Thiên Cổ nhìn về phía Tô Vũ: "Ngươi không dám sao? Ngươi sợ các tộc quật khởi, sau đó đánh bại Nhân tộc ư?"
Tô Vũ bật cười: "Phép khích tướng này ngây thơ quá"
Thiên Cổ cũng cười: "Ở trong mắt ngươi, còn cái gì không ngây thơ ư? Ta chỉ đang đánh cuộc một lần, hi vọng ngươi tâm cao khí ngạo, không để ý đến vấn đề của vô số năm sau. Dù tam tộc có thể quật khởi thì cũng là chuyện của tương lai xa. Khi đó có lẽ ngươi đã không còn nữa. Nếu ngươi còn sống, tam tộc sao có thể địch nổi ngươi? Cho tam tộc chút hy vọng, như vậy sẽ tốt hơn là sống như cái xác không hồn. Vũ Hoàng cảm thấy thế nào?"
Tô Vũ tỏ vẻ rất thoải mái: "Không sao cả, tương lai bản thân ra sao chính ta còn không biết huống chỉ là tương lai của tam tộc"
Thiên Cổ nhẹ nhàng thở ra: "Tương lai của ngươi... Ta tưởng rằng ngươi có thể thắng"
"Ta đã đánh bại ngươi nên ta có thể thắng ư?"
Ta còn không tin rằng mình nhất định sẽ thắng, vậy mà ngươi tin sao?
Thiên Cổ lắc đầu: "Không phải là ta tin chắc là ngươi sẽ thắng, nhưng ta tin rằng nếu ngươi thua thì sẽ không có người thắng. Dù ngươi thua thì kẻ thù của ngươi cũng chẳng có kết cục tốt. Ngươi sẽ phá hủy toàn bộ dương khí vạn giới. Sớm hay muộn bọn họ cũng sẽ phải chết"
Tô Vũ giơ ngón tay cái, khen lão một câu: "Thông minh!"
Thiên Cổ mỉm cười. Ta không thông minh, những người khác không dám nghĩ đến chuyện này nhưng ta thì dám, bởi ta biết ngươi là người tàn nhẫn.
Ngươi thật sự đám làm như vậy!
"Chỉ là những người đó không đủ hiểu ngươi mà thôi. Kỳ thật Bách Chiến, Vân Thủy, Ám Ảnh đều không tạo thành ảnh hưởng quá lớn tới thời đại của ngươi. Nhưng khi ngươi đã muốn ra tay thì không hề nương tay. Trừ những người mà ngươi quen thuộc, ngươi coi thường tất cả những kẻ còn lại, dù ngươi là Nhân Chủ thời đại này, nhưng ngươi lại coi thường bọn họ. Vậy nên, nếu ngươi thua thì ngươi sẽ để ý đến sự sống chết của sinh linh vạn giới sao? Dù đôi tay dính đầy máu tươi, ngươi vẫn sẽ làm theo ý mình?
"Có công lao của các ngươi đấy"
Tô Vũ cười một tiếng rồi gật đầu: "Được thôi, ta có thể đáp ứng yêu cầu của ngươi. Còn điều cuối cùng, ngươi muốn chết thế nào? Ta thành toàn ngươi. Bách Chiến muốn giữ thể điện mà ta còn không đáp ứng hắn ta bởi vì ta khinh thường hắn. Ngươi thì ta sẽ cho một chút thể diện và sự tôn trọng"
"Đa tạ. Ta cũng đoán được rằng ngươi sẽ không cự tuyệt ta"
Giờ khắc này Thiên Cổ nở nụ cười như tắm mình trong gió xuân, tiên phong đạo cốt.
Tô Vũ trêu ghẹo: "Ngươi có tin ta có thể tát chết ngươi ngay bây giờ không? Vậy thì ngươi sẽ không cười nổi nữa đâu"
Thiên Cổ bật cười: "Tin chứ, người khác nói thì ta chỉ coi như lời đùa giỡn, còn lời ngươi nói thì ta luôn tin là thật"
Lão nhìn về phía đám người, sau một lúc lâu lên tiếng: "Ta, Thần Hoàng, Tịch Vô, Ma Kích, Thần Hoàng Phi... Hãy để chúng ta chết có thể diện đi. Hãy để 36 phủ chủ tới chiến. Hiện giờ bọn họ cũng không yếu. Đấu nhiều năm rồi, nếu chúng ta bị ngươi đánh chết thì chắc bọn họ sẽ tiếc nuối đấy. Hôm nay, hãy để bọn họ báo thù. Chúng ta cũng muốn ngã xuống trên chiến trường. Ngươi thấy sao?"
Tô Vũ nhìn lão.
Mấy người Đại Tần Vương hôm nay đã không phải là kẻ yếu của ngày xưa nữa.
