Lúc này, Tô Vũ đang điều chỉnh đại đạo bỗng nhiên ngừng lại.
Hắn nhìn ra phía ngoài Nhân Cảnh, trong lòng cảm thấy ngạc nhiên.
Hình như hắn cảm nhận được một chút khí tức quen thuộc.
Cái quỹ gì vậy?
Tô Vũ nghi hoặc lẩm bẩm: "Đến tìm chết à?"
Chắc không phải là muốn đến Nhân Cảnh tị nạn chứ?
Nếu vậy thì bọn họ đúng là chán sống thật rồi.
Trong lúc hắn đang hồ nghi, một tiếng hét bỗng nhiên vang vọng tứ phương.
"Thần tộc, Tiên tộc, Ma tộc, Long tộc, Phượng tộc, Minh tộc vạn giới, bái kiến Vũ Hoàng bệ hạ"
"Tam môn tất bại, Vũ Hoàng tất thắng, vạn tộc cộng tôn Vũ Hoàng Nhân tộc"
"Diệt tam môn, mở ra thịnh thế"
Ở khu vực Địa Môn.
Các vị cường giả mở mắt nhìn phương xa, sau đó đều không thèm để ý.
Chỉ là một đám nhãi nhép mà thôi.
Nếu tam tổ còn sống thì mọi người sẽ coi trọng một chút, nhưng hiện tại đám người kia chỉ là những kẻ yếu đang lưu lạc vạn giới mà thôi, không cần coi trọng.
Cùng lúc đó.
Nhân Cảnh.
Mấy người Nhân Hoàng mở mắt, trong lòng đều cảm thấy cổ quái.
Nhân tộc chưa chắc đã có thể thắng, vậy mà đám người kia lại tới Nhân Cảnh, mấu chốt là bọn họ gọi tên Vũ Hoàng... chẳng lẽ là muốn thần phục Tô Vũ?
Chẳng lẽ bọn họ không hiểu Tô Vũ là người thế nào sao? Với tính cách kia của hắn, dù ngươi đầu hàng thì hắn cũng chưa chắc sẽ tiếp nhận ngươi, tiểu tử này rất nhỏ mọn.
Văn Vương cười hồi: "Có cảm tưởng gì không?"
Nhân Hoàng bật cười: "Không có cảm tưởng gì, chỉ cảm thấy châm chọc"
Văn Vương gật đầu, thở dài một tiếng: "Tranh đấu nhiều năm, kết quả vẫn phải chủ động tới đầu hàng. Quả là bi ai! Nhưng người bọn họ đầu hàng lại là Tô Vũ, ta cảm thấy cơ hội bọn họ sống sót sẽ không lớn"
Nhân Hoàng gật đầu: "Cùng đi xem đi. Dù sao thì cũng có không ít người quen"
Văn Vương đồng ý.
Bọn họ cũng đang nghi hoặc, không hiểu những kẻ này đang nghĩ gì?
Không sợ Tô Vũ trực tiếp giết chết bọn họ ư?
Hắn không phải người mềm lòng.
Giờ phút này, Tô Vũ bay lên, hắn bay ra khỏi Nhân cảnh, trong lòng vẫn không hiểu ý đô của đám người kia.
Bọn họ cảm thấy không an toàn nên tới cầu ta che chở à?
Tô Vũ ta là người đễ nói chuyện thế sao?
Nếu đã đưa tới cửa thì ta nhất định sẽ làm thịt các ngươi.
Ngoài Nhân Cảnh, các vị cường giả hiện lên.
Vốn chỉ có Thiên Cổ và Thần Hoàng, nhưng sau đó những người khác đã đi ra từ trong binh khí không gian.
Có Long Thiên Tôn, Long Hoàng, Phượng Thiên Tôn, Phượng Hoàng, Minh Hoàng, Thần Hoàng Phi, Ma Thiên Tôn, Nguyên Thánh Hầu, Thánh Hầu...
Có người biết chân tướng, có vài người thì không. Giờ phút này, có người hơi biến sắc.
"Nhân Cảnh?"
Sắc mặt Minh Hoàng biến đổi nhìn về phía Thần Hoàng.
Ông ta không biết việc này.
Thần Hoàng bình tĩnh bình thản nói: "Đây là thủ đoạn bảo mệnh duy nhất"
"Ngươi.."
Sắc mặt Minh Thiên Tôn xanh mét.
