Tô Vũ bình tĩnh lên tiếng: "Tập hợp bộ hạ, tiến vào tiểu giới chờ đợi an bài. Nếu ta bại, các ngươi sẽ chết. Nếu ta thắng thì sẽ có an bài cho các ngươi"
"Khấu tạ Vũ Hoàng!"
Ma Đa Na quỳ lạy. Gã phất tay, vô số sinh linh bị gã thu vào binh khí không gian, chỉ để lại vô số máu tươi và nước mắt dưới đất.
Đám người Đại Tần Vương nhìn gã rồi lại nhìn Tô Vũ, Đại Tần Vương trầm giọng: "Nếu bệ hạ không muốn tạo sát nghiệt, Tần Quảng ta tay đẫm máu tươi, nguyện ra tay diệt tộc, xóa sổ văn minh của bọn họ!"
Phải nhổ cô tận gốc! Dù phải giết chóc hàng tỉ sinh linh, hóa thành đao phủ vạn giới ghi khắc thì cũng chẳng sao.
Tô Vũ bình tĩnh đáp: "Chuyện ta đã đáp ứng Thiên Cổ đương nhiên cũng kèm theo điều kiện. Khi ta còn sống, vạn tộc chiến bại đã huỷ diệt. Khi ta chết, Nhân tộc tự quyết định, vạn giới ra sao thì tùy các ngươi"
Đại Tần Vương lui ra, ông không nhiều lời nữa.
Nhân tộc đã chiến thắng!
Hiển nhiên Tô Vũ đã đáp ứng Thiên Cổ nên không muốn diệt những chủng tộc này, ông cũng không thể nói gì thêm.
Tô Vũ vung tay lên, chiến trường hóa thành một cái hố lớn. Tất cả máu thịt bị hắn thu lấy.
Tô Vũ trầm mặc một hỏi, sau đó hắn đưa tay lên, vô số lực lượng đại đạo hội tụ hóa thành một tấm bia đá. Trên bia đá viết...
Vạn Hoàng Một!
Tấm bia đá đứng lặng trong hư không, cái hố hóa thành hắc ám rồi biến mất, chỉ còn lại tấm bia đá kia.
Tô Vũ nhìn tứ phương: "Vạn giới chi chiến đã kết thúc! Tân Vũ năm thứ 3, vạn giới bình định"
"Đại thắng!"
"Vũ Hoàng vạn thắng!"
Thiên địa hoan hô, dù Tô Vũ nói không diệt những chủng tộc kia, kết cục thế nào giao cho người đời sau, nhưng ngày hôm nay Nhân tộc đã đại thắng, trận chiến kéo dài 10 lần triều tịch, chỉnh chiến mười vạn năm hôm nay đã hạ màn...
Giờ khắc này, các vị cường giả đều có tâm tình phức tạp.
Mấy người Nhân Hoàng nhìn Tô Vũ, trong lòng thổn thức cảm khái.
Trận chiến kéo dài từ thượng cổ này đã hoàn toàn kết thúc, trong thời đại Tân Vũ này, vạn tộc sẽ không thể gây nên sóng gió gì nữa.
Tô Vũ im lặng quay đầu nhìn về phía đám người Tắc Thiên.
Sau khi giải quyết những người này, giải quyết Nhân Môn và thậm chí là Thời Gian Chi Chủ, hắn cũng nên hạ màn!
Sau khi đám người Thiên Cổ ngã xuống, thời đại vạn giới đột nhiên thiếu đi rất nhiều lạc thú.
Nơi xa, Tắc Thiên cũng đang nhìn Tô Vũ, trong mắt có sự điên cuồng và bất đắc dĩ.
Đám khốn kiếp đáng chết!
Hắn ta quay đầu nhìn Thiên Môn và Địa Môn, nhìn Nhân Tổ và Ngục Vương, cuối cùng trong lòng chỉ còn nỗi thất vọng. Cuối cùng hắn lựa chọn khoanh tay đứng nhìn.
