Trong lúc Tô Vũ ra tay, Văn Ngọc cũng động thủ, giờ khắc này nàng hấp thu chín thành lực lượng trong thiên địa của Tô Vũ, hiện giờ hắn chỉ còn cái vô rỗng, động tĩnh hắn gây ra chỉ là để hù dọa Tắc Thiên mà thôi.
Chín thành lực lượng của một vị tu giả 36 đạo cộng thêm toàn bộ lực lượng của Văn Ngọc nàng và một nữa lực lượng thiên địa của đại ca... Thiên địa của nàng và Tô Vũ có thể dung hợp...
Giờ khắc này thực lực Văn Ngọc đột nhiên tăng mạnh.
Không ai để ý đến Văn Ngọc, dù muốn cảnh giác thì cũng nên đề phòng Khung, Tử Linh Chi Chủ hoặc Nhân Hoàng.
Giờ khắc này, nàng ra tay đánh ra một kích, thiên địa trấn áp, ngọn lửa đốt trời.
Oanh!
Động tĩnh này áp đảo động tĩnh của Tô Vũ.
Không cảm nhận được, lão ngăn cản theo bản năng, lão đã 36 đạo, lão sợ Văn Ngọc sao?
Văn Ngọc điên rồi ư?
Lão tử mà phải sợ ngươi sao?
Nực cười!
Nhưng thời khắc tiếp xúc, con ngươi trong đôi mắt Không điên cuồng thu nhô lại, lão cực kỳ chấn động.
Ẩm.
Lão bị Văn Ngọc đánh trúng, thân thể bị đốt cháy hầu như không còn, ngọn lửa này quá cường đại, tuyệt đối là chiến lực 38 đạo.
Một vị tu giả 38 đạo đánh lén một kẻ 36 đạo ngay trước mặt mọi người, hơn nữa gia hỏa 36 đạo này còn không đề phòng.
Sừng lão bị đánh gãy, thân thể bị đốt cháy trong nháy mắt.
Oanh!
Đại đạo hiện ra, ngay sau đó Văn Ngọc đã đốt cháy ý chí lão, Văn Ngọc có thể khắc chế đám siêu hạng này, ngọn lửa của nàng quá cường đại.
"Aaaaa..."
Một tiếng kêu thê lương thảm thiết vang vọng tứ phương.
Đây là đòn đánh lén hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của tất cả mọi người.
Văn Ngọc thiêu đốt ý chí lực của đối phương, nàng bắt lấy đại đạo, ngay sau đó Tô Vũ gào lên: "Rút lui"
Oanh!
Đám người lập tức hội hợp rồi nhanh chóng rút lui.
Thiên Môn và Địa Môn khẽ biến sắc nhìn về phía Tắc Thiên, giờ phút này Tắc Thiên đang điên cuồng phá vỡ phong ấn của chính mình, hắn ta phẫn nộ, cuồng bạo rít gào.
"Tô Vũ"
Oanh!
Đến lúc này thiên địa mới chấn động, tiếng hô tuyệt vọng của Không truyền ra.
"Không... Ta không muốn chết..."
Âm ẩm âm.
Toàn bộ thế giới đều đang rung động, một cường giả 36 đạo - cổ thú đầu tiên từ thời đại khai thiên đã bị Văn Ngọc giết chết.
"Tô Vũ?
Đám người rống giận, Thiên Môn và Địa Môn muốn đuổi giết nhưng sau khi liếc nhau một cái thì cả hai đều dừng bước.
Thiên Môn trầm giọng nói: "Hội hợp, đừng phân tán"
Tắc Thiên điên cuồng phá võ phong ấn, sau khi đám người Tô Vũ trốn chạy hết hắn ta mới thoát ra, hai mắt hắn ta đồ rực như máu, điên cuồng gào rống.
"Đuổi theo, giết sạch bọn họ!"
Nhưng không một ai hành động.
