Tô Vũ là hỗn huyết ư?
Tô Vũ khẽ nhíu mày, sau đó bình tĩnh thản nhiên nói: "Trong triều tịch thứ 10, hỗn huyết là điều bình thường. Giai đoạn trước huyết mạch của ta không đủ nên không thể kích phát, sau này mới kích phát ra huyết mạch tam tộc?"
Văn Ngọc gật đầu: "Hẳn là vậy. Không thì ta không dùng được thì sao ngươi làm được?
Hẳn là khi Thời Gian Sách hấp thu huyết mạch đã phân tích ra nên ngươi mới có thể học được. Năm đó ta không hấp thu được những lực lượng này chứng tỏ ta không thể hấp thu, nhưng ngươi thì có thể.."
Hỗn huyết!
Tô Vũ không quá để ý vấn đề này, trong triều tịch thứ 10,500 năm trước, các tộc tiến vào Nhân Cảnh, Thần Ma Tiên không khác Nhân tộc nhiều, nếu không muốn bại lộ thì không khác gì.
Ai biết lão tổ tông nào nhà mình có dính dáng đến Thần Ma Tiên chứ.
Hiện giờ có lẽ một nửa số Nhân tộc đều có huyết mạch tam tộc.
Nếu xét đến tận nguồn cội thì tất cả đều là Nhân tộc, chỉ là Thủy Tổ tam tộc tu luyện công pháp khác với công pháp Thiên Môn tu luyện, sau đó xuất hiện việc phân cách chủng tộc mà thôi, đến cả Cự Nhân tộc cũng là do Chu truyền thừa.
Tô Vũ không nói nữa.
Giờ phút này, hắn muốn thử nghiệm một chút, dù Văn Minh Chí dung nhập thiên địa thì hắn vẫn có thể dùng được.
"Thần biến!"
Tô Vũ cảm nhận được lực lượng vận mệnh chú định đang nhanh chóng ngưng tụ, đã lâu rồi hắn không dùng bởi vì dùng cũng chẳng được gì, giống như sau khi Nhân Hoàng trở về thì không sử dụng Nhân Hoàng Ấn nữa.
Mấy thứ này không hề tăng phúc cho y, nhưng lúc này khi lực lượng đại đạo bên ngoài Nhân Hoàng Ấn bị Nhân Hoàng dịch chuyển đi, sắc mặt mọi người đều biến đổi.
Một cỗ lực lượng mông manh thẩm thấu ra từ trong Nhân Hoàng Ấn, nếu không phải mọi người đều đang chú ý thì có lẽ đã bỏ qua nó.
"Bánh Nhân Đậu, thử vào xem.."
Tô Vũ hô một tiếng, giờ phút này, hắn cảm nhận được một cỗ lực lượng mỏng manh thẩm thấu tiến vào trong cơ thể chính mình nhưng không có gì thay đổi, nó quá yếu ớt.
Trong ánh mắt Bánh Nhân Đậu tràn đầy vẻ do dự: "Cái kia... Ta vào rồi không ra được thì làm sao bây giờ?"
Ta không muốn đi vào!
Nếu như bị nhốt ở bên trong thì sao?
Tô Vũ mỉm cười: "Không sao cả, dù phải đánh võ nó thì cũng sẽ cho ngươi thoát ra.
Nếu vào rồi không ra được thì ngươi cứ ngủ một giấc đi rồi sẽ được ra ngoài, tới lúc này rồi sao lại có chuyện không ra được?"
Được rồi!
Bánh Nhân Đậu bất đắc dĩ, Văn Vương cười nói: "Vào được thì ngươi cũng sẽ ra được, yên tâm đi. Cùng lắm thì làm như ta năm đó, vậy thì có thể lấy ngươi ra"
Đành miễn cưỡng tin tưởng lão Văn một lần vậy!
Bánh Nhân Đậu lựa chọn tín nhiệm Văn Vương, dù sao cũng là đồng bọn nhiều năm, tuy hiện tại Văn Vương di tình biệt luyến đến với Phì Cầu nhưng Bánh Nhân Đậu vẫn yêu ÿ.
Y bắt đầu thử xâm nhập vỏ trứng từ nơi lực lượng thẩm thấu ra nhưng vẫn không thể được.
Tô Vũ không ngừng thử nghiệm, thậm chí bắt đầu thiêu đốt huyết mạch từ người Thiên Cổ để lực lượng tràn ngập toàn bộ vỏ trứng, bản thân Tô Vũ cũng không ngừng triệu hoán, sử dụng thiên phú kỹ.
Dần dần, một cỗ lực lượng thẩm thấu ra cường đại hơn trước một chút.
Lúc này Bánh Nhân Đậu đã nhét được nữa cái đầu của mình vào, giọng y truyền ra: "Ta thấy được... Đen tuyền.."
Hình như y nhìn thấy gì đó.
Mấy người Tô Vũ hỏi hộp, y thấy được gì rồi?
"Thứ đen tuyển đó là thiên địa hay là cái gì? Có người sống không?"
Điều đám người Tô Vũ lo lắng nhất là có người sống ở bên trong. Đó là ai?
Lão tổ Thủy Tổ tam tộc ư?
Kẻ đó sẽ có thực lực thế nào?
Đây mới là vấn đề cần lo lắng.
"Không biết"
Bánh Nhân Đậu đã nhét toàn bộ đầu vào trong nhưng thanh âm vẫn truyền ra được, sau đó Bánh Nhân Đậu sốt ruột thúc giục: "Tiếp tục đi, hình như nó muốn đè ép lại này, ngươi đừng ngừng triệu hoán"
Tô Vũ câm nín, chỉ có thể tiếp tục kéo lực lượng ra.
