"Ấu trĩ"
Kinh Thiên cười nhạo: "Đến lúc này mà tu giả vạn giới còn giao chiến với nhau, quả nhiên nhân tâm mới là thứ khó dò nhất"
Tắc Thiên yên lặng đứng nhìn.
Đám người Nhân Tổ cũng không nói chuyện.
Vạn tộc tranh phong mười mấy vạn năm, không, bọn họ đã bắt đầu tranh phong từ thượng cổ, thậm chí là thời kỳ thái cổ cũng đã đối đầu với nhau.
Nhưng hôm nay, mâu thuẫn kéo dài vô số năm tháng dường như sắp kết thúc.
Vạn tộc sẽ bại!
Tắc Thiên yên lặng quan chiến, nhớ tới ngày Bách Chiến bị giết, hắn ta không được nhận sự tôn trọng này, ngày hôm ấy, nếu không phải ở thời khắc cuối cùng bọn họ dung đạo vào thiên địa của Tô Vũ, vậy thì Bách Chiến sẽ không được chết an tường.
Mà ngày hôm nay, Tô Vũ cho đám người Thiên Cổ lễ ngộ tối cao, hắn phái 36 phủ chủ xuất chiến trước ánh nhìn của vạn giới.
Tô Vũ...
Có đôi khi thật sự không thể nhìn thấu người này!
Mà đám người Thiên Cổ đã dùng cái gì để đổi lấy sự che chở của Tô Vũ?
Tắc Thiên không biết, nhưng hắn ta cảm thấy nếu thứ đó không đủ giá trị thì Thiên Cổ sẽ không dám tìm đến Tô Vũ và Tô Vũ cũng sẽ không cho Thiên Cổ cơ hội.
Oanh!
Một cây trường thương xuyên thủng thiên địa, tuy rằng Đại Tần Vương chưa đến nhất đẳng nhưng hiện tại sát khí lại lay động thiên địa.
Có người có sát khí mạnh hơn ông không?
Không có!
Ông tọa trấn chiến trường Chư Thiên 400 năm, 400 năm qua cẩm binh tác chiến, giết chóc vô số, ông đã coi thường tử vong từ rất lâu rồi, ông có thể sống đến ngày hôm nay là nhờ có Tô Vũ, nếu không thì ông đã chết từ khi ở trong Tinh Vũ phủ đệ.
Một cây trường thương, một thanh lợi kiếm, hai bên không ngừng giao chiến trong hư không, đại đạo va chạm, máu bay tứ tung.
Minh Hoàng có nhiều thủ đoạn, ngày xưa ông ta chủ yếu dùng đấu pháp quỷ dị, ngày hôm nay đánh Đại Tần Vương lại chỉ thuần túy chiến bằng thực lực.
Oanh!
Trường thương và trường kiếm lại va chạm, đây là khảo nghiệm sinh tử.
Trận chiến Nhân Sơn lần trước kết thúc nửa đường, cường giả vẫn chưa tham chiến, hôm nay, trận chiến ấy được tiếp tục, bọn họ sẽ chiến đến khi lãnh tụ vạn tộc ngã xuống mới thôi.
Không có gì hoa lệ, chỉ có tử chiến, đại đạo va chạm đại đạo, trường thương va chạm trường kiếm.
Một người 16 đạo, một người 15 đạo, nhưng Đại Tân Vương vẫn luôn chiếm ưu thế bởi vì thương thế của Minh Hoàng thật sự quá nặng, đến nay vẫn chưa khỏi hẳn, ông ta cũng không có cơ hội khôi phục.
Đại Tần Vương đốc hết toàn lực, không ngừng rống lên như muốn phát tiết toàn bộ ân oán trong 500 năm.
Đại Tần phủ chinh chiến 500 năm, tử thương nặng nhất, mỗi năm có đến mấy vạn quân sĩ ngã xuống.
Đại Tần phủ có nhiều nhân viên nhất, nhiều quân sĩ nhất, trong phủ có hàng tỉ sinh linh, 1⁄3 trong số đó là binh sĩ, một mình Đại Tần phủ đã có mấy ngàn vạn binh sĩ, cũng là đại phủ có nhiều binh lính nhất trong các phủ của Nhân Cảnh.
Từ khi triều tịch lần thứ 10 bắt đầu, ông đã cẩm binh tác chiến, giết chóc tứ phương.
Hôm nay là lúc thù hận, lệ khí của ông được phát ra.