Hiện tại Thiên Cổ 14 đạo, Thần Hoàng tiếp cận 20 đạo, nhưng chỉ đến thế mà thôi.
Trong 36 phủ chủ có người có thể địch nổi bọn họ.
Thiên Cổ thấy hắn trầm mặc thì lại nói: "Trong lúc giao chiến, ngươi có thể đừng nhúng tay hay không, còn bọn họ... Nếu các phủ chủ chiến bại thì có thể đổi người...
đến khi chúng ta ngã xuống"
Tô Vũ nhìn lão một hồi, cuối cùng hắn gật đầu: "Được"
"Đa tạ"
Thiên Cổ tươi cười nói lời cảm tạ.
Tô Vũ vung tay lên, giải trừ giam cầm.
Mọi người đều nhìn hắn.
Tô Vũ bình thản hạ lệnh: "Đại Tần Vương, Đại Hạ Vương, Đại Chu Vương, Đại Minh Vương, Đại Đường Vương... Chư tướng nghe lệnh. Hãy luận bàn một phen với phe Thiên Cổ, bất luận sinh tử"
Oanh!
Bốn phía vang lên tiếng kêu kinh hãi.
Tô Vũ không nhiều lời. Hôm nay, ân oán vạn tộc sẽ kết thúc tại đây.
Ngay sau đó, Tô Vũ cất cao giọng nói: "Thiên Cổ, các ngươi thả tộc nhân ra. Nhân cảnh cũng sẽ được chứng kiến trận chiến này. Để Nhân tộc và các tộc quan chiến, nếu đã bại trận thì đây chính là kết cục. Không có chủng tộc nào trường thịnh không suy.
Không có Thần Tiên Ma thì sẽ có chủng tộc khác quật khởi. Đây là vạn giới!"
Thiên Cổ chấn động nhìn Tô Vũ.
Để tu giả tam tộc quan chiến, mà bọn họ chắc chắn sẽ phải chết trong trận chiến này, vậy hạt giống thù hận sẽ luôn lưu lại, mãi mãi không quên.
Không tận mắt nhìn thấy thì không sao, nhưng tự mình quan sát thì nỗi thù hận ấy có lẽ sẽ vĩnh viễn không phai mờ, ghi khắc trong huyết mạch.
Tô Vũ vẫn bình tĩnh như nước.
Thù hận ư?
Ta không quan tâm.
Tu hành chính là như thế, phải đi ngược dòng nước, không tiến thì lùi.
Hôm nay ta có thể che chở các ngươi, sau này thì sao?
Trách nhiệm có kỳ hạn!
Dù lần này ta chiến thắng những người kia thì ta cũng sẽ không che chở các ngươi mãi mãi, khi thời đại không còn thuộc về ta bữa, vậy các ngươi phải tự mình gánh vác thời đại mới.
Nếu Thiên Cổ muốn thể diện thì ta thành toàn ngươi.
Những lão nhân tam tộc sẽ vĩnh viễn không quên các ngươi.
Tô Vũ cũng sẽ lưu giữ lại trận chiến này, khắc vào lịch sử trường hà, để người đời sau ghi nhớ kết cục của lãnh tụ tam tộc, đó là kết cục của kẻ thất bại.
Vạn tộc quan chiến, ghi khắc thù hận, để anh hùng vĩnh viễn trường tôn.
Mỗi chủng tộc đều có tinh thần và tín ngưỡng của chính mình, Tô Vũ không khinh bỉ những cường giả chiến đấu vì chủng tộc của mình, hắn chỉ khinh thường đám người phản bội chủng tộc, phản bội tín ngưỡng, chiến không vì lí do gì cả.
Ổ thời đại này, Tô Vũ không phân biệt đúng sai, đối với hắn mà nói, Tiên Ma Thần là kê thù, nhưng những vị lãnh tụ kia không làm gì có lỗi với bổn tộc.
Đám người Đại Tần Vương cũng là anh hùng của Nhân tộc, là anh hùng của thời đại này.
Bọn họ chinh chiến mấy trăm năm, trấn thủ chư thiên, nam chinh bắc chiến vì Nhân tộc.
Đây sẽ là trận quyết đấu giữa Đại Tân Vương và các tướng lĩnh cùng với đám người Thiên Cổ.
Tô Vũ chỉ là yếu tố ngoài ý muốn.
Tiếng quát vang vọng khắp thế giới.
Giờ khắc này, dù Minh Hoàng không rõ tình hình thì cũng nhận ra ý đồ của bọn họ.
Ông ta nhìn Thiên Cổ và Thần Hoàng, trong lòng có vô số ý niệm đan xen, bỗng nhiên nỗi bi ai tràn ngập đáy lòng.
Bọn họ sắp tử chiến!
Ông ta nhìn về phía Thiên Cổ, cắn răng hỏi: "Ngươi đổi lấy cái gì?"