Thậm chí Thạch còn trốn chạy. Cái chết của Không khiến Thạch sợ hãi. Hắn ta sợ Võ Vương cũng đột nhiên bộc phát ra lực lượng 38 đạo nên đã chạy trốn rất nhanh.
Dù mấy người còn lại liên thủ thì cũng chưa chắc có thể đánh chết đám người Tô Vũ.
Thiên địa an tĩnh.
Không đã chết.
Nơi xa, Thiên Cổ vẫn luôn chờ, giờ khắc này, lão bỗng nhiên điên cuồng cười to.
Tô Vũ!
Ngươi giỏi lắm!
Ngươi rất lợi hại!
Thực lực chênh lệch không nhỏ nhưng lại đánh chết đánh bại một vị 36 đạo trước mắt mọi người, không thể tưởng tượng nổi.
"Ha ha ha. Tô Vũ, ta tin tưởng ngươi, ta tin rằng ngươi có thể che chở vạn tộc. Đa tạ vì đã tiễn ta một đoạn đường... Đa tạ.."
Dùng mạng một vị chí cường giả tiễn đưa ta, Thiên Cổ ta chết cũng đáng.
Đại Tần Vương liên thủ cùng Đại Hạ Vương xuất đao thương, Thiên Cổ bị đánh tan xác.
Tiếng cười của Thiên Cổ vang vọng thiên địa, lão cười rất thoải mái, hoàn toàn khác tiếng kêu thẩm thiết của Không.
"Thiên Cổ ta sống một đời này không lỗ, khi sắp chết còn có chí cường giả chôn cùng „ ta "Ha ha ha"
Âm âm ầm.
"Đưa tiễn Thiên Cổ Tiên Hoàng"
Thiên địa chấn động, vô số người hò hét, vô số Tiên tộc huyết lệ tung hoành, bọn họ cũng đang cười, hoàng giả tộc ta chết đáng giá.
Thiên Cổ đã chết!
Không cũng đã chết.
Nhưng lúc này chỉ có hàng tỉ sinh linh tiễn đưa Thiên Cổ, không ai quan tâm đến không.
Lão ta chết thì cứ chết thôi!
Có một số người chết đi sẽ được người đời ghi khắc, có người chết đi lại không đáng một đồng!
Giờ phút này, Tô Vũ đạp không trở về.
Hắn quay đầu nhìn lại.
Tắc Thiên vẫn điên cuồng gào rống: "Giết đi! Tấn công đi! Giờ chúng ta phải giết bọn họ thì mới có hy vọng. Chư vị, các ngươi không thấy ư? Không đã chết rồi! Cứ tiếp tục như vậy thì tất cả chúng ta đều sẽ chết!
Tô Vũ sẽ giết chúng ta, đầu tiên là những người khác, hiện tại là Không, sớm muộn gì cũng sẽ đến lượt chúng ta, không thể đợi thêm nữa!"
Hắn ta rít gào thê lương.
Quá nguy hiểm! Có ai có thể ngờ được rằng vừa rồi Tô Vũ chỉ là cái vỏ rỗng, hắn quá to gan, liều lĩnh đến mức kẻ khác không thể tưởng tượng nổi, nếu vừa rồi Tắc Thiên dám ra tay thì chắc chắn hắn sẽ bại lộ!
Đáng tiếc là Tắc Thiên không dám!
Vì thế Văn Ngọc mượn dùng lực lượng thiên địa của Tô Vũ để giết chết Không.
Một tồn tại đỉnh cấp 36 đạo đã bị giết.
Thật đáng sợ!
Tắc Thiên rít gào: "Thiên Môn, Địa Môn, các ngươi cứ trơ mắt nhìn Không bị giết như vậy sao?"
Thiên Môn và Địa Môn đều trầm mặc.
Không thì sao?
