Thần Hoàng cười khổ: "Ngươi nói xem, nếu chúng ta đi tìm hắn, hắn sẽ để chúng ta sống sót sao?"
Thiên Cổ trầm mặc, sau một lúc lâu mới trả lời: "Ngươi có thể trốn, ta dẫn người đi là được. Ngươi và hắn không tiếp xúc quá nhiều, không nhằm vào hắn, lần đầu tiên hắn đối phó với ngươi thì đã thắng, vậy nên chắc sẽ không ghi hận ngươi. Nhưng ta thì khác, ở thời kỳ hắn nhỏ yếu, ta vẫn luôn phái người đi giết hắn. 36 vị phủ chủ khai phủ của Nhân Cảnh đã chết không ít"
Đều là công lao của lão.
Lão suýt đánh bại Tô Vũ vài lần, khi Tô Vũ hóa thành bán Tử Linh, hoặc là lần suýt chết ở Nhân Cảnh, hay là những phủ chủ bị giết thì đều liên quan đến Tiên tộc.
Tô Vũ không quan tâm người khác có chết hay không.
Nhưng Thiên Cổ mà không chết thì Tô Vũ sẽ không để mặc lão sống mãi.
Thần Hoàng cười khổ: "Chạy trốn tới đâu?"
"Rồi sẽ có đường thôi"
Thần Hoàng thở dài: "Thôi. Ta vốn nghĩ rằng mình có thể chờ đợi hắn yếu thế trước, kết quả cuỗi cùng vẫn là chúng ta không chịu nổi trước. Đám gia hỏa thời đại cũ chỉ biết bắt nạt kẻ yếu, rõ ràng Tô Vũ giết bọn họ lợi nhiều nhất nhưng không ai dám tới Nhân Cảnh gây chuyện"
Không chỉ vậy, gần đây Thiên Môn và Địa Môn cũng không có động tĩnh gì.
Thần Hoàng cười nói: "Vậy chúng ta đến Nhân Cảnh chứ?"
sỪP Thiên Cổ gật đầu: "Muốn đi thì đi sớm thôi, nếu đến muộn, tên kia có biện pháp đối phó với bọn họ thì chúng ta sẽ bồ lỡ cơ hội"
"Làm thế này có khác gì vội vàng đi chịu chết không?"
Thân Hoàng cười tự giễu: "Năm đó đối nghịch với Nhân Hoàng cũng không có cảm giác này đâu"
"Nhân Hoàng.."
Thiên Cổ cười một tiếng: "Nhân Hoàng là người, vậy nên vẫn còn tâm còn tình, có thể đối phó. Nhưng tên kia không phải người. Ngươi nghĩ hắn là người sao? Hắn từng làm bán Tử Linh, thậm chí từng chết vài lần, sau này còn hóa thành thiên địa chỉ linh. Vậy mà ngươi vẫn còn nghĩ hắn là người thì không ổn đâu"
Thiên Cổ nở nụ cười: "Hiện tại đối thủ của hắn đều nghĩ hắn là người... Thôi bỏ đi. Đám người đó đã sai từ bản chất rồi, hắn không phải Nhân Hoàng. Nhân Hoàng có nhược điểm, Tô Vũ thì không"
Thần Hoàng hỏi: "Thân nhân của hắn đâu? Nghe nói hắn rất coi trọng thân nhân"
Thiên Cổ gật đầu: "Đúng, nhưng tiền đề là bọn họ phải còn sống, nếu thân nhân đã chết rồi thì... sớm chết sớm siêu sinh. Gia hỏa này có khuynh hướng diệt thế"
Thiên Cổ trầm giọng: "Tin ta đi, ta hoài nghi hắn chính là Nhân Môn chuyển thế. Thậm chí chính là bản tôn Nhân Môn. Ai cũng nói Nhân Môn diệt thế, ta lại thấy cuối cùng có khả năng thế nào này sẽ bị hắn hủy diệt. Nhiều năm qua Nhân Môn chưa từng hiện thân, rất có thể kê đó chính là hắn"
Thần Hoàng sửng sốt, cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Thiên Cổ vẫn bình tĩnh: "Nhân Môn ở trong lòng, đây là lời Tô Vũ nói, cũng là lời rất nhiều người đã nói. Rốt cuộc Nhân Môn là ý thức hay là tín niệm, hay ai cũng có thể là Nhân Môn? Chỉ cần là kẻ muốn diệt thế thì đều có khả năng là Nhân Môn. Hiện giờ thứ đang đứng trong thời không trường hà thật sự là Nhân Môn sao? Hay đó chỉ là vật chết"
Thần Hoàng hít sâu: "Không đúng, Tắc Thiên nói Nhân Môn hạ lệnh giết Tô Vũ"
Thiên Cổ không cho là đúng: "Thứ nhất, mệnh lệnh chưa chắc là thật. Thứ hai, Nhân Môn là nhân tâm, tám Đại Thánh đều biết Tô Vũ khó chơi, sau khi Tô Vũ phá hủy kế hoạch Thiên Môn thì mọi người đều biết hắn khó giải quyết, phải giết hắn, vậy có khi nào tám Đại Thánh đã sinh ra ý tưởng này, nếu Nhân Môn có tác dụng phóng đại dục vọng, vậy có khả năng tám Đại Thánh đều đã có ý nghĩ phải giết Tô Vũ. Như vậy tám Đại Thánh cũng không nói dối, bọn họ thật sự nghe được mệnh lệnh của Nhân Môn là giết Tô Vũ. Nhưng mệnh lệnh này có lẽ chỉ là dục vọng giết Tô Vũ ở sâu trong trong đáy lòng bọn họ bị phóng đại, hóa thành thứ mà bọn họ cho rằng là mệnh lệnh của Nhân Môn"
Thiên Cổ trầm giọng hỏi: "Thế giới này thật sự có Nhân Môn tồn tại không?"
