Tô Vũ đánh nát một đầu Phệ Hoàng.
Lực lượng kiếp nạn tan biến dũng mãnh tràn vào trong cơ thể Tô Vũ.
Kiếp nạn chi đạo mạnh hơn một chút.
Ánh mắt Tô Vũ khẽ dao động, kỳ thật hắn không muốn cắn nuốt quá nhiều lực lượng kiếp nạn, hắn cảm thấy việc này không ổn nhưng nếu Địa Môn và Thiên Môn sống lại trước thời hạn thì bọn họ sẽ không chỉ là 39 đạo nữa mà là 40 đạo trở lên! Khi đó, đến Tử Linh Chi Chủ cũng không đối phó được.
Lúc trước Tô Vũ không muốn dùng lực lượng của Phệ Hoàng để mạnh thêm, đây cũng chính là thủ đoạn mà hắn nói rằng có thể tăng lên nhưng vấn đề là hắn có nguyện ý làm vậy hay không.
Phệ Hoàng là dấu hiệu diệt thế, cũng là thứ có liên hệ với Lão Thất Nhân Môn, Tô Vũ sợ... Sợ cái gì?
Hắn sợ mình trở thành Nhân Môn diệt thế!
Đây là một suy nghĩ rất bình thường, trong suy nghĩ của Tô Vũ, có lẽ Nhân Môn chỉ là ác niệm trong lòng mọi người, là tan biến, diệt thế, phá hoại, hủy diệt...
Nhân Môn ở ngay trong lòng!
Có lẽ trong lòng mỗi người đều có một Nhân Môn, vấn đề là ai có thể mở ra cánh cửa này, biến thành Nhân Môn - địch nhân lớn nhất của vạn giới!
Năm đó, có lẽ Thời Gian Chi Chủ chỉ phong ấn một loại ác niệm, để vạn giới quang mỉnh hơn. Nhưng ác niệm này lại không ngừng nảy sinh, không ngừng cường đại hơn.
Tô Vũ rất thông minh, hắn luôn nghĩ về thứ mà Thời Gian Chi Chủ không giết được, phải cố ý sáng lập trường hà để trấn áp.
Huyết Chủ không yếu đúng không?
Nhưng hắn vẫn bị giết!
Lão Thất Nhân Môn dù có mạnh thế nào thì chẳng lẽ Thời Gian Chi Chủ không giết được sao?
"Có lẽ hắn chỉ đang phong ấn cái ác trong lòng?"
Phong ấn Ma trong lòng, có lẽ không thể giết chết được thứ này.
"Còn nữa, sau khi tam môn hội hợp mới có hy vọng cắn nuốt thời không trường hà...
Tam môn hội tụ, trung tâm sẽ xuất hiện ư?"
Tô Vũ ngẩn ra, tam môn hội tụ thì thư tịch mới có thể xuất hiện sao?
Hay phải xử lý tam môn thì quyển sách kia mới xuất hiện?
Vô số suy đoán khiến Tô Vũ đau đầu.
"Quá khứ, hiện tại, tương lai... Mượn lực lượng tương lai thân rốt cuộc là lực lượng của phong ấn chỉ môn hay là lực lượng của Lão Thất Nhân Môn, hay đó là lực lượng của thời không trường hà?"
Tô Vũ có rất nhiều biện pháp để mình mạnh hơn, nhưng dù hiện giờ hắn đang điên cuồng thì cũng sẽ không ngu ngốc tìm đường chết.
Tỷ như tương lai thân!
Lần trước Tô Vũ chỉ dung hợp một chút lực lượng tương lai thân mà thôi, hắn không yên tâm về thứ này, nó có vẻ như là điều động lực lượng của mình trong tương lai, có cảm giác như thời gian nghịch chuyển, lấy lực lượng tương lai cho bản thân ở hiện tại mượn.
"Nhân Môn... Tương lai thân... Hai thứ này có liên hệ gì với nhau? Chẳng lẽ giống như huyết thiên địa, chỉ là mượn lực lượng, nhưng cái này thì mượn xong phải trả lại ư?
Hay là mượn lực lượng trong cuốn sách thời không trường hà, mượn một lát, qua một thời gian, sách sẽ rút về ư?"
Dù Tô Vũ đã tới 36 đạo thì vẫn không hiểu rõ phương diện này.
"Có lẽ tới nước này rồi thì ta không nên băn khoăn nhiều nữa"
Tô Vũ tính toán: "Có lẽ nên bất chấp tất cả, dùng hết khả năng để mạnh lên. Kiếp nạn chỉ đạo cường đại là một đòn sát thủ. Ngưng tụ tương lai thân cũng là một thủ đoạn.
Ở thời khắc mấu chốt mượn lực lượng tương lai thân, dù bị phản phệ thì có lẽ cũng có thể giải quyết"
Hắn nên bất chấp tất cả để điên cuồng một lần, hay nên chậm rãi mài giũa bản thân, nghĩ cách dung hợp đại đạo?
Tô Vũ đột nhiên mỡ mắt.
Lam Thiên đang ở ngay trước mắt hắn, Tô Vũ nhìn y, Lam Thiên cười hỏi: "Tỉnh rồi sao? Gia hỏa bên dưới ra ngoài rồi"
"Mấy ngày rồi?"
"5 ngày"
Tô Vũ hơi nhíu mày.
Chỉ trong nháy mắt mà đám người Thiên Cổ đã ngã xuống được 5 ngày.
Trong thời điểm này, 5 ngày không phải khoảng thời gian ngắn.
Có lẽ mình không nên băn khoăn gì nữa!
Những øì có thể làm cho mấy người Nhân Hoàng thì Tô Vũ hắn đều đã làm hết, bây giờ hắn phải suy xét vì chính mình.