Thiên Môn khẽ nhíu mày: "Thạch, trở về đi. Một mình rời đi như vậy cẩn thận kẻo bị săn giết đấy"
Thạch đã bỏ chạy, nhưng hắn ta có thể chạy tới đâu?
Hỗn độn vô biên vô hạn, nhưng hỗn độn không có thời không trường hà bao trùm, không có thiên địa, hỗn độn không phải nơi an toàn bình yên, bên ngoài hỗn độn còn hung hiểm hơn nữa.
Giờ phút này, cố thủ và chờ đợi khôi phục là giải pháp duy nhất của bọn họ!
Sâu trong hỗn độn xa xôi.
Thạch hóa thành tráng hán quay đầu nhìn về phía bên kia, trong ánh mắt có vẻ kinh sợ và bất đắc dĩ.
Trở về ư?
Thời đại Thiên Môn đã chết gần hết. Trừ Khung đi theo Tô Vũ, Nhật và Nguyệt đi theo Thiên Môn, vô số chủ nhân cấm địa chỉ còn lại hắn ta, không còn bất cứ người nào khác.
Thời đại Thiên Môn được xưng là mạnh nhất nay đã chẳng còn bao nhiều người.
"Một đám khốn kiếp!"
Thạch mắng một tiếng.
Bọn họ đều là hạng người ích kỷ.
Khi Không bị giết, hắn ta liền hiểu rằng đám người kia không đáng tin cậy.
Như Tô Vũ đã nói, chỉ có thực lực của chính mình là đáng tin, bản thân ngươi không có thực lực thì dù những người khác mạnh thế nào thì cũng chẳng liên quan gì đến người.
Giờ phút này Thạch rất hối hận.
Đáng lẽ dù phải trở mặt với bọn họ thì ngày đó hắn ta cũng nên dùng phẫn nộ đạo đổi lấy toàn bộ đại đạo của Nhân Tổ chứ không phải chỉ là một nửa, đã vậy còn phải chia với Không nên chẳng tăng thêm được bao nhiêu.
Nếu biết sớm thì ngày đó hắn ta đã không thỏa hiệp, dù trở mặt cũng không sao.
Giờ phút này, những người kia gọi hắn ta trở về là để làm pháo hôi sao?
Hắn ta hoàn toàn không biết chút gì về kế hoạch của bọn họ.
Hắn ta mà trở về, trừ việc ngăn cản đám người Tô Vũ ra thì được cái gÌ?
Hắn ta là kê yếu nhất trong liên minh này. Địa Môn mạnh hơn hắn ta, Nhật Nguyệt đi theo Thiên Môn, Nhân Tổ Ngục Vương là một đám, Kinh Thiên và Tắc Thiên cùng phe, kẻ tiếp theo phải chết chỉ có hắn ta!
Tới giờ khắc này, Thạch đã hoàn toàn hiểu rõ tình thế.
Khi Không còn sống, ít nhất có lão cùng phe với hắn ta. Nhưng hiện tại thì không còn gì nữa rồi!
Nghe tiếng gọi của Thiên Môn, hắn ta không để ý đến.
"Hỗn độn.."
Hắn ta quay đầu lao vào trong hỗn độn, hắn ta biết hỗn độn vô cùng nguy hiểm, nhưng là một viên đá từ thời đại khai thiên, hắn vốn ra đời trong hỗn độn, sinh ra trong thiên địa mông lung. Kẻ khác không thể sinh tồn không có nghĩa là hắn ta cũng không thể.
Các ngươi cứ đánh nhau đi! Ta đi đây.
Ta sẽ chạy trốn tới nơi các ngươi tìm không thấy, còn vấn đề dương khí thì hắn ta nghĩ rằng chỉ cần thoát khỏi khu vực vạn giới bao trùm, thoát khỏi địa bàn thời không trường hà, khi ấy hắn ta còn cần dương khí nữa sao?
Hắn ta vẫn sẽ chết ư?
Bản thân hắn ta cũng không biết, nhưng hắn ta muốn chạy trốn. Thần phục Tô Vũ thì hắn ta sẽ chỉ là pháo hôi, là tay đấm mà thôi, sao hắn ta phải làm vậy.
