Tô Vũ hô to: "Từ khi ta cường đại tới nay, tất cả siêu hạng tử vong, kể cả cái chết của lục thánh Nhân Môn dường như đều dính dáng đến Tô Vũ ta... Xem ra ta thật sự là người mang điềm xấu! Tắc Thiên, khi nào mới đến phiên ngươi đây? Cả bọn họ nữa!"
Nơi xa, vài thân ảnh hiện lên.
Thiên Môn và Địa Môn muốn mở miệng nhưng Tô Vũ cười một tiếng, xoay người nhìn về phía Thiên Cổ đang tiêu tán, bình thản nói: "Thiên Cổ, các ngươi hi sinh bản thân vì chủng tộc... nhưng lại chủng tộc đối địch với chúng ta! Cuộc chiến giữa các chủng tộc chẳng phân biệt đúng sai, không phân biệt địch ta. Vậy nên ta tiễn ngươi một đoạn đường. Ngươi giết vô số Nhân tộc, ta cũng giết vô số tộc nhân vạn tộc, ngươi chết, ân oán coi như thanh toán xong! Có lẽ các tộc vẫn sẽ tranh đấu với nhau, nhưng đó không còn là trách nhiệm của Tô Vũ ta nữa"
Hắn vung tay chỉ về phía sau, cười nói: "Nhưng những người này thì không phải! Bọn họ đều là rác rưởi thời đại cũ, một đám đồ cổ không muốn trôi đi cũng không muốn ngủ đông, chỉ là đám phế vật muốn giết người khác để cường đại hơn. Sớm hay muộn ta cũng sẽ giết chết hết đám già này! Nếu bọn họ đốc sức chiến một trận với Nhân Môn thì Tô Vũ ta sẽ kính nể ba phần, bọn họ không muốn tiêu vong theo thời đại là chuyện bình thường, Tô Vũ ta cũng không muốn"
Tô Vũ cất cao giọng: "Nhưng mưu toan biến vạn giới thành kho tài nguyên, coi Tô Vũ ta là chất dinh dưỡng thì các ngươi mơ hơi xa rồi đấy!"
Tô Vũ lạnh lùng quát: "Hôm nay giết Không, ngày mai giết Thạch, mỗi ngày một mạng, sớm muộn gì cũng giết sạch được đám người kia, khiến bọn họ chôn thây trong chư thiên vạn giới này!"
Tô Vũ hét to: "Tắc Thiên, tới đây đi! Các người dám đến đây không? Thiên Địa nhị môn chỉ là hạng đạo chích nhát gan khiếp đảm mà thôi. Năm xưa bọn họ chưa từng nhìn thấy địch nhân mà đã ngu xuẩn tự chặt đứt đường lui. Nay thực lực bọn họ vẫn chưa khôi phục, ngươi nghĩ bọn họ dám ra tay ư? Tắc Thiên, nếu ngươi giết Thiên Địa nhị môn thì ta cho ngươi một con đường sống! Chúng ta là bạn học cũ, ta sẽ cho ngươi một cơ hội"
Tắc Thiên tức điên: "Tô Vũ, tới lúc này mà ngươi còn nghĩ rằng mình sẽ sống sót được sao? Bổn tọa sẽ giết ngươi!"
Oanh!
Hắn ta phá không lao đến, hắn ta muốn làm gương cho binh sĩ, hắn muốn cho Thiên Môn Địa Môn biết rằng nếu bây giờ không giết Tô Vũ thì sẽ không còn cơ hội nào nữa.
Nhưng hắn ta đã bay được nửa đường mà không có ai đi theo hắn...
Tô Vũ trào phúng: "Thiên Địa nhị môn, Nhân Tổ Ngục Vương đều là phế vật! Nếu không thì bọn họ sẽ tự phong ấn khi còn chưa thấy Nhân Môn sao? Tắc Thiên, dù ngươi dũng mãnh nhưng đồng đội của ngươi chỉ là một đám heo thì ngươi làm được gì?
Ngươi cảm thấy bọn họ sẽ ra tay sao?"
Tô Vũ chỉ phương xa, cười lạnh một tiếng: "Ta mắng bọn họ là heo chó, là phế vật, bọn họ vẫn không dám tới giết ta. Sống vô số năm tháng, bọn họ sẽ vì lời nói của ngươi mà dám đến giết ta ư? Khi còn chưa khôi phục hoàn toàn, trừ khi bọn họ sắp chết, không thì bọn họ có thể ra tay sao? Ta cảm thấy dù ngươi và Kinh Thiên chết thì bọn họ cũng sẽ không ra tay đâu. Các ngươi phải chết sạch, bọn họ chấp nhận việc dù khôi phục thì cũng không thể ngăn cản chúng ta thì mới dám mạo hiểm ra tay"
Tô Vũ khinh thường trào phúng: "Ngươi tin không? Nếu bây giờ một mình Tắc Thiên ngươi tới đây rồi bị ta giết, bọn họ sẽ chỉ đứng nhìn mà không ra tay! Bởi vì bọn họ sợ chết!"
