Sau khi bị tỉnh huyết Thiên Cổ nhỏ lên, trên vỏ trứng xuất hiện từng khe hở, cùng lúc đó, giọng Bánh Nhân Đậu bỗng truyền ra: "Có ai nghe được ta không? Ta sợ quá, tối quát"
Mọi người câm nín, nhà ngươi còn sợ tối à?
Nhưng đây là chuyện tốt, hiện giờ đã nghe được giọng Bánh Nhân Đậu, Tô Vũ nhanh chóng hỏi: "Bánh Nhân Đậu, ngươi có thể ra ngoài không?"
"Hình như là có, trên trời nứt ra rồi.."
Đó là khe hở trên vỏ trứng.
Bánh Nhân Đậu nói là trời nứt ra chứng tỏ nơi này thật sự là một thiên địa.
Ai sáng lập ra nó?
Giờ phút này, mọi người không rảnh lo nghĩ nhiều, cứ phải mở ra trước rồi tính.
Từng giọt tinh huyết không ngừng nhỏ xuống, ngay sau đó, trên vỏ trứng xuất hiện một cái lỗ nho nhỏ, Bánh Nhân Đậu hô: "Xong đời rồi, đại đạo của ta sắp đứt"
Mọi người cả kinh.
Chuyện gì vậy?
Bánh Nhân Đậu tiếp tục hô: "Xong rồi, địa phương quỷ quái này hút đại đạo của ta, hình như ta sắp chết rồi"
Văn Vương tức khắc mở miệng: "Không phải, hẳn là đại đạo nối với Bánh Nhân Đậu sau này có vấn đề, bị thiên địa bài xích ư?"
Bánh Nhân Đậu chỉ là linh, sau này Văn Vương giúp nó nối với biến ảo đại đạo.
Có thể là đại đạo này nổi lên phản ứng bài xích với thiên địa bên trong.
Tô Vũ lười nhiều lời, thân hình hắn thu nhỏ lại chỉ bằng con kiến, hắn trực tiếp chui vào khe hở, mấy người cả kinh, Nhân Hoàng vội vàng ngăn cản: "Đừng nóng vội.."
Gia hỏa Tô Vũ này quá liều lĩnh!
Ngươi định trực tiếp đi vào ư?
Má nó, nếu lát nữa thứ này đóng lên thì ngươi ra ngoài bằng cách nào?
Nếu bên trong có cường giả trầm miên, ngươi bị xử lý thì làm sao bây giờ?
Tô Vũ bình thản mở miệng nói: "Cùng nhau tiến vào đi, hoặc một mình ta đi vào cũng được. Các ngươi lo sợ trong đó có nguy hiểm nhưng tình cảnh hiện tại của chúng ta có khác gì, nếu trong đây thật sự có cường giả trầm miên thì đào ra thôi"
Trong chư thiên này có nơi nào không nguy hiểm.
Nếu một cường giả 36 đạo như hắn còn bị xử lý dễ dàng, vậy thì thả ma đầu kia ra cho y đấu với Thiên Địa nhị môn đi.
Nhân Hoàng thầm mắng, nhanh chóng thu nhỏ lại: "Cùng nhau vào đi"
Đi một mình rất nguy hiểm.
Gần đây gia hỏa Tô Vũ này càng ngày càng điên cuồng, có khả năng là hắn đã chịu quá nhiều áp lực nên nóng nảy, vừa nghe đến biện pháp tăng lên thực lực thì lập tức mặc kệ tất cả mọi chuyện.
Tử Linh Chi Chủ liếc Khung, cả hai khẽ lắc đầu, sau đó mọi người đều thu nhỏ rồi cùng chui vào khe hở.
Tất cả cùng vào, nếu không ra được... Nhiều người thế này mà đều bị phong ấn thì nó quả thật rất lợi hại, chứng tỏ người khác cũng không tiến vào được, vậy chúng ta cùng nhau bế quan trầm miên đi.
Nhưng khả năng này không lớn, sau khi tỉnh huyết Thiên Cổ nhỏ lên, khe hở đã mở ra không có xu thế đóng lại.
Tô Vũ bước vào khe hở, dường như hắn đã xuất hiện trong một tân vũ trụ.
Tô Vũ bật cười.
"Thiên địa!"
Người tiến vào sau cũng gật đầu.
Đây đúng là thiên địa, là một thiên địa đã chết hoang vu.
Hoặc là chủ nhân của nó đã chết, hoặc là hoàn toàn từ bỏ thiên địa này, nó giống như thời không trường hà của Thời Gian Chi Chủ, nếu không có người tu luyện thì nó cũng sẽ giống thiên địa này.
Vạn giới có sinh cơ bởi vì không ngừng có người tu luyện.
Lúc này, Tô Vũ quan sát khắp nơi. Đây là một thiên địa khổng lô, lớn hơn thiên địa của Tô Vũ không ít, có thể ngày xưa có người đã từng ở đây bởi vì có thể thấy được vài kiến trúc trong bóng đêm mơ hồ.
Lúc này, mấy người nhìn thoáng qua Bánh Nhân Đậu đều lộ vẻ khác thường.
Bánh Nhân Đậu đang bị một quyển sách cắn nuốt!
Sách!
Trung tâm thiên địa này cũng là một quyển sách!
