Giờ khắc này, Thiên Cổ bước ra, lão mỉm cười: "Một chọi một quá phiền toái. Thần Hoàng, Thần Hoàng Phi, Tịch Vô, Ma Kích... Quân chiến đi! Phủ chủ 36 phủ còn sống đều ra tay đi! Lần lượt tiễn đưa các vị lão tiền bối như vậy... thật khó chịu!
Lão quay đầu nhìn Ma Đa Na: "Ma Đa Na. Ta giao Tiên tộc cho ngươi, các tộc khác cũng thế. Ngươi phải nhớ rằng, sống sót rất gian nan, nhưng ngươi còn trẻ... trẻ hơn chúng ta nhiều!
Trong tay lão hiện ra một thanh trường kiếm kim sắc, lão nhìn Tô Vũ: "Đa tạ Vũ Hoàng thành toàn. Tiên tộc không thần phục, chỉ tạm thời cầu Vũ Hoàng che chở, tộc của ta không phải nô lệ của Nhân tộc. Ta muốn lưu lại tinh thần Tiên tộc chứ không phải Tiên tộc trên danh nghĩa. Hi vọng Vũ Hoàng thành toàn"
Tô Vũ lớn tiếng hô: "Nếu ta chiến thắng tứ phương, các tộc không cần thần phục ta. Ta không cần điều đó!"
Lời này vừa nói ra, tứ phương chấn động.
Thiên Cổ cười lớn nhìn về phía đám phủ chủ đối diện, các vị phủ chủ tỏa ra sát khí nông đậm ngút trời.
Thiên Cổ mỉm cười nhìn Thần Hoàng: "Hai phu thê muốn liên thủ tác chiến không?"
Thần Hoàng Phi khẽ gật đầu, mỉm cười nắm chặt tay Thần Hoàng.
Mười vạn năm ly biệt, tương phùng mới được mấy ngày, bà không muốn lại phải chia ly.
Bà đã làm đủ nhiều cho bổn tộc, hôm nay, bà chỉ muốn cùng người nam nhân này đi đến hoàng tuyền.
Thần Hoàng nở nụ cười nắm lấy tay Thần Hoàng Phi, lão ta nhìn về phía Đại Chu Vương, trong 36 phủ chủ, chỉ có Đại Chu Vương có thể đấu với lão ta.
Thần tộc còn Tịch Vô, Ma tộc còn Ma Thiên Tôn, Ma Kích, ngoài ra còn có Long Thiên Tôn, Phượng Thiên Tôn, Thánh Hầu, Nguyên Thánh Hầu, Hoang Thiên Tôn, Đạo Thiên Tôn...
Các vị tu giả đỉnh cấp đều bước ra.
3 vị nhất đẳng xuất chiến trước chẳng khác gì đi chịu chết, 36 phủ chủ đủ sức áp đảo tất cả bọn họ.
Đối khi muốn chết thì cùng phải suy xét xem nên chết như thế nào, đây là nỗi bi ai của kê yếu!
Thiên Cổ nhìn Đại Tần Vương, cười hỏi: "Chúng ta cũng đấu một trận đi?"
Thương thế của Đại Tần Vương gần như khỏi hẳn, ông bình tĩnh đáp: "Chiến đi! Ta đã muốn đấu một trận với người từ lâu rồi"
"Thật ra ta muốn luận bàn với Tô Vũ hơn, tiếc là thực lực chênh lệch quá lớn, thật tiếc nuối"
Thiên Cổ tươi cười, tóc dài bay múa, lão cầm kim sắc trường kiếm trong tay: "Có lẽ đây chính là niềm tiếc nuối lớn nhất của một tu giả, muốn đấu với đối thủ mà còn chẳng có tư cách. Tần Quảng, hy vọng ngươi không làm ta thất vọng"
"Cũng hy vọng ngươi không làm ta thất vọng"
"Giết!"
Hai phe quát lớn, ngay sau đó lao vào đại chiến.
Oanh!
Trưởng thương, trường kiếm, trường đao...
Đây là trận chung kết của trận chiến vạn giới, vô số người đều đang theo dõi trận chiến này.
Cả vạn giới, Nhân tộc và thời đại trước, tất cả thời đại đều đang hướng ánh mắt vào cuộc chiến nơi này.
Đối với siêu hạng mà nói, bọn họ quá yếu, nhưng những người này vẫn nhiệt huyết chiến đấu, tiếng chém giết vang lên không ngừng.
Thiên Cổ là đáng chú ý nhất, lão đã 14 đạo, tay cầm một thanh trường kiếm, trường sinh đạo tung hoành, lực lượng sinh mệnh đan xen, lão không chỉ đối phó với Đại Tần Vương mà còn đang viện trợ những người khác.
Những người khác bị thương thì lão sẽ ra tay cứu viện, đây là Tiên tộc! Bọn họ có thể không am hiểu chiến đấu, nhưng trong bất cứ trận chiến nào, Hoàng giả Tiên tộc đều là nhân vật trung tâm.
Thiên Cổ phát huy tác dụng của đại đạo, người nào bị thương thì sẽ nhanh chóng được cứu trị.
Không phải tất cả 36 phủ chủ đều mạnh, trong số bọn họ cũng có người trọng thương, nhưng ngay sau đó Tô Vũ đều nhanh chóng khôi phục lực lượng đại đạo cho bọn họ.
Đây là một trận chiến không công bằng nhưng cũng rất công bằng, Tô Vũ không che giấu, mỗi lần khôi phục đều quang minh chính đại cho mọi người nhìn thấy, đây là sự khác biệt giữa người thắng và kẻ bại.
