Tô Vũ tò mò hỏi: "Rốt cuộc Bánh Nhân Đậu là đại đạo tự nhiên thành linh hay là hậu thiên thành linh?"
"Hậu thiên"
Văn Vương giải thích: "Năm đó ta thích làm nghiên cứu, đại đạo hóa linh cũng là một hạng mục tương đối quan trọng. Ta chế tạo rất nhiều linh, tỷ như Thư Linh, Giám Thiên cũng là linh. Bánh Nhân Đậu thì hơi khác, ngươi cũng biết bản chất đại đạo của hắn mà, hắn có thể biến điều hư ảo trở thành sự thật. Ban đầu ta theo dõi Bánh Nhân Đậu là bởi vì gia hỏa này có năng lực đặc thù"
Tô Vũ nghỉ hoặc.
Cái gì đặc thù? Ta không cảm nhận được.
Văn Vương bật cười: "Biến giả thành thật, tâm tưởng sự thành. Kỳ thật năm đó Bánh Nhân Đậu sinh ra chủ yếu là để Văn Ngọc chơi, Văn Ngọc thích nghiên cứu, cũng thích ăn, Bánh Nhân Đậu ước gì được nấy, có thể biến thành các loại đỏ vật, vậy nên Văn Ngọc có thể ăn đủ thứ, đương nhiên đó đều là giả, sau này Văn Ngọc lớn thì không thích chơi nữa"
Tô Vũ há miệng thở đốc, Văn Ngọc lộ vẻ mặt câm nín.
Đã là chuyện bao nhiêu năm trước rồi, sao lại nói ra?
Bánh Nhân Đậu buồn bực.
Ta... chỉ dùng để biến ra đồ ăn à?
Tô Vũ bật cười, Văn Vương tiếp tục nói: "Bánh Nhân Đậu không phải là linh của ai, không phải người chết sống lại, thật ra người chết rất khó sống lại. Năm đó chỉ có Tử Linh Chi Chủ có thể làm được, hơn nữa chỉ sống lại trong Tử Linh giới vực, nếu chuyện này đơn giản thì năm đó chúng ta đã không để mặc vài người nào đó tử vong rồi"
Tô Vũ đã hiểu.
"Bản chất của Bánh Nhân Đậu là linh do Nhân Hoàng Ấn ra đời.."
Tô Vũ hơi chấn động.
Vậy ư?
Đám người Thiên Cổ khẽ biến sắc.
Như vậy thì có một số việc đã có lời giải thích.
Nhưng Bánh Nhân Đậu lại hỏ nghỉ hỏi: "Ta là linh của Nhân Hoàng Ấn ư? Nhưng ta không có cảm giác gì. Thư Linh gặp thiên địa của ngươi thì có cảm ứng, ta gặp Nhân Hoàng Ấn thì chẳng thấy gì cả"
Văn Vương gật đầu: "Kỳ thật ta cũng rất tò mò, năm đó ta dùng phương thức rút linh để lấy ngươi ra khỏi Nhân Hoàng Ấn, cuối cùng lại phát hiện ngươi không phụ thuộc quá nhiều vào nó"
Văn Vương đổ khóc dở cười: "Có thể là quá trình rút ra có sai lầm hoặc là có vấn đề nào đó khác, cũng có thể là Nhân Hoàng Ấn có cấu tạo phức tạp, chia thành hai bộ phận trong và ngoài, nhưng không thể mở Nhân Hoàng Ấn ra... Năm đó sau khi nghiên cứu một thời gian, đại đạo của lão đại ảnh hưởng tới ta khá nhiều, ta không thích ở cùng hắn, cuối cùng thì không nghiên cứu nữa. Thật ra lão đại cũng từng mang theo ngươi một thời gian, sau đó phát hiện ngươi không khống chế được Nhân Hoàng Ấn, cũng không thể tăng cường thực lực Nhân Hoàng Ấn nên mới vứt bỏ ngươi, hắn không thích dưỡng linh"
Nhân Hoàng liếc mắt nhìn y, ngươi nói lời này là có ý gì?
Quả nhiên, Bánh Nhân Đậu dùng đôi mắt u oán nhìn Nhân Hoàng.
Nhân Hoàng câm nín. Đây là sự thật, quả thật y không thích dưỡng linh, Văn Vương thì rất thích, vậy nên ta đưa ngươi cho Văn Vương thì có vấn đề gì sao?
Văn Vương tiếp tục giải thích: "Sau đó ta thấy ngươi có năng lực đặc biệt, có thể biến ảo các loại đô vật, vì thế ta tìm biến ảo chỉ đạo cho ngươi dựa vào trong đó, vì thế ngươi liền thành Bánh Nhân Đậu. Còn vấn đề nhắm vào Thiên Cổ thì.."
