Mọi người nhìn chằm chằm Tô Vũ, Tử Linh Chi Chủ bất đắc dĩ lên tiếng: "Tức là tiểu tử ngươi vốn có thiên phú kỹ, hoặc nên nói là thần văn đầu tiên chính là thiên phú kỹ của ngươi, nó không thể cường đại là bởi vì thiên địa này bị phong ấn. Vậy nên tiểu tử ngươi có quan hệ với chủ nhân thiên địa này đúng không?"
Tô Vũ đổ khóc dỡ cười: "Quan hệ cái rắm! Chẳng lẽ lão tổ tông nhà ta thuộc dòng dõi Thiên Cổ chắc? Lực lượng huyết mạch của Thiên Cổ không yếu, đừng nói là ta có lão tổ tông nào đó có quan hệ với Thiên Cổ nhé!"
"Cũng đâu phải là không thể"
Nhân Hoàng cười khổ: "Năm đó Tiên tộc liên minh cùng Nhân tộc, có không ít Tiên tộc tiến vào Nhân Cảnh đúng không? Nhà ngươi có lẽ thật sự có lão tổ tông là... Haizz!"
Tiếng thở dài tràn đẩy bất đắc dĩ.
Tô Vũ không để ý lắm, hắn chỉ hơi tò mò: "Vậy tức là suýt nữa ta đã có thể kế thừa một cái thiên phú kỹ, chỉ tiếc là thiên địa này bị phong ấn vậy nên không thể hình thành...
Cũng không đúng, thật ra đã hình thành, trở thành thần văn chữ Huyết!"
Thần văn đầu tiên thường phù hợp với đạo của mình nhất, lúc trước Tô Vũ từng nghĩ tới chuyện cường hóa thần văn chữ "Huyết", nhưng sau này hắn phát hiện cường hóa nó quá khó khăn, hơn nữa trong thời không trường hà gần như không ai sáng lập hay sử dụng huyết đạo, phải tự mình khai đạo, mà cũng không có mấy người tu luyện đạo này. Sau đó Tô Vũ đã từ bỏ, không ngờ hôm nay thần văn chữ "Huyết" hóa đạo lại tại đây!
"Thiên phú cường đại của ngươi có lẽ có liên quan đến chủ nhân của thiên địa này"
Nhân Hoàng bỗng nói: "Thứ nhất là được Thời Gian Sách cải tạo, thứ 2 là ngươi kế thừa huyết mạch. Mà thiên địa này không yếu..."
Mấy người đều nhìn về phía thiên địa, ở đó có một tòa cung điện khổng lỗ đồ như máu.
Có lẽ chủ nhân thiên địa này đã lưu lại thứ gì đó tại đây.
Bánh Nhân Đậu nhanh chóng bay tới, tò mò nhìn Tô Vũ.
Ta và Tô Vũ là thân thích ư?
Tô Vũ nhìn Bánh Nhân Đậu hỏi: "Ngươi có thể khống chế thiên địa này không?"
"Không được!"
Bánh Nhân Đậu giải thích: "Chỉ khống chế được một chút thôi, bởi vì ta yếu lắm. Hình như thiên địa này đã chết rồi, không thể sống lại nữa. Hình như Huyết Đạo Kinh kia cũng đã chết, chỉ có lại một chút uy năng. Ta đã biết vì sao mình không vào được rồi.
Cách hàng rào thiên địa, nó lại sắp chết, vậy nên không thể hút ta vào"
Tô Vũ hứng thú cười nói: "Đến đại điện xem có gì không, để xem có tìm ra thân phận chủ nhân thiên địa này không hoặc biết được thêm tin tức nào đó, biết đâu nó có quan hệ với Thời Gian Chi Chủ thì sao"
Có lẽ đây là thiên địa đầu tiên, cũng có thể là cái thứ 2, dù sao thì nó cũng đã tồn tại từ rất lâu rồi, thậm chí là còn lâu đời hơn thời không trường hà.
Mọi người lập tức bay đi, thiên địa này đã gần như diệt vong hoàn toàn, huyết sắc trường hà chỉ hơi lưu động, kỳ thật Tô Vũ hiểu tình huống này là như thế nào.
Mọi người cũng đều hiểu.
Thiên địa ngăn cách, không có nguồn năng lượng bên ngoài tiến vào, không thể chuyển đổi hỗn độn chỉ khí, qua thời gian dài, thiên địa này tiêu hao hết tất cả năng lượng, đã gần chết đi.
Chỉ cần mở ra hàng rào thiên địa, sau đó hấp thu chuyển đổi lực lượng hỗn độn thì vẫn có thể khôi phục tân sinh.
Ngay sau đó, đám người tiến vào tòa đại điện huyết sắc kia.
Không có nhiều đỏ đạc trong đại điện, ở đây có một vách tường khắc thần văn hoặc nên nói là ý chí chỉ văn, nó giống như ý chí chi văn thông dụng ở thời kỳ thượng cổ.
Mọi người lập tức bị hấp dẫn.
Có lẽ đây là tin tức duy nhất mà chủ nhân thiên địa lưu lại.
Mấy người Tô Vũ liếc mắt đảo qua, có mấy chữ trong đó bọn họ đều biết.
"Chơi kiếm quá mạnh, đấu không lại.."
Mọi người nhìn về phía Khung, kẻ chơi kiếm này là chủ nhân nhà ngươi ư?
Thời Gian Chi Chủ ư?
Kê này giỏi thật, đúng là đồ cổ lâu năm, hắn đã từng đấu với Thời Gian Chi Chủ ư?
Khung không để ý vấn đề này, ông ta nhìn chằm chằm đống chữ, sau đó lẩm bẩm:
"Thương Khung Kiếm... Nói đến ta à? Ta có một vị Thương huynh đệ đang mất tích ư?"
Mọi người nhìn ông ta.
Nhân Hoàng an ủi: "Có lẽ đã nát rồi, ta còn từng thắc mắc sao thanh kiếm lại tên là Khung kiếm, hóa ra là Thương Khung Kiếm, đừng thương tâm, chỉ còn ngươi thì vẫn là một thanh kiếm tốt mà"
Cút mẹ nhà ngươi đi!
Khung lộ vẻ câm nín, sau đó ông ta trầm tư.
Ta có huynh đệ, kẻ đó đang lạc ở đâu rồi? Có thể tìm được không?
Tìm được rồi thì có phải là ta sẽ mạnh hơn không?
"Thương.."
Ông ta bắt đầu hỏi ức, thời đại khai thiên có Thương không?
Những người khác không để ý đến ông ta, bọn họ tiếp tục quan sát, hào hứng tò mò nhìn văn tự.
Đối với bọn họ mà nói, chuyện trước khai thiên chỉ là chuyện để bát quái mà thôi.