Sau nhiều lần triệu hoán, Tô Vũ cảm nhận được tác dụng đã mạnh hơn, tuy khả năng tăng phúc không nhiều lắm nhưng đúng là có mạnh lên một chút.
Giờ khắc này, Bánh Nhân Đậu bỗng nhiên sợ hãi kêu lên: "Ngã xuống!"
Rảm một tiếng...
Hình như có thứ gì đó rơi vào.
Bánh Nhân Đậu đã biến mất, Nhân Hoàng Ấn cũng khôi phục bình tĩnh.
Tô Vũ khẽ nhíu mày, mọi người nhìn nhau, Văn Vương mở miệng: "Không vấn đề gì, năm đó ta dùng phương thức chế tạo linh để lấy Bánh Nhân Đậu ra, nếu trong đó là thiên địa thì Bánh Nhân Đậu có thể xem như thiên địa chỉ linh hoặc đại đạo chỉ linh"
Là linh của thứ gì đó bên trong, Bánh Nhân Đậu sẽ không có vấn đẻ gì.
Tiền đề là bên trong không có người sống, chỉ đơn thuần là đạo hoặc thiên địa.
Nếu có người sống thì có khả năng Bánh Nhân Đậu sẽ xong đời.
Tô Vũ nhíu mày: "Không mở ra được sao? Rốt cuộc thứ bao bên ngoài này là gì?"
Sao lại kiên cố đến vậy, ngay cả đám người Tô Vũ cũng không thể mở ra, Tô Vũ ném nó cho Tử Linh Chi Chủ để hắn ta thử xem có mở được thứ này hay không.
Chẳng lẽ vị cường giả 39 đạo này cũng không thể mổ ra?
Thiên Cổ nói lực lượng huyết mạch đủ nhiều thì có lẽ có thể mở ra, nhưng theo tình huống hiện tại thì rõ ràng là huyết mạch đám người Thiên Cổ không đủ nhiều.
Văn Vương bỗng nhiên nói: "Ngươi thử xem, đừng thiêu đốt huyết mạch hỗn tạp, ngươi dùng huyết mạch Thiên Cổ thôi"
Tô Vũ nghỉ hoặc, chẳn chờ hỏi: "Ý ngài là... có khả năng huyết mạch Thiên Cổ thuần hơn?"
"Đúng!"
Văn Vương gật đầu: "Bánh Nhân Đậu vẫn luôn muốn ăn Thiên Cổ có lẽ là vì huyết mạch Thiên Cổ thuần nhất. Hơn nữa thiên phú của Thiên Cổ đúng là rất mạnh, ngươi phải biết rằng, ở thời kỳ kia, học sinh mà ta và Thái Sơn thu nhận đều có thiên phú không kém, kết quả đều bại trong tay Thiên Cổ. Cả Tiên tộc cũng không có thiên tài sánh được với hắn"
Vậy nên có thể Thiên Cổ có huyết mạch phản tổ.
Tô Vũ ngẫm nghĩ rồi nhanh chóng loại bỏ rất nhiều máu, tránh khiến huyết mạch Thiên Cổ bị pha tạp.
Sau đó từng giọt máu tươi hiện lên.
Nó có màu kim sắc.
Đây là máu của Thiên Cổ, đến chết Thiên Cổ vẫn không đốt cháy huyết mạch bởi vì lão đã dùng thứ này làm điều kiện thỏa thuận với Tô Vũ, lão phải để lại lực lượng huyết mạch, nếu thiêu đốt nó thì mọi điều kiện đều trở thành vô dụng.
Khi lấy ra tỉnh huyết Thiên Cổ, Tô Vũ nhỏ một giọt tinh huyết lên vỏ trứng, bỗng nhiên trong lòng hắn khẽ dao động.
Những người khác cũng chú ý quan sát.
Giờ khắc này, vỏ ngoài kiên cố không phá vỡ nổi dường như xuất hiện một khe hở nho nhỏ.
Mấy người liếc nhau, trong lòng đều cảm thấy kinh ngạc.
Nhân Hoàng cũng khiếp sợ: "Không ngở lại thành công!"
Tử Linh Chi Chủ ngắm nghía rồi chậm rãi lên tiếng: "Hình như nó là màng bọc thiên địa! Lớp màng bao bọc thiên địa của chúng ta không dày. Thiên địa này tự phong đã nhiều năm, không ai ra vào, sau thời gian dài đã hình thành nên lớp màng dày như thế này, nó tương tự như hàng rào biên giới. Không thể đánh võ nó"
Tử Linh Chi Chủ giải thích: "Nếu đánh vỡ nó thì toàn bộ thiên địa sẽ sụp đổ. Xem ra trong này thật sự có một thiên địa"
Hắn ta lộ vẻ hưng phấn: "Một thiên địa hình thành trước khai thiên ư?"
Hắn ta nhìn về phía mấy người Tô Vũ. Giờ phút này, Văn Vương và Nhân Hoàng cũng đều lộ vẻ hưng phấn: "Thiên địa trước khai thiên... Dù không thể kế thừa thì được quan sát nó cũng không tôi! Nó có giống vạn giới không? Cũng tồn tại một cái thời không trường hà ư? Hay là giống thiên địa của chúng ta?"
Thiên địa tồn tại trước khi Thời Gian Chi Chủ khai thiên, thứ này rất có giá trị nghiên cứu!
Bọn họ đã biết đến đại đạo trước khai thiên, đại đạo của Đại Thánh Nhân Môn chính là tồn tại độc lập ở thời kỳ kia, đều không liên kết với thời không trường hà.
Nhưng bọn họ chưa từng thấy thiên địa trước khai thiên, thiên địa lâu đời nhất mà bọn họ biết chính là vạn giới.