"Không đúng"
Thần Hoàng phản bác: "Đầu khai thiên, đám lão nhân khai thiên đều tồn tại, bọn họ nói rằng Thời Gian Chi Chủ đã phong ấn Nhân Môn, sao chuyện này có thể là giả được?"
"Điều nhìn thấy thì chắc chắn là thật sao?"
"Thời Gian Chi Chủ nhất định phải phong ấn một người ư?"
Thiên Cổ vẫn không tin: "Thôi, dù thật giả thế nào thì Tô Vũ cũng chẳng tốt hơn Nhân Môn, như nhau cả thôi. Không tin thì ngươi cứ chờ xem, nếu Nhân Môn thật sự tồn tại mà muốn diệt thế thì không chừng Tô Vũ sẽ còn vỗ tay khen ngợi đấy.
Giờ phải nghĩ cách tới gần Nhân Cảnh. Mặc kệ tình huống Tô Vũ thế nào.."
"Tìm Nhân Hoàng được không?"
Thần Hoàng đề nghị: "Tìm Nhân Hoàng, tiết lộ bí mật này cho hắn, có lẽ chúng ta có thể sống sót"
Nếu bọn họ đi tìm Tô Vũ thì chắc chắn sẽ chết.
Thiên Cổ lắc đầu: "Nhân Hoàng 36 đạo, hơn nữa còn có Văn Vương, Võ Vương và Văn Ngọc, tuy đám người bọn họ có vẻ cường đại nhưng bản thân thế lực của Tô Vũ vốn đã rất cường đại, trông cậy vào Nhân Hoàng... Thôi bỏ đi, thượng cổ đã bị hắn làm cho rối tỉnh rối mù, không phải là ta khinh thường Nhân Hoàng, nhưng Nhân Hoàng thật sự không điên cuồng như Tô Vũ"
Lão phủ định đề nghị này.
Thần Hoàng lộ vẻ bi ai: "Nhưng ta không muốn chết"
Thiên Cổ mỉm cười: "Ta hiểu mà. Đi thôi!"
Thần Hoàng đành phải lắc đầu đi theo, vừa đi vừa hỏi: "Hiện tại ta chạy trốn thì có kịp không?
"Kịp"
"Haizz"
Thần Hoàng thở dài, đi theo Thiên Cổ tiến về Nhân Cảnh, trên đường, lão ta không cam lòng lẩm bẩm không ngừng: "Ta không muốn chết thê lương như vậy. Có phương án vĩ đại hơn không?"
"G6 "Là gì?
Thần Hoàng hứng thú, Thiên Cổ cười đáp: "Nhân lúc còn sống, đến Nhân Cảnh hô to một câu: "Thiên Địa Nhân tam môn đều là con chó, chỉ có Vũ Hoàng là trường tôn, rồi ngươi nhất định sẽ được lưu danh sử sách"
Thần Hoàng suýt nữa bật cười.
Lão ta nhìn Thiên Cổ, bất lực cảm thán: "Thiên Cổ, ngươi nghĩ hay lắm. Trước kia ngươi nề nếp lắm mà, sao bây giờ lại không đáng tin cậy như thế?"
Thiên Cổ ở phía trước bật cười: "Tự an ủi mình vài câu thôi, kỳ thật ta không hối hận vì đã đối phó với Tô Vũ. Điều ta hối hận nhất là đã không đủ coi trọng hắn. Đáng lẽ khi hắn Đằng Không, ta nên tự tay giết hắn"
Thần Hoàng câm nín: "Một Hợp Đạo như ngươi mà đòi đi đối phó với một kẻ mới Đằng Không?
"Có gì mà không thể? Hoặc là lúc ấy quả quyết hơn một chút, khi thượng giới chưa mở ra, phải diệt một giới để mở ra thông đạo. Mà bây giờ nói gì thì cũng muộn rồi, chỉ đôi khi nghĩ lại, nếu khi đó ta thật sự làm như vậy thì kết cục có thay đổi hay không?
Hoặc là nếu năm đó liên minh Nhân Tiên không bị phá vỡ, vẫn luôn duy trì đến hiện tại thì sẽ ra sao? Đầu triều tịch này, để trấn an vài vị cường giả Nhân tộc thượng giới, liên minh Nhân Tiên vẫn luôn gắn bó"
Thần Hoàng trách cứ: "Đáng lẽ ngươi nên liên thủ diệt Nhân Cảnh khi triều tịch mới bắt đầu"
Thiên Cổ nở nụ cười: "Nếu ta biết Tô Vũ sẽ quật khởi ở những năm cuối cùng thì ta đã làm vậy rồi, vấn đề là ai biết trước được, hơn nữa chắc gì ta đã thành công, ngươi quên Đại Chu Vương rồi sao? Lão già này mà bùng nổ toàn lực thì chúng ta cũng không phải là đối thủ đâu"
Thần Hoàng khẽ gật đầu.
Hai người vừa đi vừa giao lưu, bọn họ đã tới tới gần Nhân Cảnh.
Gần Nhân Cảnh cũng có chỗ tốt, tán tu và cổ thú không dám tới đây.
Dù là đám cường giả vẫn luôn đuổi theo bọn họ thì lúc này cũng đã dừng ở phía xa, không dám lại gần.
Người có danh cây có bóng!
Tô Vũ đang tọa trấn Nhân Cảnh, nếu Thiên Địa nhị môn không xuất hiện thì đến Tắc Thiên cũng không dám tới gần Nhân Cảnh, có ai không sợ chết chứ?