Giờ khắc này, Tô Vũ không có hứng thú để ý đến Tắc Thiên.
Hắn nói Tắc Thiên không hiểu nhân tâm.
Mạng mới là thứ đám người kia coi trọng, dù Tắc Thiên vạch trần mối uy hiếp tương lai thì Thiên Môn và Địa Môn cũng sẽ không ra tay vào lúc này.
Hắn nhìn về phía Thần Hoàng và Thần Hoàng Phi, nhìn đôi đạo lữ ly biệt mười vạn năm trước mặt.
Thiên Cổ đã chết, 2 vị này cũng sắp chết.
Đám người Đại Tần Vương không hề dừng tay dù Thiên Cổ đã chết. Đây là chiến trường, trên chiến trường không có tư tình!
Hơn nữa bọn họ cũng chẳng có tình cảm gì.
Dù đối phương có anh hùng thế nào thì vẫn chỉ là địch nhân, là giặc mà quân ta phải tiêu diệt Các vị phủ chủ thế hệ này đều là quân nhân. Trên chiến trường, quân nhân chỉ biết nghe lệnh và giết địch. Dù là tình yêu nam nữ hay tình huynh đệ thì đều không nằm trong sự suy xét của bọn họ.
Làm quân nhân, bọn họ đã cho đám địch nhân này vinh quang lớn nhất, đó là bọn họ đốc toàn lực để chém giết đối thủ!
Đại Chu Vương bùng nổ đại đạo, Đại Tân Vương đâm trường thương, Đại Hạ Vương bổ trường đao, Đại Đường Vương đánh ra một quyền, Đại Thương Vương bạo phát huyền hỏa...
Một đám cường giả ra tay không chút chẩn chờ.
Oanh!
Đại Tần Vương đâm thương đến, Thần Hoàng chắn trước người Thần Hoàng Phi, Thần Hoàng Phi giãy giụa muốn nghênh đón mũi thương, Thần Hoàng cần bà lại, nhẹ nhàng vuốt mái tóc bạc của bà, cười nói: "Đám mọi rợ này xuống tay tàn nhẫn lắm, người đầy lỗ thủng không đẹp chút nào"
Thần Hoàng Phi tựa khóc tựa cười, giờ khắc này, trong mắt bà chỉ có lão.
Mười vạn năm chờ đợi...
Thời gian như trở về thời khắc lão thành Hoàng, chiêu cáo chư thiên, nghênh thú bà, bà trở thành Hoàng Phi Thần tộc, đạo lữ của Thần Hoàng.
Những năm cuối thượng cổ, lão biến mất cùng đám người Nhân Hoàng, bà ở Thần giới đợi lão mười vạn năm.
Mười vạn năm chưa từng rời đi, bà không muốn trầm miên nên đoạn đạo tu lại, bà sợ khi lão trở về sẽ không gặp được bà đầu tiên.
Mười vạn năm năm tháng, vô số triều tịch bắt đầu rồi kết thúc, Thần Quyến Hoa lão gieo trên Thần Sơn ở Thần giới lặp đi lặp lại vòng tuần hoàn khô héo rồi nở rộ.
Hiện nay, có lẽ nó đnag nở rộ lần nữa.
Bạc đầu giai lão!
Mái tóc bạc bay múa theo gió, bà nhìn lão, trong mắt chỉ có lão, bỗng nhiên bà nở nụ cười xán lạn như hướng dương: "Thần Quyến Hoa nở rồi!"
Thần Hoàng ngây người kinh hỉ, trường thương đâm xuyên trái tìm nhưng trong mắt vẫn ngập tràn vui sướng: "Nở rồi ư?"
"Đúng"
Thần Hoàng Phi tươi cười xán lạn.
Thần Hoàng đột nhiên nhìn về phía Thần giới điêu tàn, trên núi có một tòa cung điện, trong cung điện có một hoa viên, trong hoa viên có... Thần Quyến Hoa ngày xưa lão gieo trồng.
Năm xưa, lão đã nói rằng đây là Thần tộc chiếu cố, lão cưới bà.
"Mười vạn năm, chỉ khổ ngươi.."
"Không khổ, ta biết ngươi còn sống!"
"Ngắm Thần Quyến Hoa một lần đi.."
Thần Hoàng Phi gật đầu.