Khắp chư thiên chỉ có thanh âm binh khí va chạm, hai người chém giết vô cùng kịch liệt, kèm theo đó là tiếng thở dốc, tiếng đao kiếm đâm vào thân thể.
"Giết!"
Hai người đồng thời hét lên, Đại Tần Vương đâm ra một thương, mũi thương đâm xuyên đầu Minh Hoàng, kiếm của Minh Hoàng cũng xuyên thủng yết hầu Đại Tần Vương.
Ẩm.
Đầu Minh Hoàng vỡ ra, cổ Đại Tần Vương bị cắt đứt.
Trận chiến đầu tiên đã nằm ngoài dự đoán của mọi người, hai bên chém giết đến lưỡng bại câu thương bằng phương thức thảm thiết nhất.
Đầu Minh Hoàng khôi phục, đại đạo càng thêm tàn tạ, ông ta quay đầu nhìn về những tộc nhân Minh tộc còn sót lại, thở dài bi thương.
Trận chiến này đã định trước là sẽ bại!
Đây là một cuộc chiến không có thắng lợi!
Chinh chiến vô số năm tháng, cuối cùng lại kết thúc thế này, ông ta có chút tiếc nuối và cả không cam lòng.
Nhưng ông ta không có lựa chọn khác...
Minh Hoàng mỉm cười: "Ta đi đây, hãy sống thật tốt. Văn minh sẽ tiếp tục truyền thừa.
Hy vọng... Một ngày kia, Minh tộc ta cũng có thể quật khởi trong chư thiên vạn giới.
Ta không phải một vị lãnh tụ tốt, ta chỉ là cỏ đầu tường, hôm nay đi theo Nhân tộc, hôm sau đi theo tam tộc, Minh tộc chỉ có thể thuận theo thời thế... Trong cuộc đời này không thể dẫn dắt Minh tộc quật khởi, ta rất tiếc nuối"
Oanh!
Ngay sau đó, một tiếng vang lớn truyền ra, Đại Tần Vương lại vung thương đến, Minh Hoàng cũng cầm kiếm xuyên thủng thiên địa.
Ẩm âm ầm.
Đại đạo của Minh Hoàng bị thương đánh gãy, đại đạo sụp đổ, Đại Tần Vương cũng bị chiêu kiếm cuối cùng xuyên thủng lực lượng đại đạo.
Đại Tần Vương hộc máu, nhưng đại đạo bị thương nhanh chóng khôi phục như lúc ban đầu.
Ông nhìn về phía Tô Vũ, Tô Vũ bình tĩnh nói: "Đừng cảm thấy bất công, đây là công bằng"
Đạo của Đại Tần Vương nằm trong thiên địa của hắn, hắn muốn khôi phục thì không khó chút nào.
Chuyện này không có gì là không công bằng cả, ta đã cho bọn họ công bằng, nếu không, một mình ta cũng có thể tàn sát bọn họ.
Đại Tần Vương không nói gì.
Đại đạo của Minh Hoàng đứt đoạn, thân thể bắt đầu vỡ nát, ông ta tiếc nuối cười một tiếng, ánh mắt nhìn về phía Tô Vũ bên kia, gật đầu nói: "Rất công bằng!"
Công bằng ư?
Đúng là công bằng!
Hắn chỉ giúp Đại Tần Vương khôi phục đại đạo ở thời khắc cuối cùng mà thôi.
Oanh!
Minh Hoàng võ ra, hoàn toàn ngã xuống.
Phía sau, gần vạn tu giả Minh tộc quỳ rạp xuống phủ phục trên mặt đất, hạt giống thù hận đã chôn xuống, vô số tộc nhân đồ mắt, ngay sau đó cùng hô vang: "Tiễn đưa Minh Hoàng"
"Tiễn đưa Minh Hoàng"
Từng tiếng hò hét vang vọng thiên địa, tiễn đưa vị cường giả chinh chiến với Nhân tộc, ngăn cản đám người Nhân Hoàng nhiều năm, tìm được đường sống trong chỗ chết từ trong tay Tô Vũ.
Ông ta là Hoàng giả Minh tộc.
Hôm nay, bọn họ không biết còn phải đưa tiễn bao nhiêu người nữa.
Ngay sau đó, một thân ảnh hiện lên trong hư không, đó là Long Hoàng.
Sau đó Phượng Hoàng cũng hiện lên.
Long Hoàng nhẹ giọng nói: "Ta và Phượng Hoàng muốn nghênh chiến phu thê Minh Vương, có được không?"
Trong đám người, ánh mắt Minh Vương khẽ dao động.
