Văn Vương cất lời: "Cơ bản là vậy đó, không cần nghĩ Bánh Hấp là Nhị Nguyệt, dù sao Nhị Nguyệt cũng đã thật sự ngã xuống..."
Y nhìn thoáng qua Nhất Nguyệt: "Năm đó quả thật ta và lão đại đã có quyết định quá ích kỷ, chúng ta không có gì để nói"
Nhất Nguyệt mở miệng: "Không sao, năm đó Nhân Hoàng chia một phần khí vận Nhân tộc cho tộc ta, để tộc ta cùng tỏn vong với Nhân tộc. Ở thời đại đó, Nhân tộc mà muốn diệt tộc ta không khó khăn chút nào, Nhân Hoàng có thể làm vậy đã là vượt quá sức tưởng tượng. Chỉ là Bánh Hấp.."
Văn Vương giải thích: "Chúng ta sợ ngươi ký thác quá nhiều hy vọng rồi lại thất vọng.
Nhị Nguyệt thật sự ngã xuống, Bánh Hấp không phải là Nhị Nguyệt, hy vọng ngươi có thể hiểu rõ chuyện này"
Nhất Nguyệt gật đầu, ánh mắt nhìn Bánh Hấp ẩn chứa vẻ thổn thức: "Khó trách năm đó Bánh Nhân Đậu và Bánh Hấp tới tộc ta quấy rối mà ta lại không nỡ đả thương, thì ra là thế, ra là máu mủ tình thâm"
Bánh Hấp run rẩy vội vàng trốn đến phía sau Bánh Nhân Đậu.
Nhất Nguyệt điên rồi, ánh mắt ông ta nhìn ta không bình thường.
Nếu biết trước thì ta đã không hỏi rồi.
Tô Vũ đở khóc đở cười, không ngờ hai tộc này lại có chút quan hệ sâu xa.
Tuy rằng Văn Vương luôn nhấn mạnh rằng Bánh Hấp không phải Nhị Nguyệt, chỉ là lực lượng đại đạo của Nhị Nguyệt kết hợp với căn nguyên tàn phá hình thành tân linh, nhưng đám người Nhất Nguyệt có lẽ vẫn coi nàng là Nhị Nguyệt.
Quả nhiên Nhất Nguyệt thở dài lên tiếng: "Tam Nguyệt, Bánh Hấp không phải Nhị Nguyệt, không phải cha ngươi, sau này... gọi là thúc thúc đi"
"co Tam Nguyệt há hốc miệng, sau một lúc lâu mới nói: "Ta... thôi bỏ đi. Đạo của cha ta đã bị Cửu Nguyệt kế thừa rồi, chẳng lẽ ta đây phải gọi Cửu Nguyệt là thúc thúc nữa ư?"
Thôi đi, ta sẽ coi như mình không biết việc này.
Nếu lão làm theo lời Nhất Nguyệt thì cũng phải gọi Cửu Nguyệt là thúc thúc, thế còn ra thể thống gì nữa.
Tam Nguyệt bất đắc dĩ nói: "Đây chỉ là linh của đại đạo, nếu có người bám vào đại đạo của gia gia thì chẳng lẽ kề đó cũng là gia gia của ta? Ta còn dựa vào đại đạo của ngài, chẳng lẽ ta là gia gia của chính mình à? Chuyện này không được đâu"
Cùng lắm thì về sau thân cận hơn một chút, nhưng gọi là thúc thúc thì hơi quá mức.
Nhất Nguyệt không nói gì.
Tam Nguyệt nói đúng, nhưng dù sao Bánh Hấp cũng ẩn chứa một chút căn nguyên Nhị Nguyệt, bọn họ có liên hệ với nhau.
Bỗng nhiên Cửu Nguyệt nói: "Vậy sau này Bánh Hấp chính là huynh đệ của ta.."
Đám người nhìn y, Cửu Nguyệt lộ vẻ ngượng ngùng.
Tô Vũ bật cười: "Bánh Nhân Đậu đồng lứa với Nhất Nguyệt, dù bối phận thấp hơn thì cũng là đồng lứa với Nhị Nguyệt, giờ lại thành huynh đệ của ngươi. Ngươi quyết tâm muốn làm tiền bối của Tam Nguyệt hả?"
Cửu Nguyệt ngượng ngùng, ta không nghĩ vậy đâu. Nhưng tưởng tượng thì chuyện này kích thích thật đấy.
Ngay sau đó, Bát Nguyệt cũng lên tiếng: "Ta có tính là đồng lứa với tổ tông Nhất Nguyệt không?"
Thất Nguyệt lẩm bẩm: "Nhất Nguyệt tổ tông còn phải gọi ta là thúc?"
Đám người trợn trắng mắt, Thực Thiết tộc các ngươi giỏi thật đấy!
Đối diện, nhóm người Thiên Cổ cảm thấy rất bất đắc di.
Rõ ràng là Nhân tộc không coi trọng bọn họ, thật bi ai!
Dù là có chủng tộc tới đầu hàng thì đám người kia cũng không coi bọn họ ra gì.
Trên thực tế, Tô Vũ thật sự không để ý đến đám người Thiên Cổ. Giờ phút này, hắn đang tự hồi chuyện Bánh Nhân Đậu là linh của Nhân Hoàng Ấn, vấn đề là không thể khống chế Nhân Hoàng Ấn, chuyện này thật cổ quái.