Chúng ta không muốn Không chết nhưng lão đã chết rồi, chính người cũng ngu xuẩn tới mức tự mình phong ấn, không cho Tô Vũ một đòn trí mạng, không đánh chết hắn ở thời điểm hắn suy yếu nhất.
Hiện tại Tô Vũ đã khôi phục và đã trở về. Hắn lại là tu giả 36 đạo!
Còn bọn họ thì mất đi Không và Thạch bị dọa sợ vỡ mật.
Thiên Địa nhị môn, Nhật, Nguyệt, Nhân Tổ, Ngục Vương, Tắc Thiên và Kinh Thiên là một thế lực không yếu nhưng chênh lệch với đám người Tô Vũ càng ngày càng thu hẹp!
Giờ phút này bọn họ dám bất chấp tất cả lao đến giết hắn sao?
Thiên Môn nhìn Địa Môn, Địa Môn cũng nhìn gã. Giờ phút này hai người đều biết làm vậy thì sẽ rất nguy hiểm.
Tô Vũ là một kẻ thường làm việc không theo lẽ thường.
Bọn họ phải làm sao bây giờ?
Mới 3 ngày mà thôi, bọn họ còn chưa hoàn toàn khôi phục, chỉ có chừng 39 đạo lực lượng, thực lực như vậy có thể thắng đám người kia nhưng chắc chắn sẽ có người chết.
Không biết kẻ sẽ chết đó là ai...
Tắc Thiên phát điên gào rống: "Không giết Tô Vũ thì kết cục sẽ như đám người Thiên Cổ! Các ngươi thấy chưa? Đã thấy được chưa?"
Ban nãy hắn ta đã hành động sai! Nhưng hắn biết rằng bây giờ bọn họ cân phải giết Tô VũI Nếu không giết Tô Vũ, tình cảnh này vẫn sẽ xảy ra tương lai, hắn sẽ thường xuyên xuất hiện bên cạnh ngươi giống ác ma, tiêu hao thực lực ngươi từng chút một, khiến ngươi suy yếu rồi chết! Sẽ giống như đám người Thiên Cổ bị tình cảnh bắt ép nên không thể không chủ động tới cửa chịu chết.
Tác Thiên rống to: "Ta nguyện làm tiên phong để trả giá cho sai lầm lúc trước, chư vị, các ngươi bỏ lỡ cơ hội liên thủ giết địch lần này thì sau này còn cơ hội khác không?"
Nếu bọn họ không chịu ra tay thì sau này chưa chắc đã có cơ hội!
Địa Môn nói phải chờ 1 tháng, nhưng mới 3 ngày mà Không đã chết, Thạch chạy trốn.
Bọn họ mất đi 2 vị tu giả 36 đạo, tổn thất này quá lớn, Tắc Thiên vô cùng thống khổ. Cứ thế này thì mọi người đều sẽ chết, dù hiện tại bọn họ vẫn mạnh hơn đối phương nhưng kết cục sau này không thể nói trước được.
Tô Vũ đang diệt trừ bọn họ từng chút một!
Giờ khắc này, bên cạnh Tô Vũ, các vị cường giả kích động nhiệt huyết sôi trào.
Thành công rồi!
Bọn họ vừa nhẹ nhàng chém giết một vị cường giả 36 đạo, dọa chạy khai thiên đệ nhất thạch, đối phương đã mất đi 2 vị cường giả 36 đạo.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía Tô Vũ. Tô Vũ nhìn Tắc Thiên điên cuồng nơi xa, hắn bỗng lên tiếng: "Tắc Thiên, ta thích người thông minh, cũng thích người thông minh như ngươi!"
Trong giọng nói của Tô Vũ tràn đây lãnh khốc và trào phúng: "Ta vốn nghĩ rằng lần này giết Không xong thì sẽ ta gặp nguy hiểm vì ngươi. Kết quả ngươi lại chiếu cố bạn học cũ là ta mà tự phong ấn chính mình, giúp ta chẳng chịu chút tổn thương nào, đa tạ!"