Long Hoàng bình tĩnh hỏi lại: "Minh Vương có thành toàn ta không?"
Minh Vương trầm giọng nói: "Ta là tu giả 26 đạo"
Sau khi Nhân Hoàng thăng cấp, thực lực ông cũng tăng lên không ít, đã đến 26 đạo.
Long Hoàng cười đáp: "Nghênh chiến cường giả, ta cam tâm ngã xuống. Ta và Phượng Hoàng giao thủ cùng các ngươi nhiều năm, thật sự không muốn ngã xuống trong tay tiểu bối. Ngươi 26 đạo là năng lực của ngươi. Nếu Vũ Hoàng nguyện ý thành toàn chúng ta, ngươi hãy đảm nhận nhiệm vụ này đi, có được không?"
Minh Vương nhìn Tô Vũ, Tô Vũ bình tĩnh nói: "Có thể"
Minh Vương khẽ nhíu mày nhưng vẫn đứng ra, ngay sau đó, Minh Vương Phi thở dài một tiếng, cũng đi ra từ trong đám người.
Quả thật Long Phượng nhị hoàng đã dây dưa với bọn họ nhiều năm.
Long Hoàng hóa thành bản thể, đó là một con rồng vô cùng khổng lỏ.
Ngay sau đó, một tiếng phượng hót vang vọng vạn giới.
Long Phượng nhị hoàng bay lượn cửu thiên, hỏa Phượng Hoàng bao trùm thiên địa, Long Phượng cùng minh, ngọn lửa ngập trời.
Minh Vương mổ ra đại trận bao trùm thiên địa.
Oanh!
Long Phượng hợp thể, ngọn lửa bùng lên, đại trận rung chuyển.
Nhưng chênh lệch quá lớn không thể bù đắp.
Minh Vương vốn muốn lưu thủ, Long Hoàng lại quát lớn, tiếng quát vang vọng tứ phương: "Ta là đối thủ của ngươi, ta cần các ngươi lưu thủ ư? Minh Vương, ngươi do dự không quyết đoán, quả nhiên là kẻ vô dụng nhất trong tứ vương Nhân tộc"
Minh Vương lạnh nhạt, đại trận bùng nổ, vạn kiếm phóng ra.
Minh Vương Phi cũng vung tay lên, trăm vạn sao trời giáng xuống.
Trong thiên địa, ngọn lửa thiêu đốt hư không, một rồng một phượng bộc phát ra kim mang lộng lẫy, đại đạo thiêu đốt, trời sụp đất nứt.
Bọn họ đại chiến với cường giả, tuy rằng hoàn toàn không thể địch lại nhưng hai người vẫn bộc phát ra thực lực cường đại nhất.
Giao chiến không đến ba phút, hư ảnh Long Phượng trở nên ảm đạm, vô số sao trời giáng xuống tàn phá bản thể hai vị này.
Long Hoàng rống to, bộc phát ra thực lực cường đại xưa nay chưa từng có, ầm một tiếng, đại trận bị xé rách, Phượng Hoàng phun ra một ngọn lửa, trường bào của Minh Vương bị đốt cháy.
Âm.
Hai Hoàng giả nhìn nhau cười, ngay sau đó, hai đạo hư ảnh tan vỡ, trời sụp đất nứt, Long Phượng nhị giới trong vạn giới trời long đất lở, thiên địa biến sắc.
Minh Vương dập tắt ngọn lửa trên người, lộ vẻ chật vật nhưng không hé răng.
Minh Vương Phi bay đến bên cạnh ông, yên lặng nhìn Long Phượng nhị hoàng đã thiêu đốt tan biến, bà cũng trầm mặc.
Âm ảm ầm.
Tiếng nổ vẫn không ngừng vang lên, nhị hoàng hoàn toàn ngã xuống.
Vô số Long Phượng sôi nổi gào rống, huyết lệ tung hoành, hàng tỉ sinh linh lại hô lên:
"Tiễn đưa Long Hoàng"
"Tiễn đưa Phượng Hoàng"
Trận chiến vạn tộc kết thúc bằng kết cục này khiến vô số người không cam lòng.
Nhưng đây là con đường không thể thay đổi!
Bọn họ chiến đấu vô số năm tháng, cuối cùng, dùng cái chết của các vị hoàng giả để kết thúc.
Ba vị cường giả nhất đẳng cảnh liên tiếp chết trận.
Bọn họ biết là phải chết nhưng không thể đưa ra lựa chọn khác.