Tô Vũ mỉm cười: "Ai cũng có thể là Nhân Môn, Nhân Môn ở trong tâm. Nếu Nhân Môn không tồn tại thì Nhân Môn chính là một loại nhân tâm, có gì kỳ quái đâu? Trong lòng mỗi người đều có một cánh cửa, đó là Nhân Môn! Thiên Môn cảm thấy Nhân Môn không thể địch nổi, vô cùng vĩ ngạn. Địa Môn cảm thấy Nhân Môn tà ác vô cùng, cũng không thể địch. Đám người Tắc Thiên thì thấy Nhân Môn cường đại vô biên"
Ngàn người ngàn mặt!
Mọi người nói những điều không giống nhau về Nhân Môn, kể cả chuyện diệt thế và Phệ Hoàng cũng có những lời giải thích khác nhau.
Tô Vũ không nhiều lời thêm, hắn quan sát Nhân Hoàng Ấn, hơi nhíu mày nói: "Đến bây giờ ngài vẫn không thể khống chế trung tâm Nhân Hoàng Ấn ư?"
Nhân Hoàng lắc đầu: "Không thể! Ta nhặt được nó đã rất nhiều năm nhưng vẫn luôn như thế, căn bản không thể thâm nhập tra xét, Thiên Cổ đã nói gì?"
"Một đại đạo liên hệ tam tộc"
Mọi người hơi chấn động, đại đạo liên hệ tam tộc ư?
Đại đạo nào có thể làm điều đó?
Trong tay Tô Vũ xuất hiện rất nhiều máu tươi, máu tươi sôi trào nhưng Nhân Hoàng Ấn không chút sứt mẻ.
Tô Vũ nhìn Nhân Hoàng: "Đây là trung tâm thiên địa của ngài, nếu phá vỡ nó thì không ổn đúng không?"
Nhân Hoàng lắc đầu: "Bởi vì ta không thể thẩm thấu bên trong nên đại đạo chỉ bám ở mặt ngoài, bản chất của ta vẫn lấy Tinh Vũ Ấn làm cơ sở, Nhân Hoàng Ấn chỉ giúp đạo cường đại hơn mà thôi, dịch chuyển đại đạo đi là được"
"Vậy dịch chuyển đi!"
Nhân Hoàng không nói nhiều, y nhanh chóng lấy ra một đại ấn, đó đúng là Tinh Vũ Ấn mà Tô Vũ từng nắm giữ. Trung tâm đại đạo bám trên Nhân Hoàng Ấn dân dân dời đi, Tinh Vũ Ấn hơi vỡ ra rồi nhanh chóng tu bổ.
Lúc này, Nhân Hoàng Ấn mới hiện ra rõ ràng trước mắt mọi người.
Đây là một cục đá trông hơi giống một quả trứng.
Bánh Nhân Đậu trừng mắt nhìn thứ này, mũi hít ngửi rung rung, say mê ngửi hương vị, hàm hồ nói: "Có mùi thơm, nhưng còn cách một tầng"
Tử Linh Chi Chủ nhìn nó rồi khẽ nhíu mày nói: "Có cảm giác giống quả trứng"
"Không phải là trứng sinh vật nào đó chứ?"
Tô Vũ không khách khí, hắn trực tiếp bắt lấy cẩn thận quan sát một phen: "Nếu nó là trứng thật thì thú vị đấy. Những khả năng cao bên ngoài chỉ là vỏ rỗng, bên trong mới là tỉnh hoa. Có thể là một thiên địa hoàn chỉnh, cũng có khả năng chỉ là một đại đạo.
Giả sử nó lợi hại hơn nữa thì biết đâu lại là một thiên địa có người tồn tại"
Tô Vũ cười nói: "Như thiên địa vạn giới vậy, có người sinh tồn nhưng bọn họ ở bên trong, chúng ta ở bên ngoài"
Nhân Hoàng lắc đầu: "Hẳn là không đến mức ấy. Theo lời ngươi nói thì Thủy Tổ Thần Ma Tiên tam tộc có khả năng đều đi ra từ trong trứng.."
"Vì sao lại không có khả năng? Tất cả đều có khả năng! Vạn giới không phải là duy nhất.
Vạn giới chỉ là một thế giới do Thời Gian Chi Chủ sáng lập, Thời Gian Chi Chủ từ đâu ra? Có khi nào vốn có một thế giới, một vũ trụ hay không? Nếu quê hương của bọn họ đều không phải là hỗn độn thì sao?"
Chuyện này không phải là bí mật, mọi người đều biết vạn giới do Thời Gian Chi Chủ sáng lập ra, Thời Gian Chi Chủ là người sáng lập nên thế giới này.
Thực lực của Thời Gian Chi Chủ từ đâu ra?
Lai lịch của Khung thì sao?
Tô Vũ nhìn Khung: "Khung lão ca, ngươi tồn tại lâu nhất, ngươi từng giao thiệp với cường giả thời đại khai thiên, ngươi biết những người này vốn sinh tồn ở đâu không?"
Khung gật đầu: "Õ trong hỗn độn. Nơi này vốn là hỗn độn, ban đầu bọn họ sinh tồn trong hỗn độn, trong hỗn độn có chút phế tích núi non đại lục, Thạch Không đều là tồn tại trong hỗn độn. Còn Thời Gian Chi Chủ thì ta thật sự không biết, tuy ta là kiếm của hắn nhưng khi ta thành linh thì hắn đã biến mất"
"Thời Gian Chi Chủ biến mất nhiều năm, có lẽ đã trở về thiên địa của mình rồi?"
