Lúc này Tô Vũ đã trở về Nhân Cảnh, hắn lộ về trào phúng khinh thường, không có tự mãn, chỉ cảm thấy nực cười.
Hắn cảm thấy đám người Tắc Thiên quá buồn cười.
"Ta đã nói rồi, đồng đội heo thường đáng sợ hơn cả cường địch"
Tô Vũ nhìn Khung và Võ Vương, cười nói: "Có đôi khi ném kẻ không hiểu gì ra làm tay sai còn thích hợp hơn"
Khung hừ một tiếng, ông ta cảm thấy Tô Vũ lại đang trào phúng chính mình.
Võ Vương tỏ vẻ không sao cả, Tô Vũ đang nói đến Khung mà thôi, ta không phải mãng phu, ta là người thông minh.
Tô Vũ thở hắt ra: "Nhân Hoàng bệ hạ, Văn Vương tiền bối. Đi uống một chén thôi, chúng ta nên mở tiệc khánh công. Những người khác đừng đi lung tung, cẩn thận kẻo bị vây giết, hôm nay đại thắng, chúng ta hãy uống rượu tâm sự đi"
Nhân Hoàng và Văn Vương khẽ gật đầu.
Tô Vũ phẩy tay, Bánh Nhân Đậu đang nói chuyện phiếm cùng Bánh Hấp bị Tô Vũ nắm vào trong tay, Bánh Nhân Đậu vội vàng nhìn khắp nơi, sau đó nhẹ nhàng thở ra: "Con cẩu mập kia không ở đây là tốt rồi!"
Đại phì cẩu luôn bắt nạt nó, đã vậy nó còn đánh không lại nên rất bực bội.
Văn Ngọc nở nụ cười: "Phì Cầu vẫn chưa tỉnh đâu"
"Ngũ giỏi thật!"
Bánh Nhân Đậu khinh thường, hoàn toàn quên chuyện mình đã ngủ rất nhiều năm.
Giờ phút này, Bánh Nhân Đậu hưng phấn hỏi: "Tô Vũ, có thể ăn Thiên Cổ không?"
"Người đã chết rồi, ăn cái gì mà ăn"
Tô Vũ cười một tiếng: "Rồi sẽ cho ngươi ăn thứ ngon hơn, thơm hơn Thiên Cổ nhiều!"
"Thật ư?"
Bánh Nhân Đậu vui mừng, còn có thứ thơm hơn cả Thiên Cổ sao?
Lúc này, Văn Vương và Nhân Hoàng liếc nhau, Thiên Cổ, Bánh Nhân Đậu, Nhân Hoàng Ấn.
Thiên Cổ nhất định đã nói gì đó với Tô Vũ nên hắn mới quyết định buông tha cho vạn tộc, có khả năng chuyện này có quan hệ với Nhân Hoàng Ấn, chẳng lẽ trong Nhân Hoàng Ấn thật sự đang cất giấu thứ gì?
Giờ khắc này, mấy người đều nổi lên hứng thú.
Dường như Tử Linh Chi Chủ cũng nhận ra chút gì đó nhưng hắn ta không vội lên tiếng.
Có lẽ đây là một bí mật, có nghe hay không cũng không quan trọng, nhưng đương nhiên là vẫn có chút tò mò.
Tô Vũ thấy bọn họ tò mò thì cười nói: "Cùng đi thôi! Nhân Hoàng dùng Nhân Hoàng Ấn lừa Khung tiền bối một thời gian, giờ cùng nhau đi thưởng thức Nhân Hoàng Ấn nào"
Khung lộ vẻ mặt ngượng ngùng, thật ra ông ta không muốn đi xem lắm.
Mỗi lần nhìn thấy Nhân Hoàng Ấn, ông ta đều cảm thấy rất đẹp, rất thân thiết và ấm lòng.
Loại cảm giác này không ổn chút nào nhưng ông ta không nhịn nổi lòng tò mò, ngượng ngùng do dự nửa ngày, cuối cùng ông ta vẫn cắn răng đi theo đến Vũ Hoàng điện, lão tử cũng muốn xem rốt cuộc có thứ gì hiếm lạ.
Trong Vũ Hoàng đại điện.