Chinh chiến cả đời vì chủng tộc, cuối đời vẫn vì chủng tộc mà chinh chiến, hãy để chúng ta sống vì chính mình một lần ở thời khắc cuối cùng này đi!
Thần Hoàng ôm Thần Hoàng Phi đạp không rời đi, bọn họ biến mất tại chỗ, để lại nơi đây hai thi thể!
Đó là lực lượng tinh thần!
Lão biết Tô Vũ sẽ không cho phép bọn họ sống sót rời đi, vậy bọn họ sẽ chết rồi mới rời đi.
Lão nhìn về phía Tô Vũ, trong mắt mang theo về khẩn câu.
Lão không duy trì được lâu. Õ trạng thái này, lão sẽ tiêu tán nhanh thôi.
"Mười vạn năm..."
Tô Vũ nhìn thi thể bọn họ lưu lại rồi nhìn hư ảnh bay đi, hắn thở dài một tiếng, sau đó hắn nở nụ cười nhàn nhạt, tay phẩy một cái, thiên địa luân chuyển...
Thần giới đã ở gần ngay trước mắt!
"Ngươi không máu lạnh.."
Thần Hoàng bật cười.
Thần Hoàng Phi cũng cười, tay ôm lấy cổ Thần Hoàng: "Máu lạnh thì sẽ không chiến vì chủng tộc và thời đại. Đồ ngốc, ngươi không hiểu sao?"
Kê máu lạnh chân chính thì đã chạy trốn từ lâu rồi!
Hôm nay, những kẻ chiến đấu tại đây là những người còn mang dòng máu nóng, còn kẻ máu lạnh là những người đứng xem kia!
"Cũng đúng"
Hai đạo hư ảnh dừng trên Thần Sơn.
Giờ khắc này, trong núi, một đóa hoa đồ tươi nở rộ.
Hai người dựa vào nhau, ngồi trong hoa viên ngắm hoa, thân ảnh dần dần tiêu tán. Khi hai người hoàn toàn biến mất, đóa hoa điêu tàn, đó là hai đóa hoa tựa sát vào nhau, thời khắc tàn lụi, chúng hóa thành một thể rơi vào bụi đất rồi hoàn toàn biến mất.
Thần quyến chỉ hoa!
"Cung tiễn Thần Hoàng, cung tiễn Hoàng Phi!"
Hàng tỉ sinh linh lại bái tiễn.
Hôm nay, bọn họ tiễn đưa các vị lãnh tụ, vạn tộc thế hệ này sẽ vĩnh viễn không quên những người đã ảnh hưởng đến cả đời họ này.
Bọn họ không cường đại, nhưng bọn họ chiến đấu đến giờ khắc này. Thần Hoàng Phi nói đúng, máu của bọn họ còn chưa lạnh.
Tịch Vô bị bao vây, lắc đầu thở dài một tiếng, sau đó ông ta mỉm cười lên tiếng: "Hai vị tiền bối, văn bối cũng tới đây"
Vị Thân Hoàng đời sau không có thành tựu lớn gì này thân thể cũng hoàn toàn vỡ nát.
Nơi xa, bên phía Ma tộc, mấy người Ma Thiên Tôn nhìn nhau cười, bọn họ đều nhìn Ma Đa Na với ánh mắt kỳ vọng, Ma Kích tươi cười xán lạn: "Ma tộc ta thiện chiến nhất!"
Oanh!
Ma tộc thiện chiến nhất! Bọn họ là chủng tộc sinh ra để chiến đấu.
"Cung tiễn Ma Kích Ma Hoàng!"
"Cung tiễn Tịch Vô Thần Hoàng!"
Tiếng hô thê lương lại vang lên, hôm nay, bọn họ tiễn đưa từng vị lãnh tụ, thanh âm nghẹn ngào, tiếng khóc thẩm thiết tiếng vang vọng tứ phương.
Một lát sau, thiên địa an tĩnh.
Các vị phủ chủ tỏa ra khí huyết sát khí tận trời.
Đại Tần Vương ngẩng đầu, sắc mặt lạnh lùng, trường thương nắm trong tay, tay phải vỗ lên ngực, phía sau, các vị phủ chủ cũng nâng tay phải vỗ lên ngực. Đại Tần Vương cao giọng hô: "Tưởng nhớ hàng tỉ nhi lang chết trận tộc ta! Hôm nay, chúng ta đã báo thù rửa hận. Dù địch nhân đáng kính phục thì chúng ta vẫn sẽ chém đầu bọn họ trên chiến trường để dương uy tộc ta! Nếu vạn tộc muốn báo thù, vậy chúng ta lại tái chiến"
"Chiến!"