Tô Vũ mỉm cười: "Vậy nên có khả năng vạn giới không phải thế giới duy nhất! Kể cả chúng ta, nếu thiên địa của ta trưởng thành thì về sau cũng sẽ tự thành một phương thế giới, khi đó rời khỏi thế giới của ta ra ngoài nhìn vạn giới hiện giờ thì chắc cũng sẽ cảm thấy hiếm lạ"
Tô Vũ lại nói: "Dựa theo lời Tắc Thiên nói, cái gọi là vạn giới chỉ là nơi Thời Gian Chỉ Chủ dùng để phong ấn Nhân Môn, chỉ là một lông giam mà thôi"
Khung không nhịn được nữa: "Trực tiếp mỡ ra đi! Có thế giới hay là đại đạo thì mỡ ra sẽ biết, ngươi nói nhiều quá!"
Hiện tại, trước khi gia hỏa Tô Vũ này làm chuyện gì đó đều thích phát biểu một phen.
Tô Vũ im lặng, từng giọt máu nhỏ lên Nhân Hoàng Ấn.
Nhân Hoàng Ấn vẫn không có chút động tĩnh nào.
Tô Vũ khẽ nhíu mày.
Do huyết mạch không đủ nồng đạm hay phương thức mở ra không đúng.
Thiên Cổ chỉ nói ra suy đoán nhưng Tô Vũ cảm thấy suy đoán này rất có đạo lý, không phải lời không có căn cứ, nếu không thì Tô Vũ đã không tin tưởng, hơn nữa Thiên Cổ sẽ không liều mạng dùng nó làm điều kiện trao đổi.
Tô Vũ nhìn về phía Bánh Nhân Đậu, Bánh Nhân Đậu sợ hãi vội nói: "Ta không mở ra được đâu, ngươi muốn lấy máu của ta sao? Nhưng ta không có máu"
Tô Vũ biết chuyện này. Đại đạo chỉ linh thì lấy đâu ra máu, lúc trước Tô Vũ không hấp thu tỉnh huyết của Cục lông nhỏ nên chưa bao giờ mở ra thiên phú kỹ của chủng tộc này. Trên thực tế, bản chất của Cục lông nhỏ chính là đại đạo, không có thiên phú kỹ.
Văn Vương tự hỏi một chút rồi đề nghị: "Bánh Nhân Đậu, ngươi hãy thử xem có thể tiến vào hay không"
"Ta ư?
Văn Vương gật đầu: "Năm đó từng thử rồi nhưng ngươi có thể ra ngoài mà không vào được.."
Y nhìn Tô Vũ: "Thứ này có thể ra không thể vào, vậy ngươi thử để Ma Đa Na của Ma tộc thử xem, để hắn sử dụng thiên phú kỹ xem có thể hấp thu lực lượng từ đó hay không.
Khi lực lượng bị hấp thu ra ngoài, để Bánh Nhân Đậu thử tiến vào trong theo khe hở đó!"
Ánh mắt Tô Vũ khẽ dao động.
Phương án có khả năng thành công!
"Ta cũng biết thiên phú kỹ Thần Ma Tiên, không thì để ta thử xem"
Tô Vũ cười một tiếng.
Mấy người Nhân Hoàng lộ về cổ quái nhìn hắn, Tô Vũ bật cười: "Nhìn ta làm gì, Văn Ngọc cũng biết mà"
Văn Ngọc lẩm bẩm: "Ta không biết!"
Tô Vũ sửng sốt nhìn nàng.
Văn Ngọc buồn bực hỏi: "Nhìn ta làm gì? Ta không biết thật! Ta góp nhặt huyết mạch đại đạo của Thần Ma Tiên nhưng chỉ biết sinh cơ thôi phát, huyết nhục trọng sinh của Tiên tộc, ma diễm ngập trời, lửa cháy phần thiên của Ma tộc và thần thánh quang huy của Thần tộc. Những thứ này đều là thiên phú kỹ của tam tộc nhưng chỉ dính dáng đến đại đạo của lão tổ tam tộc mà thôi"
Tô Vũ nhíu mày: "Không có khả năng! Ta học thiên phú kỹ từ Thời Gian Sách của ngươi"
Văn Ngọc ủy khuất: "Thật mà! Ta không biết gì đâu. Sao ngươi học được?"
Tô Vũ trầm giọng: "Hấp thu tinh huyết tam tộc, Thời Gian Sách của ngươi tự nhiên hiện ra!"
Văn Ngọc ngẫm nghĩ rỏi nói: "Hẳn là vấn đề ở huyết mạch chứ không phải trong đại đạo mà ta hấp thu, ta chỉ hấp thu tinh luyện lực lượng đại đạo nhưng không bắt giữ những lực lượng đại đạo đó. Vậy nên lúc trước ngươi dùng tinh huyết thì có thể mượn đạo, ta lý giải được vấn đề này, nhưng hiện tại ngươi không cần tinh huyết nhưng cũng có thể sử dụng đạo.."
Nàng hít sâu một hơi: "Vậy có khả năng ngươi có huyết mạch tam tộc! Ngươi là hỗn huyết!"
Tô Vũ là hỗn huyết ư?