Vạn Tộc Chi Kiếp (Bản Dịch Full)

Chương 3948 - Chương 3947: An Bài Ôn Thỏa.

Vạn Tộc Chi Kiếp
Chương 3947: An Bài Ôn Thỏa.
 

Tô Vũ nhìn về phía Võ Vương, mở miệng nói: "Võ Vương, ngươi cắn nuốt võ đạo, nạp vào thân thể mình, thoát ly thiên địa của ta rồi hãy nuốt thân thể đạo"

Võ Vương khẽ nhíu mày: "Ta thoát ly thì cảnh giới của ngươi sẽ không suy giảm chứ?"

Tô Vũ cười đáp: "Không sao. Dù ngã cảnh thì cũng không vấn đề gì, có thể tu lại nhanh thôi"

Võ Vương trầm mặc, Nhân Hoàng thở dài nói: "Nạp đạo nhập thể, nuốt võ đạo"

Võ Vương gật đầu, không phản đối nữa.

Tới cảnh giới 35 đạo, nạp đạo nhập thể là phản ứng tự nhiên, không khó khăn chút nào.

Hắn khẽ quát một tiếng, từng luồng lực lượng trên người Tô Vũ tán ra bị hắn nuốt lấy.

Một lát sau, một đại đạo bị Tô Vũ trực tiếp tróc ra.

Võ Vương từng niết bàn một lần, vốn đã nửa thoát ly thiên địa, giờ phút này, hắn ta nạp đạo nhập thể, Tô Vũ không ngăn cản nên thực hiện càng thêm nhẹ nhàng.

Ẩm!

Võ Vương hoàn toàn cắn nuốt đại đạo, khí tức hơi tăng lên.

Khí tức Tô Vũ giảm sút một chút.

Sau khi cắn nuốt tương lai thân, hắn vừa vặn bước vào 39 đạo, hiện giờ không ít người rời đi mang theo lực lượng, Võ Vương cũng hoàn toàn thoát ly, thực lực Tô Vũ lập tức trở về 38 đạo.

Tô Vũ cảm thấy không tệ lắm.

38 đạo không yếu!

Võ Vương khẽ quát, sau đó nhanh chóng chui vào trong thân thể đạo, điên cuồng hấp thu lực lượng. Thân thể đạo bị Nhân Tổ tróc ra xem như đạo vô chủ, Võ Vương cắn nuốt không khó.

Các tu giả thân thể đạo khác đều ở trong thiên địa của Tô Vũ hoặc thiên địa của những người khác, hiện giờ thân thể đạo không còn ai.

Tô Vũ nhìn thoáng qua, Võ Vương cắn nuốt thân thể đạo xong thì cũng khó đạt tới 36 đạo nhưng khoảng cách đã kéo gần hơn một chút, có lẽ chỉ cần có cơ hội thì sẽ có hy vọng đột phá.

Tô Vũ không quan tâm đến hắn nữa.

Giọng hắn vang lên khắp các khiếu huyệt: "Những lời Võ Hoàng vừa mới rất có lý, vậy Đại Chu Vương và Võ Hoàng tổng lĩnh chiến pháp đạo và Văn Minh đạo đi. Ta sẽ đi đón các lão sư, các ngươi hãy an bài khiếu huyệt cho bọn họ"

Tô Vũ không muốn phụ thân và những người khác ẩn núp nữa, bởi vì tới lúc này thì không thể che giấu được nữa.

Tô Vũ chuẩn bị rời đi, đối diện, từ chỗ Văn Ngọc bỗng có một cái đầu nhô ra: "Tô Vũ, ngươi muốn mang Bánh Hấp nhà ta đi sao?"

Tô Vũ sửng sốt rồi bật cười: "Cũng đúng. Bánh Hấp!"

Bánh Hấp xông ra khỏi khiếu huyệt, nhìn thoáng qua Bánh Nhân Đậu, nàng vươn hai cánh tay nhỏ lên vẫy vẫy: "Đương gia, chúng ta ở riêng đi"

Bánh Nhân Đậu uể oải: "Ngươi muốn đi ư?"

Bánh Hấp hô: "Ừ, ta muốn đi theo Tô Vũ, không theo ngươi đâu"

Di tình biệt luyến!

Bánh Nhân Đậu sầu muốn chết.

Tô Vũ vui vẻ khuyên giải: "Được rồi, hiện tại ngươi là thiên địa chỉ linh, làm việc cho tốt đi thôi. Ta sẽ chiếu cố lão bà và hài tử thay ngươi, yên tâm nhé!"

Bánh Nhân Đậu buồn bực muốn cắn người.