Hắn truyền âm hỏi: "Văn Vương, Bánh Nhân Đậu thật sự ra đời từ Nhân Hoàng Ấn?"
"Đúng. Ta biết ngươi đang nghĩ gì, ngươi cảm thấy trong Nhân Hoàng Ấn có thể đang chứa một kiện bảo vật khác, nhưng không có cách nào tra rõ việc này. Lão đại tra xét nhiều năm mà cũng không phát hiện ra điều gì, có lẽ phải nghĩ cách phá vỡ nó thì mới tìm ra chân tướng, nhưng Nhân Hoàng ấn cường đại, hiện tại còn là trung tâm thiên địa của lão đại. Ngươi phá nó mà bên trong không có gì thì thứ này sẽ hoàn toàn phế đi. Năm đó chúng ta đã dùng tất cả thủ đoạn nhưng kết quả đều là vô dụng. Cho dù có bảo vật thì cũng không thể làm gì"
Phá hủy nó thì Nhân Hoàng Ấn sẽ không còn, hơn nữa bọn họ không phá được nó.
"Các ngài đều không làm được sao?"
"Đúng"
Văn Vương khẽ gật đầu, Nhân Hoàng truyền âm nói: "Không thể phá vỡ, không chỉ như thế, sau khi Bánh Nhân Đậu bị lấy ra thì cũng không thể tiến vào, nếu Nhân Hoàng Ấn tồn tại một tầng phong ấn thì chắc chắn là nó kín không kẽ hở, đến nỗi linh bị lấy ra xong không thể trở về nữa. Ta vốn đoán rằng nó là Vạn Đạo Thạch, nhưng lúc trước ta hấp thu 1 viên, có cảm giác không giống lắm"
Nhân Hoàng luôn coi Nhân Hoàng Ấn là Vạn Đạo Thạch, Vạn Đạo Thạch gần như chỉ tồn tại trong truyền thuyết, không phải là y không biết chút gì, chỉ là từng nghe thấy cái tên này từ thời đại xa xôi nhưng không có gì để chứng minh mà thôi.
Nhưng lúc trước y đã hấp thu 1 viên, y đã biết Vạn Đạo Thạch là như thế nào, hiện tại y cảm thấy có khả năng Nhân Hoàng Ấn không phải Vạn Đạo Thạch.
Mấy ngày nay y vẫn luôn nghiên cứu nhưng tiếc là không có phát hiện gì.
Tô Vũ không hỏi lại, hắn nhìn về phía Thiên Cổ. Bánh Nhân Đậu có hứng thú với Thiên Cổ là vì lực lượng khí vận ư?
Lão có khí vận mạnh hơn ta không? Sao không thấy Bánh Nhân Đậu muốn ăn ta.
Cục lông nhỏ thì suốt ngày muốn liếm hắn, nhưng Cục lông nhỏ không phải Bánh Nhân Đậu.
Hắn hồi Thiên Cổ: "Nói chuyện phiếm xong rồi. Thiên Cổ, hôm nay ngươi tới đây là muốn giao chủng tộc cho ta, để ta bảo đảm các chủng tộc này không bị diệt vong ư?"
Tô Vũ mỉm cười, tay tóm lấy yết hầu Thiên Cổ: "Nếu tới đây mà không có gì để nói thì ở lại luôn đi. Lần trước không giết các ngươi bởi vì thời cơ không đúng chứ không phải ta thích loại người như ngươi"
Thiên Cổ biết hắn là người tàn nhẫn độc ác, căn bản sẽ không chân chờ, giờ phút này, lão vội vàng truyền âm: "Nhân Hoàng Ấn có bí mật. Có khả năng có thể tạo nên một vị tu giả trên 36 đạo"
Âm.
Tô Vũ tát một cái, âm một tiếng, Thiên Cổ bị đánh bay, miệng phun máu tươi, ngã xuống hư không. Lão nhanh chóng bò dậy, sau đó mỉm cười, lão vẫn chưa chết.
Thiên Cổ nhìn Tô Vũ, tươi cười truyền âm: "Ta muốn dùng bí mật này để đổi lấy sự bảo hộ của ngươi"
Tô Vũ nhướng mày: "Bản thân ta còn khó bảo toàn"
Thiên Cổ cười: "Ngươi sống ngày nào, các tộc tồn tại đến ngày đó, nếu ngươi chết thì...
đành chấp nhận thôi"
Tô Vũ khẽ nhíu mày, Thiên Cổ lại nói: "Ta biết ngươi sẽ không tha cho ta, ta sẽ tự cho ngươi một công đạo."
Tô Vũ bình thản hỏi: "Công đạo gì?"
"Tạm thời không nói chuyện này vội. Chúng ta có thể nói chuyện riêng không?"
Tô Vũ nhướng mày.
Bí mật có liên quan đến Nhân Hoàng Ấn mà lại nói riêng với hắn?
Lão muốn châm ngòi ư?
Hắn nhìn Thiên Cổ, Thiên Cổ lộ vẻ thản nhiên, hoàn toàn không có tâm tư châm ngòi lý gián, làm vậy cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Tô Vũ khẽ gật đầu rồi vung tay lên, xung quanh xuất hiện cấm chế chặn mọi người ở bên ngoài.