Thạch hóa thành một ngọn núi lớn rồi bay vào hư không vô tận, không hề quay đầu lại.
Thiên Môn chờ đợi hồi lâu vẫn không thấy Thạch trở về, gã tiếc nuối thở dài một tiếng:
"Có lẽ hắn đã đi vào hỗn độn rồi"
Địa Môn và Thiên Môn đều nhìn về phía đó, Địa Môn bình thần nói: "Đi thì đi thôi, hắn chạy không thoát. Tiến vào vạn giới, tiến vào thời đại khai thiên, ở trong khu vực tên kia lưu lại thì chạy đi đâu được chứ? Đó không còn là hỗn độn trước khai thiên nữa"
Một tiếng thở dài vang lên, mọi người đều trầm mặc.
Chạy không thoát!
Thiên Địa nhị môn nhìn thời không trường hà, nhìn về phía trường hà hắc ám: "Nhân Môn sắp đến!"
Bọn họ nhìn Tắc Thiên. Lúc này Tắc Thiên đã suy sụp bay về, thấy bọn họ nhìn mình, sau một lúc lâu hắn ta mới nói: "Trường hà vạn giới không huỷ diệt, dù Nhân Môn buông xuống nhưng chưa chắc hắn sẽ xuất hiện. Chỉ khi nào trường hà vạn giới hoàn toàn huỷ diệt thì hắn mới có thể tái xuất.."
Mấy người liếc nhau, không ai nói gì.
Tắc Thiên trào phúng: "Bây giờ không giết được Tô Vũ, vậy thì chúng ta đều sẽ chết chứ không cần chờ hắn xuất hiện"
Thiên Môn lạnh nhạt lên tiếng: "Nếu ngươi đoán trước được thì đã giết Tô Vũ rồi, cần gì chờ đến hôm nay? Tô Vũ nói đúng, Tắc Thiên ngươi luôn tự cho là đúng, luôn cảm thấy chỉ có ngươi là người thông minh. Nếu lúc trước ngươi không tự phong chính mình, đánh Tô Vũ một kích thì có lẽ Tô Vũ đã chết! Đừng đổ tất cả trách nhiệm cho người khác. Tắc Thiên, ngươi là người thông minh nhưng cũng chỉ có chút khôn vặt mà thôi. Tô Vũ nói đúng một điều, ngươi ở trong Nhân Môn nhiều năm, ngươi không hiểu nhân tâm!
Nhân tâm là gì?
Nhân tâm là khi chúng ta chưa hoàn toàn khôi phục thì sẽ không ra tay, ngươi cứ dồn ép như vậy thì sẽ chỉ khiến chúng ta càng thêm mâu thuẫn.
Cái chết của Không cũng không đủ để thay đổi lập trường của bọn họ.
Tắc Thiên oán trách sẽ chỉ khiến mâu thuẫn càng thêm nghiêm trọng.
Địa Môn cũng bình thản mở miệng: "Ta, Thiên Môn hay Chu thì cũng vậy thôi, chúng ta chỉ vì mạng sống. Tắc Thiên, có một số việc nếu đã xảy ra thì đừng nên nhắc lại nữa"
Ngươi bảo chúng ta ra tay thì chẳng khác gì đang muốn chúng ta đi liều mạng, quả nhiên ngươi không hiểu chúng ta.
Tác Thiên hoàn toàn im lặng.
Hóa ra kẻ không hiểu nhân tâm là ta ư?
Tắc Thiên cười tự giễu, hắn ta hít sâu một hơi rồi khẽ gật đầu: "Ta hơi quá đáng. Chỉ là ta hy vọng mọi người đừng mắc mưu nữa"
Mọi người khẽ gật đầu. Không ai nói gì, việc đã đến nước này, bọn họ chỉ có thể tiếp tục chờ đợi, khi còn 2 vị 36 đạo cũng chưa dám ra tay huống chỉ là hiện tại.