Lúc trước Thần Hoàng và Thiên Cổ nói rằng nhiều người thì dễ gây chú ý, sẽ bị coi là mục tiêu, phải trốn đi. Lúc trước ông ta bị thương không nhẹ, đến nay vẫn chưa khỏi hẳn nên cùng trốn với những người khác. Dù sao trong binh khí không gian có rất nhiều cường giả tam tộc, ông ta biết Thần Hoàng coi trọng những người này, không sợ bọn họ vứt bỏ tu giả tam tộc.
Kết quả... hai người này lại tới Nhân cảnh.
Điên rồi!
Minh Hoàng thầm mắng.
Ông ta muốn chạy trốn, nhưng bây giờ thì không còn kịp nữa.
Đúng lúc này, từng luồng khí tức vô cùng cường đại lan đến, ngay sau đó, từng thân ảnh hiện lên.
Mấy người Minh Hoàng biến sắc, không dám nhắc đến chuyện rời đi.
Tuy trong lòng mắng chửi nhưng mấy người chỉ có thể hy vọng rằng những kẻ điên kia không phải đang tự tìm đường chết, nếu không thì kết cục của bọn họ sẽ rất thảm.
Với trí tuệ của Thiên Cổ và Thần Hoàng, bọn họ sẽ không tự chui đầu vào rọ, có lẽ đây là biện pháp để sống sót thì sao?
Mấy người ôm hi vọng trong lòng, giờ phút này chỉ có thể cúi đầu, không dám nhìn lung tung.
Trong hư không, các tồn tại cường đại hiện lên.
Sau đó có thêm một vài vị chủ nhân quy tắc cũng xuất hiện, bọn họ tới xem náo nhiệt.
Hiện giờ vạn giới vô cùng hỗn loạn.
Nhưng có trò lạ thì vẫn phải xem, biết đâu đây chính là lần hóng chuyện cuối cùng trong cuộc đời thì sao?
Hơn nữa những kẻ này còn là đại địch nhiều năm qua của Nhân tộc.
Phe Thần Hoàng giằng co với đám người Nhân Hoàng nhiều năm, còn Nhân tộc thì đã đánh với tam tộc từ khi triều tịch này bắt đầu, Nhân tộc đánh 500 năm mới thắng được đối phương.
Lần trước, để đối phó với phe Bách Chiến, Tô Vũ lựa chọn thả những người này vào Địa Môn.
Sau đó Địa Môn bị đánh vỡ, những người này đã chạy thoát, ai ngờ được rằng bây giờ bọn họ lại chủ động tới Nhân Cảnh.
Lúc này, Đại Chu Vương, Đại Tân Vương, Đại Hạ Vương và những người khác đều xuất hiện.
Đám người lộ vẻ nghi ngờ.
Một vài cường giả Nhân tộc vốn luôn ẩn nấp cũng xuất hiện.
Tất cả đều cảm thấy ngoài ý muốn và phẫn hận.
Đấu tranh với tam tộc mấy trăm năm, rất nhiều cường giả khai phủ đã chết. Trong 500 năm qua, Nhân tộc chết trận cũng nhiều không đếm xuể. Những người này - Nhân tộc ở thời đại của Tô Vũ cái sẽ không có bất cứ lòng thương hại nào, chỉ có phẫn hận.
Một vài người còn hận không thể làm thịt đối phương.
Sau đó, Tô Vũ cũng xuất hiện.
Thiên Cổ thở dài một tiếng, lão không khom người, không hành lễ, chỉ nhìn về phía Tô Vũ, hồi lâu sau mới nói: "Tiên tộc Thiên Cổ, bái kiến Vũ Hoàng"
Thần Hoàng không nói chuyện, những lời lúc trước là do lão ta nói ra.
Giờ phút này, trong đám người bỗng nhiên có một cục lông nhô ra, Bánh Nhân Đậu nheo mắt mở miệng: "Thiên Cổ, ngươi không sợ chết sao?"
Thiên Cổ mỉm cười thản nhiên, lão nhìn Bánh Nhân Đậu rồi lại nhìn Văn Vương: "Văn Vương tiền bối, Bánh Nhân Đậu cừu thị ta nhiều năm, Thiên Cổ không rõ là tại sao, hôm nay Văn Vương có thể giải thích nghi hoặc cho ta không?"
Tô Vũ từng suy đoán thân phận Bánh Nhân Đậu nhưng không biết là đúng hay sai, Văn Vương là đương sự, y chắc chắn biết chân tướng.
Văn Vương khẽ cười một tiếng: "Thiên Cổ, nhiều năm không gặp"
Thiên Cổ thực lực không mạnh, ở thời đại thượng cổ cũng là kê yếu, nhưng Văn Vương biết lão.