Văn Vương ngẫm nghĩ rồi nói: "Ta cũng không rõ lắm, nhưng năm đó Thiên Cổ tụ khí vận Tiên tộc, tương tự Tô Vũ hiện giờ, có lẽ ngươi thích người khí vận cường đại nên đã yêu Thiên Cổ sâu sắc. Trong chín lần triều tịch, Thiên Cổ vẫn luôn thắng, khí vận cũng cường đại, ngươi muốn nuốt hắn cũng là chuyện hợp tình hợp lý"
Đột nhiên y đưa ra một suy đoán: "Hoặc là việc này có liên quan đến Nhân Hoàng Ấn.
Năm xưa lão đại nhặt được một cục đá rồi rèn thành Nhân Hoàng Ấn, nó kiên cố không phá vỡ nổi, ngươi ra đời từ Nhân Hoàng Ấn nhưng không thể khống chế Nhân Hoàng Ấn, ngươi vừa đặc biệt vừa kỳ quái, đáng tiếc là không thể nghiên cứu sâu hơn. Năm đó ta không nghiên cứu Nhân Hoàng Ấn thấu triệt, hiện tại lại càng không có biện pháp"
Tô Vũ tò mò nhìn thoáng qua Nhân Hoàng.
Nhân Hoàng Ấn thật sự là đồ nhặt được ư?
Tô Vũ chưa từng dùng thứ này nhưng hắn từng dùng Tinh Vũ Ấn, Tinh Vũ Ấn rất lợi hại, hẳn là Nhân Hoàng Ấn cũng vậy, ít nhất thì năng lực trấn áp rất mạnh mẽ, có thể trấn áp bất kì thứ gì. Ngay cả trường hà dao động mà cũng có thể trấn áp được.
Tô Vũ thật sự không đoán được việc Bánh Nhân Đậu là linh của Nhân Hoàng Ấn bởi vì y chưa bao giờ biểu hiện ra cảm giác thân cận với Nhân Hoàng Ấn, hoàn toàn không có dấu hiệu nào chứng mình y là linh của Nhân Hoàng Ấn.
Tô Vũ không vội hỏi nguyên nhân đám người Thiên Cổ tới đây, giờ phút này, hắn hứng thú hỏi: "Vậy Bánh Hấp thì sao?"
Bánh Hấp có lai lịch gì?
Còn Cục lông nhỏ nữa, nó có lai lịch thế nào?
Tô Vũ hoàn toàn không biết những điều này.
"Bánh Hấp?"
Văn Vương ngẫm nghĩ rồi đáp: "Bánh Hấp thật sự là đại đạo chỉ linh, là linh còn lưu lại sau khi đại đạo bị phá, được Bánh Nhân Đậu uẩn dưỡng. Năm đó ta sai Bánh Nhân Đậu câm đi uẩn dưỡng, hắn am hiểu dưỡng đạo, thích hợp làm việc này hơn chúng ta, năm đó có vài kế hoạch, sau này thì ta phải rời đi"
Giờ phút này, trong đám người, Bánh Hấp cũng ló đầu ra, ta là ai?
Văn Vương đùn đẩy trách nghiệm: "Ta không tiện nói về thân thế Bánh Hấp, lão đại, ngươi nói đi"
Nhân Hoàng câm nín, bình thần đẩy lại: "Ngươi nói cũng được"
Tô Vũ lộ về cổ quái, hai ngươi làm gì vậy?
Văn Vương đở khóc dở cười, suy xét một lát rồi ngập ngừng lên tiếng: "Việc này... Thật sự là không tiện nói ra"
Bánh Nhân Đậu nóng nảy: "Nói đi"
Văn Vương thở dài: "Thực ra việc này có quan hệ với Thực Thiết tộc"
Mọi người ngẩn ra, Nhất Nguyệt, Tam Nguyệt, Tứ Nguyệt, Ngũ Nguyệt, Thất Nguyệt, Bát Nguyệt, Cửu Nguyệt, Cự Trúc vươn đầu, tò mò trừng mắt.
Văn Vương do dự, cuối cùng vẫn tiết lộ chân tướng: "Trước khi Ngục ám sát Nhị Nguyệt thì đã từng ám sát cường giả khác vài lần, khi ta và lão đại chạy đến thì đã muộn. Khi Nhị Nguyệt bị ám sát, ta và lão đại không đến quá trễ nhưng Nhị Nguyệt vẫn bị giết, hai ta chạy tới đúng lúc Ngục định cướp đoạt đại đạo của Nhị Nguyệt, sau đó Ngục chạy trốn..."