Tô Vũ cười lớn: "Bọn họ chỉ là đám già không có tín ngưỡng chỉ sống vì chính mình, Tắc Thiên, ngươi thật sự cảm thấy có thứ gì quý giá hơn mạng của bọn họ sao? Không có đâu! Trong mắt bọn họ chỉ có mạng của chính mình thôi! Ngươi quá ngu muội, ngươi mà xứng làm Đại Thánh Nhân Môn ư? Ngươi mà xứng nắm giữ nhân tâm ư? Phi!"
Tô Vũ lộ rõ vẻ khinh thường!
Đúng vậy, những người này chỉ vì mạng sống của chính mình mà thôi.
Không có tín ngưỡng, không có mục tiêu, chỉ sống tạm bợ một lòng muốn cường đại.
Người như vậy dù có cường đại thì cũng không dám liều mạng... Nếu tính mạng bị uy hiếp thì bọn họ sẽ sốt ruột hơn bất cứ ai, nhưng bây giờ bọn họ còn cơ hội khôi phục, có thể cường đại hơn, vì sao phải ra tay vào lúc này?
Tắc Thiên không hiểu nhân tâm.
Nhưng Tô Vũ thì có!
Tắc Thiên đứng giữa đường, sắc mặt trắng bệch.
Nhân tâm?
Đây là nhân tâm sao?
Hắn ta quay đầu lại, Thiên Môn thở dài: "Giờ tấn công thì chúng ta còn bao nhiêu người có thể sống? Dù thắng thì có địch nổi Nhân Môn không? Tắc Thiên, trở về đi!
Sau đó chỉ cần chúng ta tụ hợp không rời nhau, ngày ta và Địa Môn khôi phục chính là ngày chết của bọn họ"
Tắc Thiên phẫn nộ rít gào: "Khôi phục? Còn cần bao lâu nữa? Chúng ta có thời gian ư?"
Ta thật sự không hiểu nhân tâm!
Đây là lần đầu tiên hắn ta thất bại như thế.
Ta tiên phong, ta nói kết cục của Thiên Cổ chính là kết cục của chúng ta, vô số ví dụ đang ở ngay trước mắt mà các ngươi vẫn không hiểu sao?
Hắn ta rít gào: "Hiện tại ra tay, chúng ta tử thương một nửa thì sẽ có hy vọng bắt được bọn họ.."
Tô Vũ cười lạnh: "Tử thương một nửa ư? Một nửa này là những ai? Tắc Thiên, sao ngươi lại ngu muội như thế?"
Khóe miệng Tắc Thiên trào máu, dường như lúc này hắn ta mới hiểu được nhân tâm.
Đúng vậy, một nửa này... là ai? !
Thiên Môn Địa Môn đều sợ, dù Tắc Thiên không sợ chết nhưng không phải chỉ có mình hắn ta chết!
Tắc Thiên vẫn không cam lòng: "Bọn họ cũng sợ chết! Thiên Môn, Địa Môn, bọn họ cũng sẽ sợ chết, không phải chỉ có chúng ta mới sợ chết!"
Phe Tô Vũ không có kẻ nào sợ chết sao?
CóI Nhất định là có!
Tô Vũ vô cùng bình tĩnh: "Sợ chứ, nhưng ta là lãnh tụ, hiểu không? Còn ngươi thì không phải, thật đáng tiếc! Ö đây mệnh lệnh của ta là tuyệt đối. Tiếc là ngươi không làm được. Nếu ngươi làm được, dù bọn họ sợ chết thì vẫn có thể hành động theo ý ngươi, Tắc Thiên, đừng khiến ta khinh thường ngươi thêm nữa, trở về đi! Nếu không, ta sẽ giết ngươi!"
Tắc Thiên suy sụp!
Phía sau, Địa Môn mở miệng: "Tắc Thiên, chúng ta không thua, chỉ là tạm thời ở thế yếu mà thôi, sắp tới mọi người đừng phân tán, chỉ cần đoàn kết nhất trí, 20 ngày sau, ta và Thiên Môn sẽ hoàn toàn khôi phục, sau đó chúng ta chắc chắn sẽ đánh chết bọn họ.
Tác Thiên, chỉ 20 ngày thôi, hãy tin tưởng chúng ta!"
Dường như Tắc Thiên đã điên cuồng, ánh mắt đỏ như máu.
Ngu xuẩn!
20 ngày...
Đối với Siêu Hạng mà nói, 20 ngày chỉ bằng thời gian một giấc ngủ, căn bản không có khả năng nghịch chuyển điều gì, nhưng đối thủ của bọn họ là Tô Vũ!
Hắn có thể dùng 20 ngày như 20 năm, 200 năm, thậm chí là 2 vạn năm.
Mới 3 ngày trôi qua mà Không đã chết, hiện tại không biết Thạch đã chạy đi đâu, bọn họ đã mất đi 2 cường giả 36 đạo.
Tác Thiên sợ hãi.
Thiên Môn và Địa Môn muốn tiếp tục chờ đợi...