Tô Vũ lập tức hiểu tình huống, Văn Vương lộ vẻ mặt cổ quái: "Bánh Nhân Đậu đúng là linh của thiên địa này, năm xưa có lẽ là linh của quyển sách này, sau đó bị ta kéo ra, hiện tại sách muốn hợp nhất cùng nó"
Tô Vũ mỉm cười phất tay, quyển sách đen tuyển bỗng phát ra một cỗ lực lượng ngăn cản tay Tô Vũ, ánh mắt hắn khẽ dao động: "Thiên địa không ai khống chế, không có linh làm trung tâm thiên địa mà vẫn có thể ngăn cản tay ta, thiên địa này không yếu.
Nếu có chủ nhân ở đây thì ít nhất cũng là 38 đạo"
Tử Linh Chi Chủ nhíu mày: "Không chỉ như vậy thôi đâu, ta là một khai thiên giả 39 đạo mà trung tâm thiên địa cũng không mạnh bằng quyển sách kia, e rằng đối phương đã đến 40 đạo hoặc mạnh hơn nữa, chỉ là thiên địa này đã hoang phế, không biết là chủ nhân đã chết hay chỉ rời đi"
Bánh Nhân Đậu sốt ruột, y đang bị ăn mà những người kia vẫn còn rảnh rỗi nói chuyện phiếm, y vội hét lên: "Quyển sách chết tiệt ấy muốn ăn ta.."
Tô Vũ cười: "Ăn cái gì? Không sao đâu, ngươi từ bỏ lực lượng đại đạo của chính mình là được, chỉ là phản ứng bài xích mà thôi. Ngươi vốn là linh của thiên địa, ngươi chỉ bị Văn Vương bắt đi thôi, hiện tại xem như ngươi được về nhà"
Vậy à?
Bánh Nhân Đậu tin tưởng lời Tô Vũ nói, bởi vì Tô Vũ rất giỏi!
Y có chút thấp thỏm.
Làm vậy có được không?
Ngay sau đó, y từ bỏ lực lượng đại đạo, quả nhiên quyển sách màu đen kia không cưỡng ép cắn nuốt nữa mà là bắt đầu dung hợp với y.
Bánh Nhân Đậu cảm thấy trời đất quay cuồng.
Một lát sau, y mở mắt, trong mắt lộ vẻ cổ quái: "Trời đã sáng"
Oanh!
Thế giới tĩnh mịch bỗng nhiên sáng lên, mặt trời hiện lên, thiên địa hóa thành màu trắng, một thiên địa hiện ra trước mắt mọi người.
Tô Vũ nhanh chóng tra xét một phen, sau một lúc lâu mới nói: "Thú vị đấy. Đây là một thiên địa hoàn chỉnh, hơi khác với vạn giới, có cảm giác như thiên địa này đã chết già"
Tử Linh Chi Chủ gật đâu: "Không có cảm giác hoàn thiện như thời không trường hà, không có vạn đạo cân bằng, chỉ là một đại đạo rất lớn mạnh"
Mấy người cảm thụ trung tâm đại đạo, ngay sau đó, mấy người liếc nhau, lẩm bẩm nói:
"Sinh lực lượng? Đúng không?"
Mấy người nhìn nhau, Nhân Hoàng cẩn thận cảm ứng một phen: "Đúng là có cảm giác như sinh mệnh chi đạo nhưng không đầy đủ"
Văn Ngọc có không ít kiến thức, nàng cảm ứng rồi lắc đầu: "Không hẳn là lực lượng sinh mệnh, mà là một loại... lực lượng huyết mạch sinh cơ"
Ngay sau đó Văn Ngọc đã hiểu rõ: "Ta hiểu rồi! Có vẻ người này khai thiên đã dùng lực lượng huyết mạch làm chủ, không phải là sinh lực, chỉ là trong lực lượng huyết mạch có ẩn chứa một chút lực lượng sinh cơ. Như thế thì đã có thể giải thích vì sao thiên địa phong bế những vẫn có thiên phú kỹ truyền thừa cho tam tộc, có lẽ lão tổ tam tộc chính là người đã sáng lập huyết thiên địa này!"
Nàng vừa dứt lời, đường như Bánh Nhân Đậu phát hiện ra thứ gì đó, y lập tức kích phát ra một trường hà huyết sắc.
Huyết đạo!
Quả nhiên là dùng lực lượng huyết mạch tạo nên trường hà, thiên địa lấy lực lượng huyết mạch làm chủ.
Mọi người cả kinh, đây là trường hà tạo ra từ huyết mạch ư?
Ánh mắt Tô Vũ lộ vê khác thường, bỗng nhiên, một thần văn yên lặng hỏi lâu hiện lên, đó là thần văn chữ "Huyết".
Oanh!
Ở vạn giới, thân văn này vẫn luôn không hóa thành đại đạo, giờ phút này nó nhanh chóng hóa thành đại đạo rỏi nối với huyết sắc đại đạo trong hư không.
Đám người nhìn về phía Tô Vũ.
Sau một lúc lâu, Tô Vũ mới nói: "Đây là thần văn đầu tiên của ta. Trong tình huống bình thường, thần văn đầu tiên đều phù hợp với lực lượng đại đạo của chính mình nhất, nhưng ta hiếm khi dùng lực lượng huyết mạch. Đúng rồi, lực lượng huyết mạch của ta cũng có khả năng biến ảo, mà Bánh Nhân Đậu..."
Ánh mắt Tô Vũ nhìn Bánh Nhân Đậu càng thêm cổ quái, Bánh Nhân Đậu là thiên địa chi linh, y am hiểu năng lực biến ảo.
Lực lượng huyết mạch, năng lực biến ảo...
Huyết thiên địa có thể biến ảo thiên địa chỉ linh!