Tô Vũ phì cười thành tiếng, nếu Bánh Hấp không muốn đi thì hắn cũng không đuổi, hắn lập tức biến mất tại chỗ.

Bánh Nhân Đậu càng thêm uể oải, y nhìn về phía Văn Ngọc: "Ta cũng muốn chạy..."

Văn Ngọc xoa xoa nó, bất đắc dĩ hỏi: "Hắn tốt hơn ta à?"

"Không biết"

Văn Ngọc mỉm cười: "Cứ đợi đi. Phì Cầu sắp tỉnh rồi. Chờ Phì Cầu tỉnh thì sẽ nghĩ cách biến Phì Cầu thành linh cho ta, nếu khi đó ngươi muốn rời đi thì ta không ngăn cản ngươi"

"Được!"

Sau đó Bánh Nhân Đậu biến mất.

Văn Ngọc nhìn về phía Văn Vương và Nhân Hoàng: "Đại ca, Tinh Vũ đại ca, hình như chúng ta thất bại rồi, mị lực nhân cách của các ngươi cũng vô dụng, đám lão nhân ở lại vạn giới đều đi theo Tô Vũ cả rồi"

Không có ai chọn ở lại.

Nhân Hoàng nhẹ giọng nói: "Bình thường thôi, ta đã nói rồi, hắn mới là hy vọng của thời đại này. Những người đó cùng hắn đi ra từ tuyệt vọng, 10 vạn năm chỉnh phạt, 6000 năm tuyệt vọng, Tô Vũ thay bọn họ báo thù rửa hận, đánh tan vạn tộc, cứu mạng bọn họ, mang bọn họ lập nên chiến tích huy hoàng"

Vậy nên những người đó đều đi theo Tô Vũ.

Tô Vũ không để ý nhiều, giờ phút này hắn nhanh chóng tiến vào thiên địa nho nhỏ kia.

Tô Vũ không cần nhiều lời. Khi hắn nói rằng muốn mọi người tiến vào khiếu huyệt, phụ trợ hắn nắm giữ đại đạo, dù Liễu Văn Ngạn khát vọng hoà bình, không muốn gặp lại Đại Chu Vương thì cũng vui vẻ lập tức đồng ý đi theo Tô Vũ vào trong thần khiếu.

Bạch Phong hưng phấn nói: "Ta đã bảo là ngươi sẽ cần ta mà. Trong phương diện dung đạo, ta rất có thành tựu đấy"

Tô Vũ coi như anh đang khoác lác. Đến giờ anh chỉ mới vừa bước vào Vĩnh Hằng, trên Vĩnh Hằng là Hợp Đạo, trên Hợp Đạo mới là chủ nhân quy tắc... Sư phụ ngài còn kém xa, thế mà dám nói là có thành tựu.

Cục lông nhỏ cũng rất hưng phấn, trên đầu Tô Vũ lại có thêm một cục lông.

Nó không muốn trông nhà!

Trông nhà không thú vị chút nào, đi theo Hương Hương vui hơn, ăn sung mặc sướng, còn có thể chạy loạn khắp nơi.

Tô Vũ tươi cười.

Sau khi nhìn thấy chỗ ở cũ của Văn Vương, hắn cảm thấy xây một căn nhà ở vạn giới giấu bọn họ là được, nhưng nếu hắn bại, bọn họ có thể trốn được sao?

Hơn nữa hắn đã thấy tình cảnh Phì Cầu trông nhà 10 vạn năm, Tô Vũ cảm thấy chuyện này không hẳn là tốt, thà để mọi người đi theo mình còn hơn.

Sau khi đàn xếp mõi người xong, đám trẻ nhỏ trong tiểu thiên địa bị Tô Vũ dịch chuyển tới Đại Hạ Văn Minh học phủ để các lão sư dạy dỗ, ở đó có vài vị lão sư đối xử với Tô Vũ không tôi.

Lão Hoàng lão Nhiếp đều đối xử rất tốt với Tô Vũ, nhưng hiện giờ thực lực bọn họ không thể đuổi kịp, Tô Vũ không mang bọn họ cùng đi, bọn họ ở Văn Minh học phủ rất nhiều năm, vậy tiếp tục ở đó dưỡng lão đi.

Xong việc, Tô Vũ lại biến mất.

Hắn muốn đi giết Phệ Hoàng!

Hắn cần tăng cường kiếp nạn đại đạo, thuận tiện tăng cường thực lực vừa mới sụt giảm.

Vẫn còn một ít thời gian trước khi Nhân Môn buông xuống, thời gian còn lại cho hắn không quá gấp gáp.

Bình Luận (0)
Comment