"Phủ trưởng đâu?"
"Vẫn đang trải qua nhân sinh!"
Lam Thiên thấp giọng bán tin tức: "Có lẽ hiện tại hắn đang rất vui sướng, ban nãy hắn mới làm nữ nhân một hồi"
Tô Vũ không có hứng thú.
Tên biến thái nhà ngươi lại tra tấn phủ trưởng, phủ trưởng thật đáng thương.
Tô Vũ nhanh chóng nói: "Ngươi chuẩn bị đi, sau đó cùng ta dung hợp vạn đạo"
"Tiến vào trong cơ thể ngươi à?"
Lam Thiên bật cười: "Dung hợp cùng ngươi giống như lúc đối phó Thiên sao? Loại cảm giác này... Rất mỹ diệu!"
Tô Vũ trợn trắng mắt: "Lam Thiên, tới lúc này, ngươi có lý tưởng gì không?"
"Lý tưởng? Đương nhiên là có! Chế tạo thánh thổ thuộc về ta, tạo ra một nơi thánh khiết chỉ của riêng ta"
Đùa à?
Chưa chắc!
Lam Thiên sáng lập Nguyên Thủy Ma giáo, nhưng y kiên quyết phải xưng là thánh giáo, thu nạp rất nhiều giáo đỏ, Tô Vũ từng gặp thánh giáo đô trong trận chiến Đại Hạ phủ, bọn họ đều rất điên cuồng, tự sát tập kích địch nhân như thiêu thân lao đầu vào lửa, hô vang khẩu hiệu sáng lập thánh thổ.
Bọn họ thật sự là Ma giáo!
Có thể lý niệm của giáo phái này chính là ý tưởng thật sự của Lam Thiên, y muốn tạo ra một thánh thổ.
Tô Vũ có chút hứng thú với quá khứ của Lam Thiên, cũng biết một vài điều. Lúc này, hắn nằm trong sông, hỏi: "Lam Thiên, năm đó Vạn phủ trưởng phái ngươi lền vào Thủy Ma Giáo.."
"Sai rồi!"
Lam Thiên cười: "Không phải là phái ta lẻn vào, mà là ta muốn đi hoàn thiện chân lý của mình nên hợp tác với Thiên Thánh. Khi ấy Đại Hạ phủ không an bình, Diệp Bá Thiên ngã xuống, Hạ Long Võ mới vừa chấp chưởng Đại Hạ phủ không lâu, Nhân Cảnh nội loạn, các phủ chủ chẳng quan tâm, hơn nữa đa thần văn cũng rung chuyển, Đại Hạ phủ đối ngoại chinh chiến chư thiên, đối nội giết chóc giáo chúng Vạn Tộc Giáo, lại còn phải chống đố các phủ khác... Họa trong giặc ngoài, nhìn như cường đại nhưng chẳng khác gì một bức tường sắp đổ. Vạn Thiên Thánh, Hạ Long Võ, Hạ Tiểu Nhị, Liễu Văn Ngạn, kể cả Đại Hạ Vương, ở thời kỳ đó bọn họ đều điên cuồng. Bọn họ muốn lấy Đại Hạ phủ làm trung tâm và triển khai một cuộc thanh tẩy. Trận chiến này đã chuẩn bị rất nhiều năm, cuối cùng ngươi còn tham dự vào"
Tô Vũ gật đâu, ở thời kỳ đó, Đại Hạ phủ vô cùng hỗn loạn!
Hạ gia để mặc cường giả các phủ tiến vào, mặc kệ Vạn Tộc Giáo thẩm thấu, không quan tâm chư thiên vạn tộc quấy rối.
Có thể nói rằng, Đại Hạ phủ khi đó nhìn như bình thản nhưng thực tế là đã tan vỡ!
Đám người Đại Hạ Vương hạ quyết tâm dùng Đại Hạ phủ làm trung tâm để tiến hành một cuộcđại thanh tẩy.
Trong lúc chấp hành kế hoạch này, Lam Thiên đã lựa chọn gia nhập Ma tộc, chưởng quản Thủy Ma Giáo.
Lam Thiên cười nói: "Vậy nên ta gia nhập không vì nghe lệnh ai cả, mà là để tạo ra tịnh thổ thuộc về ta. Cứ tưởng rằng cuộc thanh tẩy này sẽ rất khó, cửu tử nhất sinh, kết quả bởi vì các ngươi gia nhập mà khiến kế hoạch thuận lợi hơn rất nhiều, Nhân Cảnh đã được dọn sạch"
Cũng nhờ trận chiến ấy mà Nhân tộc mới trở nên đoàn kết, trấn áp tất cả những kẻ không phục.
Tô Vũ lại hỏi: "Hiện tại thì sao, ngươi vẫn giữ ý tưởng này ư?"
Lam Thiên đáp: "Nó không tốt sao?"
"Vậy tịnh thổ của ngươi là như thế nào?"
Lam Thiên cười vũ mị: "Có ngươi, có Thiên Thánh, đóng cửa lại, sống cuộc sống của riêng chúng ta"
Tô Vũ chỉ nhìn y.
Lam Thiên buồn bực, cảm thấy không thoải mái.
Ánh mắt Tô Vũ như đang nhìn kê ngốc vậy, cực kì lộ liễu.
Tô Vũ cười nói: "Đừng tính ta vào, ngươi mang theo Diệt Tàm Vương và những kẻ bị ngươi thương tổn đi, hãy sống cuộc sống của các ngươi ấy"
Lam Thiên buồn bực: "Ta không thương tổn ai cả!"
Tô Vũ khịt mũi coi thường.