Không chỉ mình Văn Vương mà rất nhiều tu giả thế hệ trước đều biết Thiên Cổ, năm xưa lão từng chiến thắng học sinh của Văn Vương và Võ Vương. Ở thời đại kia, lão có thể xem như tuyệt thế thiên kiêu chân chính.
"Đáng tiếc"
Văn Vương cảm khái: "Ngươi đi lâm đường rồi, năm đó sư phụ ngươi muốn ngươi đánh vỡ giam cầm của hắn, tìm ra đại đạo của chính mình. Tiếc là thượng cổ bỗng nhiên hủy diệt, ngươi không được sư phụ chỉ điểm, cuối cùng lại đi lên đạo của hắn... Thật đáng tiếc! Nếu năm đó ngươi sáng lập đạo của mình, dù thượng cổ bị phong tỏa khiến ngươi không thể thăng cấp thì cũng không đến mức như ngày hôm nay"
Thiên Cổ cười đáp: "Không sao cả, chỉ biết tiến về phía trước thì bị lạc cũng là chuyện bình thường, hơn nữa Nhân tộc không quật khởi khiến ta không cảm thấy áp lực, không có cảm giác bức thiết phải mạnh lên như năm đó. Văn Vương rời đi, chín vị Nhân Chủ không ai khiến ta cảm thấy áp lực, kể cả Bách Chiến được xưng là mạnh nhất. Ta thắng Nhân tộc chín vạn năm, không có áp lực thì lấy đâu ra động lực để bước lên con đường của chính mình?"
Đúng vậy, lão không cảm nhận được áp lực.
Thiên Cổ nói: "Đáng tiếc, đến cuối cùng ta lại ngã một cái rất đau, tỉnh ngộ thì không còn kịp nữa rồi. Vậy nên, sống trong yên ổn thì vẫn phải nghĩ đến ngày gian nguy. Nếu chư thiên vạn giới chỉ có Nhân tộc, không có tộc khác thì cũng vậy thôi, sẽ không bao giờ có thiên tài quật khởi, không cảm nhận được nguy cơ mới là nguy cơ lớn nhất"
Lời lão nói có ẩn ý.
Tô Vũ yên lặng lắng nghe.
Chỉ có Nhân tộc thì Nhân tộc sẽ không có cảm giác nguy cơ, ý lão là nếu không có vạn tộc thì sớm muộn gì Nhân tộc cũng sẽ hoàn toàn xuống đốc, dù lần này có thắng lợi hay không.
Thiên Cổ dùng bản thân làm ví dụ, giờ phút này, lão lại lên tiếng: "Nếu ta luôn sống ở thượng cổ, sống ở niên đại cường giả như mây kia, vậy thì hiện nay dù ta không đạt đến siêu đẳng thì cũng đến nhất đẳng"
Văn Vương mỉm cười gật đầu: "Có lẽ vậy. Năm đó thiên phú của ngươi không tồi, trong số những người cùng thế hệ, thiên phú của ngươi mạnh hơn những người khác, nhưng nếu nói là siêu việt tứ vương Nhân tộc thì không thể nào"
Dứt lời, y nhìn Bánh Nhân Đậu rồi lại nhìn Thiên Cổ: "Ngươi không hiểu vì sao Bánh Nhân Đậu vẫn luôn nhắm vào ngươi ư?"
Thiên Cổ gật đầu: "Có một chút. Lúc trước Vũ Hoàng từng đoán rằng Bánh Nhân Đậu là Trường Sinh Đạo Tôn của tộc ta, người này sau khi chết đã chiếm đại đạo rồi hóa thành đại đạo chỉ linh, bởi vì trường sinh đại đạo và sinh mệnh đại đạo của hoàng giả Tiên tộc đồng nguyên, vậy nên Bánh Nhân Đậu muốn ăn ta để hoàn thiện đại đạo của mình?"
"Không phải vậy"
Tô Vũ kinh ngạc nhìn Văn Vương, không phải sao?
Văn Vương giải thích: "Trường Sinh Đạo Tôn... Ngươi nói đến kẻ bị ta luyện chế trưởng thành sinh đan ư? Ta đã hoàn toàn giết chết hắn, đại đạo cũng đứt, sao có thể chế thành linh được?"
Bánh Nhân Đậu tò mò nhìn Văn Vương, ta không phải là kẻ đó sao?
Ta vốn cho rằng mình là kẻ đó, hóa ra Tô Vũ đoán sai rồi à?