Ta có thể khôi phục thương thế cho người của ta bất cứ lúc nào.
Còn cường giả vạn tộc thì chỉ có thể bị động chờ đợi tử vong, bọn họ có thể kiên trì bao lâu mới là ý nghĩa trận chiến này.
Kết cục chắc chắn sẽ là bọn họ đều ngã xuống trong chiến đấu.
Oanh!
Đại Tần Vương dùng thường đâm đến, Thiên Cổ muốn tránh đi nhưng không kịp, đúng lúc này, một thân ảnh hiện lên rồi bị thương đâm tan xác.
Đó là Nguyên Thánh - sư huynh của Thiên Cổ - vẫn luôn tranh đoạt ngai vị Tiên Hoàng với lão.
Giờ phút này Nguyên Thánh mất đi thân thể, chỉ còn lại đầu, hắn nhìn về phía Thiên Cổ, nhe răng tươi cười, trong nụ cười thoảng nỗi buôn bã mất mát: "Sư đệ, ta đi trước một bước. Sư huynh không bằng ngươi, ta đến hoàng tuyền trước, nếu có kiếp sau, ta sẽ lại làm sư huynh ngươi.."
Thiên Cổ gật đầu, trong mắt ẩn chứa ý cười.
Oanh!
Nguyên Thánh Hầu hoàn toàn ngã xuống, vị tu giả tranh đấu vô số năm tháng với Thiên Cổ này đã buông bỏ mâu thuẫn vào giờ khắc này.
Thiên Cổ lùi lại, tránh đi thương tiếp theo của Đại Tần Vương.
Đột nhiên bên cạnh có đao vung đến, Thiên Cổ lại né tránh, Đại Hạ Vương hiện lên, đối thủ ban nãy của ông là Nguyên Thánh Hầu, hiện giờ Nguyên Thánh Hầu đã chết, hai người cùng liên thủ tấn công Thiên Cổ.
Ông không chọn quan chiến, làm vậy mới là không tôn trọng trận chiến này. Mọi người đều phải dùng toàn lực giết chết đối thủ!
Trận doanh vạn tộc.
Ma Đa Na yên lặng quan chiến, khi Nguyên Thánh Hầu ngã xuống, Ma Đa Na buồn bã, ngay sau đó gã quát: "Tiễn đưa Nguyên Thánh"
"Tiễn đưa Nguyên Thánh"
Vạn tộc quỳ lạy, bọn họ đang quỳ lạy các vị cường giả đánh cược sinh mệnh để mạng lại một cơ hội sống cho bọn họ.
Thù hận, phẫn nộ, nước mắt...
Giờ phút này, trong trận doanh Nhân tộc, Nhân Hoàng không thể giữ bình tĩnh, y không nhịn được nhìn về phía Tô Vũ.
Hắn trồng xuống hạt giống thù hận cho vạn tộc mà lại không diệt vạn tộc, Tô Vũ... Thật là không có lời nào để nói với hắn!
Ở trước mặt vạn tộc, dùng phương thức vừa công bằng vừa không công bằng này chém giết các cường giả vạn tộc, Tô Vũ thật sự không sợ bị cắn trả sao?
Tình cảnh này là thời khắc dễ dàng kích phát ra các vị tu giả cường đại nhất.
Nhưng Tô Vũ có về không để bụng chuyện này.
Hắn nhìn về phía đám người Nhân Hoàng rồi lại nhìn Nhân tộc, sau đó hắn nhìn đến vạn tộc, hờ hững cao giọng nói: "Nếu vạn tộc sinh ra chí cường giả thì Tô Vũ ta chờ các ngươi tới giết ta. Có thù báo thù, có oán báo oán!"
Thù địch khắp thiên hạ thì sao?
Hắn lại nhìn về phía Nhân Cảnh, lãnh lệ hô vang: "Đây là kết cục của kẻ thua cuộc. 500 năm qua, Nhân tộc nội chiến không ngừng, vô số tướng sĩ chết trận, vài lần đứng trước nguy cơ diệt tộc, trận chiến này là cảnh thế chi chiến. Không ai là chúa cứu thế của ngươi cả, chỉ có bản thân ngươi có thể cứu chính mình thôi"
"Nếu đã trì hoãn, đã cao ngạo còn tự đại... thì vạn tộc chính là kết cục"
Oanh!
Một tiếng nổ vang lên, Hoang Thiên Tôn nâng cao một ngọn núi nhưng không thể nện xuống, trái tim lão bị một quyền đánh bạo, Đại Đường Vương thở hổn hển kịch liệt, khóe miệng Hoang Thiên Tôn phun trào máu tươi, máu tươi không ngừng chảy ra...
Đại đạo của lão cũng đã đứt gay!
Trong trận chiến này, tất cả đều dùng đạo để chiến, đây là phương thức chiến đấu thuần túy nhất.
Không chết thì cũng bị thương!
Hoang Thiên Tôn nhìn Đại Đường Vương, cuối cùng, cự sơn trong tay không nên xuống mà là ném về phía Đại Tân Vương, Đại Tân Vương bị đập lui về phía sau một bước, giúp Thiên Cổ tránh được nguy cơ.
Trên khuôn mặt màu đất của Hoang Thiên Tôn lộ ra một nụ cười, ngay sau đó lão hôi phi yên diệt.
"Tiễn đưa Hoang Thiên Tôn"
Vạn tộc cùng than.
Trong hư không, huyết lệ tung hoành.
Bọn họ lại tiễn đưa một vị cường giả.