Mọi người chưa nói đến Nhân Hoàng Ấn mà là nhắc đến Không trước, Văn Ngọc rất hưng phấn: "Tên Không ngốc kia tưởng rằng Tô Vũ thật sự muốn đối phó với Tắc Thiên, lúc đấy ta thấy khí thế Tô Vũ rất mạnh nhưng thực tế thì chỉ là vỏ rỗng, ta đã lo gần chết, cuối cùng không ngờ Tô Vũ lại lừa trót lọt. Đám người kia còn tưởng rằng đó là thủ đoạn đặc thù gì đó, kết quả ta đột nhiên bùng nổ, lão ta còn không kịp phản ú » ứng:
Nàng bật cười.
Lúc này tuy rằng giết Không quá nhanh nhưng cảm giác cũng thật sự kích thích.
Mà quả thật là rất kích thích!
Có một loại đánh lén gọi là giáp mặt đánh lén, địch nhân còn chưa kịp phản ứng thì đã bị Văn Ngọc giết chết. Văn Ngọc hưng phấn nói: "Tô Vũ, chúng ta hợp thể thì 38 đạo chắc chắn không phải là vấn đề. Hay lần sau hợp thể tái chiến đi"
Tô Vũ nhìn Văn Ngọc, nàng đang nói mà thấy mọi người đều nhìn mình thì khó hiểu.
Ánh mắt các ngươi là thế nào đây?
Lời ta nói có vấn đề gì sao?
Một mình Tô Vũ chỉ là 36 đạo, ta hợp thể cùng hắn thì sẽ đạt đến chừng 38 đạo, mạnh hơn 36 đạo không ít, đống ánh mắt kia là có ý gì?
Nàng biết bọn họ đang nghĩ gì, nhưng hiện giờ nàng chỉ có thể trợn trắng mắt, ngậm miệng không nói nữa.
Tô Vũ tùy ý nói: "Đạo của Không là thân thể đạo và lôi đình đại đạo, xem như song đạo dung hợp, để cho Võ Vương dùng đi, không cần phải đến 36 đạo nhưng ít nhất phải đến 34 đạo trở lên"
Võ Vương lắc đầu: "Không cân, để cho lão nhị đi. Lão nhị chưa từng hấp thu đại đạo âm phủ, còn ta thì đã hấp thu một ít lúc đột phá rồi, để lão nhị dung hợp vào thiên địa thì sẽ tiến bộ nhiều hơn, ta cảm thấy hắn có thể đến 36 đạo"
Hắn ta biết đạo của Không thích hợp với mình hơn nhưng chưa chắc đã có thể giúp hắn đột phá, khả năng Văn Vương tăng lên cao hơn hắn ta.
Một người từ 32 đạo đến 34 đạo và một người từ 34 đạo đột phá 36 đạo là không giống nhau.
Văn Vương nhìn Tô Vũ: "Ngươi thì sao?"
Tô Vũ cười đáp: "Ta không cân!"
Văn Vương suy tư rồi mở miệng: "Không vội, đợi xem Nhân Hoàng Ấn đã rồi lại nói"
Tô Vũ gật đâu: "Có lẽ trong Nhân Hoàng Ấn có bảo vật thích hợp với mọi người hơn"
Khung lên tiếng hỏi: "Thạch có thể trở về không? Có khi nào hắn sẽ đến cậy nhờ ngươi hay không?"
Ông ta có chút nghi hoặc.
Trong lòng còn có suy nghĩ nếu Thạch đến cậy nhờ Tô Vũ thì ông ta phải làm sao?
Hiện tại ông ta còn chưa bổ sung đại đạo dương gian, giết Ngục Vương hoặc Nhân Tổ thì ông ta mới có cơ hội, mà ông ta đã 38 đạo, ăn cả hai kẻ đó thì sẽ tốt hơn, tránh việc một mạng không đủ.
Nhưng Thạch nếu tới đây mà Tô Vũ tiếp nhận thì làm sao bây giờ?
Cường giả dương gian có thể giết kỳ thật không nhiều lắm, chỉ có hai kê kia mà thôi.
Trừ khi Tô Vũ trở mặt với những người khác, nếu không thì chẳng có cường giả dương gian nào được phép giết cả.
Thấy ông ta thấp thỏm, Tô Vũ mỉm cười: "Chu và Ngục giao cả cho ngươi, giết liền ăn, ngươi thấy thế nào?"
Khung xấu hổ: "Hình như Ngục đã tiến vào 38 đạo..."
