tên ai thì kẻ đó sẽ chết ư?

Tô Vũ câm nín: "Vớ vẩn, nếu đơn giản như thế thì ngươi có thể giết hết tất cả bọn họ rồi. Cách này chỉ hữu dụng đối với Nhân Tổ thôi, ai làm ông ta chôn thiên địa ở Nhân Cảnh. Hơn nữa, ông ta cũng không nghĩ xem mình có thể gánh nổi danh hào Nhân Tổ hay không? Mà trừ Nhân Tổ ra thì chúng ta cũng có thể gọi chết Nhân Hoàng... Mà thôi, người một nhà, không cần hại ngài ấy"

Hạ Hổ Vưu nhe răng trợn mắt.

Tô Vũ lại nói: "Nhớ kỹ, phải sắp xếp thật tốt, đừng để lộ ra, khi kêu gọi nhất định phải vạn người một lòng, các ngươi chỉ có tác dụng này thôi. Nhất định phải kính ngưỡng ông ta thật lòng!"

Hạ Hồ Vưu vội vàng gật đầu: "Có thể. Hiện tại Nhân Cảnh ta do định đoạt, ta bảo tôn thờ ai thì chắc chắn sẽ tôn thờ người đó"

Tô Vũ liếc mắt nhìn cậu.

Sau khi an bài xong, Tô Vũ định rời đi, Chu Thiên Đạo vội vàng hỏi: "Ta và Hạ Tiểu Nhị phụ trách cung cấp lực lượng cho Lam Thiên thôi ư? Có phải hơi đại tài tiểu dụng hay không?

Hai ngươi coi trọng bản thân quá rồi đấy.

Tô Vũ nhìn bọn họ, ngẫm nghĩ rồi cười nói: "Không, còn có một tác dụng khác, ở thời khắc mấu chốt, hai ngươi phụ trách việc hô khẩu hiệu.."

Hai người liếc nhau, trong lòng đều cảm thấy cạn lời.

Khẩu hiệu gì?

Hô là Tô Vũ rất bá à?

Hai người buồn bực.

Được, xem ra hai người bọn họ chỉ có thể phối hợp với Lam Thiên dung trường hà.

Không ai nói gì nữa, Tô Vũ rời đi.

Hắn vẫn còn vài việc cần an bài.

Cùng lúc đó.

Thời gian từng chút trôi qua.

Vạn giới bắt đầu hỗn loạn.

Rất nhiều tán tu và cổ thú ngủ đông 1 - 2 ngày, sau đó bọn chúng cảm thấy thực lực vạn giới không mạnh nên bắt đầu không kiêng nể gì bắt đầu giết chóc.

Tu giả vạn giới cũng bắt đầu xuất phát chinh phạt các biên giới, giết chóc tứ phương, hai phe bắt đầu săn giết lẫn nhau trong toàn bộ vạn giới.

Ba ngày trôi qua.

Trong ba ngày này, các trận chiến không ngừng xảy ra.

Tu giả trên 32 đạo không ra tay, nhưng dưới 32 đạo thì thường xuyên khai chiến, vô số kê chết đi, thậm chí một vài tiểu giới trong vạn giới bắt đầu diệt vong, cũng có rất nhiều tán tu và cổ thú bị đánh chết.

Chỉ có Nhân Cảnh là không bị tấn công.

Tam tộc lưu lạc trở thành con mồi, nhiều ngày qua, mấy người Thiên Cổ trốn đông trốn tây, mang tộc nhân chạy trốn khắp nơi, phe Tô Vũ còn chưa làm gì mà bọn họ đã sắp không chịu đựng nổi.

Giờ phút này, ở một tiểu giới trong vạn giới.

Thiên Cổ nhìn Thần Hoàng, cười khổ hồi: "Còn chờ nữa ư?"

Thần Hoàng phải đợi Tô Vũ sốt ruột không nhịn nổi mới tới đưa than ngày tuyết, nhưng Thiên Cổ cảm thấy nếu tiếp tục chờ thì bọn họ sẽ chết trước.

Lão thở dài: "Quả nhiên không phải người cùng thời đại thì sẽ không để ý đến sự sống chết của tộc nhân. Những ngày qua, kẻ đuổi giết chúng ta tàn nhẫn nhất lại chính là cường giả Thần Ma Tiên thuộc cấm địa tam tổ còn sót lại.."

Bởi vì chủng tộc giống nhau, đại đạo cùng loại, vậy nên kê đuổi giết tam tộc ráo riết nhất không phải là đám cổ thú, không phải tán tu mà là đảm người sống sót sau khi cấm địa tam tổ hủy diệt.

Sau khi tam tổ chết đi, cấm địa nổ tung khiến không ít người tử vong, Ma Vực đã chết gần hết, nhưng Tiên tộc và Thần tộc vẫn còn vài người còn sống, không nhiều lắm.

Đám người Thiên Cổ trở thành hy vọng duy nhất của những kẻ này.

Thần Hoàng bất đắc dĩ thở dài.

Bọn họ trốn đông trốn tây, cổ thú và tán tu luôn không tìm thấy bọn họ, thực ra bọn chúng không cố chấp với việc giết bọn họ, nhưng đám người sống sót kia lại truy đuổi ráo riết, đặc biệt là người thuộc cấm địa Thần Tổ chết cuối cùng.

Sau khi ông ta chết, Tô Vũ không rảnh để xử lý cấm địa Thần Tổ, ở đó có một vị tu giả 26 đạo còn sống, kẻ đó cũng là Thần tộc.

Giờ phút này, kẻ đó trở thành Nhân Tiên phong đuổi giết bọn họ, tìm kiếm tam tộc khắp nơi.

Dù Thần Hoàng nói rằng mình đã dung hợp tam thân, dung hợp tương lai thân, lão ta rất nguy hiểm nhưng không ai thèm để ý. Sau khi Thần Tổ chết, những người này như những kẻ bị vứt bỏ, không còn để ý đến tương lai.

Bọn chúng cảm thấy mình cứ phải mạnh lên trước đã.

Thiên Cổ mở miệng: "Hay là nghĩ cách lập tức liên hệ với đám người Tô Vũ đi? Đã ba ngày rồi, hắn không có động tĩnh gì, có lẽ là đang có kế hoạch nào đó, nếu cứ chờ đợi thế này biết đâu hắn lại làm loạn thế cục, lật ngược tình thế"

Thần Hoàng thở dài: "Tới lúc này ta vẫn hơi sợ... Có phải khi con người ta sắp chết thì đều như vậy hay không?"

Lúc trước lão ta nói rất hiên ngang lẫm liệt, nhưng bây giờ khi Thiên Cổ đề nghị đi tìm Tô Vũ thì lão ta lại sợ hãi.

Thiên Cổ mỉm cười, gật đầu đáp: "Bình thường thôi, ta cũng sợ"

"Ngươi cũng sợ ư?"

Thần Hoàng ngạc nhiên: "Ta cho rằng ngươi sẽ không sợ hãi chứ?"

Thiên Cổ mỉm cười: "Sao lại thế được. Có ai muốn chết không? Sống nhiều năm như vậy, càng già càng sợ chết. Người trẻ tuổi xúc động, nhiệt huyết, bọn họ không biết cảm giác tử vong, còn ta thì lại sợ hãi.."

Thần Hoàng cười khổ: "Hóa ra ngươi cũng sợ. Ngươi nói xem, nếu chúng ta đi tìm hắn, hắn sẽ để chúng ta sống sót sao?"

Lão ta vẫn còn một chút hy vọng và chờ mong.

Bình Luận (0)
Comment