Văn Vương thở dài: "Bởi vì đại đạo không diệt, không bị chặt đứt, Nhị Nguyệt tuy đã ngã xuống nhưng còn sót lại chút linh, kết hợp với một ít lực lượng quy tắc tàn phá năm đó rồi hình thành Bánh Hấp. Đạo của Nhị Nguyệt vẫn còn, ta và lão đại phong tỏa đại đạo, một phương diện là chờ đợi Bánh Hấp trở nên cường đại, xem có thể kế thừa đạo này hay không, một phương diện là muốn xem Thực Thiết tộc có sinh ra một vị thiên tài kế thừa đại đạo đó không. Sau này có quá nhiều chuyện xảy ra, chúng ta trực tiếp huỷ diệt thượng cổ.."
Nghe thấy những lời này, Thực Thiết tộc đều mở to hai mắt mà nhìn.
Tam Nguyệt ngây ngốc lên tiếng: "Ý Văn Vương đại nhân là.."
Văn Vương gật đầu.
Tam Nguyệt há hốc miệng.
Cửu Nguyệt cũng lộ về chấn động: "Bánh Hấp cắn nuốt đại đạo. Lúc trước còn đoạt cắn nuốt đạo với ta, ý Văn Vương đại nhân là... Bánh Hấp là Nhị Nguyệt?"
"Không hẳn"
Văn Vương giải thích: "Bánh Hấp chỉ là một chút căn nguyên của Nhị Nguyệt và lực lượng đại đạo tàn phá hội tụ thành đại đạo chỉ linh. Nghiêm khắc mà nói thì.."
Y ngẫm nghĩ, sau một lúc lâu mới nói: "Đúng vậy, cùng thần cùng loại. Thần cũng là căn nguyên đại đạo, không phải thần thật sự thì sẽ như thế này"
Dù y nói vậy thì Tam Nguyệt vẫn không thể tiếp thu: "Văn Vương, ta không chấp nhận.
Bánh Hấp là tức phụ của Bánh Nhân Đậu, ngài nói... nàng là cha ta ư?"
Ta không nhận!
Văn Vương xấu hổ ho khan một tiếng: "Đùa thôi, linh thì đâu phân giới tính. Hơn nữa Bánh Hấp cũng không hẳn là Nhị Nguyệt, Bánh Hấp chỉ là linh thôi. Đã hiểu chưa?"
Không phải Nhị Nguyệt, nhưng lại có thể xem như Nhị Nguyệt.
Y đành giảng giải theo cách khác: "Thực ra có thể nói là cùng loại với tiểu gia hỏa kia.."
Y chỉ Phù Thổ Linh: "Gia hỏa kia dựng dục từ tàn lưu của Ngũ Hành lão tổ, cũng coi như một loại linh. Hắn nói hắn là Ngũ Hành lão tổ, các ngươi có tin hay không?"
Phù Thổ Linh ngượng ngùng: "Ta vẫn luôn coi mình là nhỉ tử của lão tổ"
"Đúng"
Văn Vương gật đầu: "Tam Nguyệt, ngươi có thể coi đó là huynh đệ của mình"
HừI Tam Nguyệt không còn gì để nói.
Dù sao Nhị Nguyệt cũng đã chết nhiều năm, sự thương cảm còn lại không nhiều, nhưng bỗng nhiên xuất hiện linh của Nhị Nguyệt khiến lão không biết phải nói gì.
Hóa ra linh của cha ta lại bị Bánh Nhân Đậu cướp về làm tức phụ à?
Tô Vũ kinh ngạc.
Không ngờ đây lại là một tin tức bát quái, lại còn đặc sắc đến vậy cơ đấy.
Bánh Nhân Đậu lộ vẻ vô tội: "Khi Bánh Hấp còn sống thì là đực hả?"
Vậy thì không ổn đâu, nhưng không sao...
Bánh Nhân Đậu lập tức nói: "Ta không phân biệt đực cái, Bánh Hấp mà muốn làm đực thì ta cũng có thể làm cái"
Đám người câm nín nhìn Bánh Nhân Đậu, ngươi không ngại ngùng gì hết, đây là quyết tâm giữ lại người nhà ngươi đúng không?
Nhất Nguyệt lộ vẻ mặt phức tạp. Muốn biết Thực Thiết tộc đang nghĩ gì thì cứ nhìn vành mắt thì sẽ biết.
Rõ ràng đây là một câu chuyện bi thương mà bây giờ lại khiến người ta đỡ khóc dỡ cười.
Khó trách Văn Vương lại không muốn nói về việc này.