Thiên Cổ đáp: "Các tộc sẽ được che chở. Tử chiến để đổi lấy một lần lưu danh muôn đời, chủng tộc được bảo toàn, văn minh truyền tiếp. Minh Hoàng, ngươi có nguyện chiến không?"
Minh Hoàng phẫn nộ, tuyệt vọng, nhìn Thiên Cổ thật sâu.
Thiên Cổ, ngươi giỏi lắm!
Giờ phút này, trong đám người, Ma Đa Na rất bình tĩnh, gã đã đoán trước được kết quả này, chỉ là... sâu trong đáy mắt vẫn chất chứa một chút bi ai.
Thần Hoàng Phi nắm lấy tay Thần Hoàng, không nói gì.
Ngay sau đó, vô số người hiện lên, Tô Vũ vung tay lên, thiên địa phân cắt, những người đó bị phong tỏa trong một thiên địa rộng lớn.
Hắn lại phất tay, trên không Nhân Cảnh hiện ra tất cả hình ảnh nơi đây.
Tô Vũ cất cao giọng nói: "Thiên Cổ, Thần Hoàng, Tịch Vô nguyện tử chiến với 36 phủ chủ Nhân tộc, chết trận mới ngừng, đổi lấy sự che chở của Tô Vũ ta, bảo tổn văn minh các tộc. Ta đã đáp ứng"
Giọng nói của Tô Vũ vô cùng lạnh lẽo: "Mọi người, hãy ghi khắc giờ khắc này, in sâu ngày hôm nay. Vạn tộc và Nhân tộc, mười vạn năm chém giết từ thượng cổ, hôm nay sẽ hạ màn"
"Kê thất bại chỉ có kết cục như thế"
"Chiến"
Tô Vũ quát khẽ, ngay sau đó, mấy người Đại Tần Vương lập tức bay đi.
Giờ phút này, Đại Tần Vương cẩm trường thương trong tay nhìn về phía đối diện, khí tức túc sát lan tràn trong thiên địa, ông nhìn quanh một vòng rồi nhìn về phía Thiên Cổ, lạnh lùng nói: "Nhân tộc Tần Quảng, thương đạo 15 đạo, ai nguyện nghênh chiến?"
Thiên Cổ vừa định ra mặt, Minh Hoàng đã hung tợn nhìn lão, phẫn nộ truyền âm nói:
"Thiên Cổ, đỏ khốn kiếp! Tam tộc vứt bỏ Minh, Long, Phượng tộc, lén tới tìm đám người Tô Vũ. Đáng giận, đáng chết!"
Ông ta rất phẫn nộ, nhưng ông ta biết hiện giờ không còn đường khác để đi.
Ông ta là cường giả đã chạy thoát khỏi tay Tô Vũ, để chạy trốn, ông ta đã làm những chuyện người khác không làm được. Ông ta thuộc số ít những người bị Tô Vũ vây nhốt mà còn thành công chạy trốn khỏi vòng vây.
Hơn nữa có lẽ còn là... người đầu tiên?
Bản thân Tô Vũ cũng không nhớ là có người thứ hai hay không, nhưng Minh Hoàng tuyệt đối là người đâu tiên làm được điều đó.
Đây là một kẻ khôn khéo, sợ chết, có thủ đoạn.
Chính bởi vì khôn khéo, ông ta biết mình không có đường lui nào khác, như vậy, có lẽ ở thời khắc cuối cùng của sinh mệnh, ông ta sẽ làm cái gì đó.
Minh Hoàng đứng dậy, thở ra một hơi: "Minh tộc Minh Vân, 16 đạo, tán đạo trọng thương chưa lành, Đại Tân Vương dám ứng chiến không?"
Đại Tần Vương chỉ là 15 đạo, Minh Hoàng 16 đạo nhưng đến nay thương thế chưa khỏi hẳn. Ông ta là Hoàng giả một tộc, Minh Hoàng vạn giới đã ngã xuống từ lâu, nay Minh tộc chỉ còn chút ít tộc nhân sống sót, tới nước này, ông ta cũng chỉ có thể thuận theo thời thế.
Thật ra Đại Tân Vương muốn chiến với Thiên Cổ, nhưng nếu Minh Hoàng đã đứng ra thì ông ta cũng không ngại chiến một trận.
"Mời!"
"Mời!"
Oanh!
Một cây trường thương khuấy động thiên địa.
Một thanh trường kiếm tạo thành từ Minh Hà hiện lên, Minh Thổ xuất hiện bao trùm thiên địa, đại chiến lập tức bùng nổ.
Giờ khắc này, các vị cường giả bên phe Địa Môn cũng dồn ánh mắt đến đây. Đám người Nhân Tổ không ngờ được rằng, tại thời điểm này, Tô Vũ lại vội vã giải quyết vạn tộc phân tranh.