Có khi ông ta còn không thắng được hai người kia liên thủ chứ đừng nói là giết người.
Tô Vũ cười một tiếng: "Hiện tại Thiên Môn và Địa Môn tiếc mạng không muốn ra tay, nhưng đến lúc đối diện tử vong thì hai kẻ này sẽ mạnh hơn bất cứ ai khác. Vậy nên hiện giờ vẫn không thể địch nổi bọn họ đâu"
Phe Tô Vũ không yếu, nhưng nếu bọn họ đánh nhau thì vẫn không bằng đám người kia.
Mấu chốt ở chỗ Thiên Môn và Địa Môn đều sợ việc trở thành mục tiêu của Tô Vũ, vậy nên đến lúc này mà bọn họ vẫn không muốn ra tay.
Nhân Hoàng nghe vậy thì thở dài: "May mà có ngươi!"
Nếu không có Tô Vũ, Tử Linh Chi Chủ sẽ ra tay toàn lực sao?
Chưa chắc!
Khung thì sao?
Tuy rằng ông ta đã bị Nhân Hoàng ảnh hưởng nhưng nếu Tô Vũ không giúp ông ta cướp lấy Khai Thiên Kiếm thì có lẽ ông ta cũng không nguyện ý ra tay.
Chỉ có thể nói rằng Tô Vũ rất giỏi cân bằng ích lợi của các phương.
Nhưng hiện tại chưa tới thời khắc cuối cùng, mọi chuyện đều rất khó nói.
Tô Vũ là người nắm quyền nhưng lại tiến bộ không nhiều.
Kể cả lần chém giết Không này Tô Vũ cũng không muốn dùng đại đạo của lão ta, hắn quyết định giao cho Văn Vương hoặc Võ Vương, cuối cùng ai sẽ dùng thì Tô Vũ không quan tâm.
Có đôi khi Tô Vũ quyết đoán vượt quá sức tưởng tượng của mọi người.
Tô Vũ nhìn vẻ phía Nhân Hoàng, Nhân Hoàng nhanh chóng lấy ra Nhân Hoàng Ấn, một đại ấn huyền phù trên không.
Giờ phút này, Bánh Nhân Đậu hồ nghi nhìn Nhân Hoàng Ấn rồi nhìn Văn Vương và Nhân Hoàng, cuối cùng y nhìn về phía Tô Vũ, y không cảm thấy mình có liên hệ gì với đại ấn này, nhưng nhìn lâu thì lại cảm thấy rất thân thiết.
Đây là thứ tốt!
Thật thơm!
Y muốn ăn nó.
Giờ phút này, mọi người đều nhìn chằm chằm Nhân Hoàng Ấn, kỳ thật mọi người đều cảm thấy rất thân thiết và ấm áp.
Đại đạo Nhân Hoàng không chỉ ảnh hưởng đến một người.
Khung nhìn một hỏi rồi vội vàng quay đâu, càng nhìn thứ này ông ta càng bi thương, nhìn lâu còn cảm thấy Nhân Hoàng mi thanh mục tú, là người tốt.
Hừi Ngay cả Tử Linh Chi Chủ cũng khẽ gật đầu: "Tinh Vũ, đạo của ngươi quả thật rất đặc biệt, sức cuốn hút rất mạnh. Thoạt nhìn chỉ là đạo phụ trợ nhưng thực tế thì cực kỳ đáng sợ. Thứ này mê hoặc nhân tâm, không tôi đâu. Nếu bàn về mê hoặc nhân tâm thì ngươi và Tô Vũ không phân cao thấp"
Tô Vũ cũng nhìn chằm chằm một hồi, sắc mặt rất bình tĩnh: "Nhân Hoàng đại đạo nói thật ra thì là một loại đạo tẩy não, trách nhiệm... Trách nhiệm do bản thân nguyện ý gánh vác chứ không phải do đại đạo ảnh hưởng. Đại đạo này rất tà môn, xem như một loại con rối chỉ đạo cao cấp, khống chế nhân tâm, vậy nên Nhân Hoàng chính là Nhân Môn!"
Nhân Hoàng câm nín nhìn Tô Vũ, sau một lúc lâu y mới nói: "Ngươi nhìn nửa ngày mà lại có kết luận như vậy à?"
Ta mà là Nhân Môn ư?