Các vị phủ chủ hô vang.
Cuối cùng vẫn là tộc chúng ta thắng trận chiến này!
Phía dưới, hàng tỉ Nhân tộc hét lên: "Kính lòng vũ dũng, chém đầu, tế điện anh liệt, ghi khắc tộc thù!
"Chiến!
Tiếng hô của Nhân tộc chấn động thiên địa.
Vạn tộc có anh hùng, tộc chúng ta cũng có.
Đại Tần Vương tộc ta trấn thủ biên cương 500 năm. 500 năm trước, ông tử chiến đến cùng, một mình một thương trấn vạn địch, giết khắp chư thiên.
Tộc chúng ta có Hạ đao, đao của Hạ gia chém tất cả kẻ địch.
Tộc chúng ta có 36 phủ chủ, không có phản đỏ, không có người nhu nhược, bọn họ tiên phong xung trận, đến nay gần nửa số người đã chết trận...
Nhân tộc không thua kém bất cứ chủng tộc nào!
Giờ phút này, vạn tộc tiễn đi lãnh tụ của bọn họ, Nhân tộc thì hoan hô vì anh hùng tộc mình.
Cuộc chiến chư thiên vạn giới chính thức hạ màn!
Có lẽ các chủng tộc sẽ vẫn còn mâu thuẫn và khai chiến, nhưng cuộc chiến của thời đại này đã kết thúc!
Trước mặt sinh linh vạn tộc, mái tóc tím của Ma Đa Na dần chuyển thành màu đỏ.
Ga nhìn Tô Vũ, Tô Vũ cũng nhìn ga.
Vị tuấn kiệt trẻ tuổi này từng hợp tác với hắn trong Tinh Vũ phủ đệ ngày xưa, hôm nay dường như gã đã già nua đi nhiều, ánh mắt không giấu được bi thương nhưng gã nhanh chóng khôi phục sự bình tĩnh.
Gã cúi đầu nói: "Vạn tộc chiến bại, đầu sỏ gây tội đã chết! Kê từng nhiễm máu Nhân tộc đã chết hết!"
Gã vung tay lên, trăm vạn đầu lâu hiện lên chất thành núi.
Ma Đa Na lại cúi đầu: "Xin Vũ Hoàng ban cho vạn tộc một con đường sống!"
Giọng gã cất cao: "Xin Vũ Hoàng ban cho vạn tộc một con đường sống!"
Phía dưới, hàng tỉ sinh linh phủ phục, lệ rơi như mưa.
Ma Đa Na hét to: "Xin Vũ Hoàng ban cho vạn tộc một con đường sống!"
Hôm nay, vị thiên tài kiệt ngạo này lựa chọn sống sót, không rời đi cùng những người khác, gã cúi đầu quỳ rạp trên mặt đất, thân hình run rẩy nhanh chóng khôi phục bình tính.
Sống sót... Phải sống sót!
Mang theo sinh linh vạn tộc cầu một con đường sống, gã không biết con đường phía trước ở phương nào, gã không biết con đường này khó đi cỡ nào, gã chỉ biết những người đó để lại cho gã gánh nặng như núi.
Tất cả đã chết trận ở nơi đây!
Thắng làm vua thua làm giặc...
Đám người Thiên Cổ không thể sống, bọn họ cũng không muốn sống. Thiên Cổ nói lão không muốn quỳ lạy Tô Vũ, không muốn Tiên tộc thần phục, vậy nên lão không muốn chứng kiến cảnh tượng như vậy khi lão còn sống.
Vì thế nên lão chọn cái chết.
Bọn họ tiêu sái ra đi nhưng Ma Đa Na thì không thể, gã phải gánh các trọng trách này.
Bên cạnh gã, Chiến Vô Song của Thần tộc cũng quỳ rạp trên mặt đất, thân thể run rẩy.
Y không hề sợ hãi, chỉ có không cam lòng và bi thương cực độ.
Ngày hôm nay, thế hệ trẻ tuổi thời đại này không ngờ lại tái xuất trong tình cảnh thê lương như vậy.