Giờ phút này, Tô Vũ không còn kiên nhẫn, hắn quát: "Võ Vương, đột phá vòng vây giết Tác Thiên!"
Gia hỏa này quá nhiều lời, lúc nào cũng rống lên. Ai không biết chắc sẽ tưởng rằng cha mẹ hắn ta đã chết.
Cha mẹ Ngục Vương đã chết rồi mà nàng còn chẳng thèm hét đây này.
Giờ phút này Tô Vũ dùng toàn lực để chiến, các loại lực lượng đại đạo bùng nổ.
Pháp đạo nghiêm ngặt ư?
Đạo mạnh nhất của ngục chính là pháp đạo.
Đạo hóa thành thước, mỗi lần công kích đều sẽ xuất hiện sâm la địa ngục khiến Tô Vũ khó chịu như đang bị khảo vấn, bị quất roi.
Ngục Vương 38 đạo liều chết chiến đấu cũng rất cường đại!
Thiên Môn không bắt được Khung, Tô Vũ cũng không giải quyết được Ngục!
Trong lúc nhất thời, thế cục giằng co.
Lam Thiên hiện thân, y bạo thể Nhật Nguyệt nhân tiện hại chết Nhật và Nguyệt xong thì cười quái dị vài tiếng, sau đó lại biến mất.
Tiếp đó y đã đến gần Tô Vũ.
Lam Thiên không mạnh, đến bây giờ cũng chỉ hơn 20 đạo, nhưng Ngục biết khả năng của Lam Thiên, gia hỏa này am hiểu công kích ý chí, nàng đang không địch lại Tô Vũ, nếu còn bị Lam Thiên xâm nhập thiên địa, dùng ý chí công kích thì sẽ rất nguy hiểm.
Ngục Vương quát lên một tiếng, thế giới địa ngục khổng lô hiện lên, ở nơi đây bừng bừng liệt hỏa, lửa địa ngục đốt cháy hư không, ngăn cản Lam Thiên xâm nhập thiên địa của nàng.
Giờ phút này sắc mặt Ngục Vương có chút khác thường, nàng bỗng thở dài một tiếng như đang than trời trách đất, tiếng thở dài này khiến tâm thần Tô Vũ hơi chấn động!
Thất tình lục dục!
Ngục Vương hấp thu đại đạo của nhiêu vị Đại Thánh bắt đầu phát huy ra năng lực của thất tình lục dục đạo.
"Tô Vũ, giết người phải đền mạng. Ngươi giết chóc vô số, hãy dùng mạng để trả đi!"
Thước và xiểng xích mang theo các loại dục vọng chi đạo quét về phía Tô Vũ.
Tô Vũ cười lạnh: "Ngục, ngươi còn đáng ghê tởm hơn cả bọn họ. Ta đã nói rồi, pháp của ngươi chỉ là của ngươi chứ không phải của ta. Ngươi nói vậy không sợ kẻ khác cười rụng răng sao? Thất tình lục dục đạo? Pháp đạo ư? Ta sợ chắc?"
Tô Vũ để mặc đại đạo xâm nhập thân thể, xiểng xích khóa chặt bản thân và thước chui vào cơ thể hắn, Ngục Vương kinh ngạc.
Tô Vũ muốn làm gì?
Đúng lúc này, trên gương mặt Tô Vũ bỗng nhiên lộ vẻ điên cuồng, buồn vui đan xen, có cả phẫn nộ sầu bi, thần sắc không ngừng biến hóa.
'"Ta giận...
"Ta có tội."
Tô Vũ thê lương kêu lên: "Ta có tội! Hãy phán xét ta đi! Ngục, ngươi hãy phán xét ta đi!
Thiên địa gặp đại kiếp nạn, tội nhân vĩnh viễn không thể siêu sinh. Ta triệu thiên địa chỉ kiếp trừng phạt ta!"
Trong ánh mắt hoảng sợ của Ngục Vương, vô số Phệ Hoàng bỗng nhiên ra đời quanh Tô Vũ, chúng là tội nghiệt, là tội ác.
Chúng có tội!
Đám Phệ Hoàng đó đều rất cường đại, chúng từ bốn phương tám hướng vọt tới, trong thời không trường hà, lôi đình hắc ám hiện lên, bổ xuống Tô Vũ.
Tội ác!
Pháp luật!
Từng tia sét điên cuồng bổ xuống, không chỉ có Tô Vũ bị đánh mà cả thước và xiểng xích trên người hắn cũng bị sét đánh trúng.
Ẩm!
Thiên địa của Ngục Vương rung động, đại đạo trung tâm của nàng bị Tô Vũ khóa trên người hắn, Tô Vũ đang triệu hoán kiếp nạn buông xuống.
Lực lượng lôi đình vô cùng cường đại.
Vô số Phệ Hoàng mãnh liệt tấn công bọn họ.
Đây là thủ đoạn lưỡng bại câu thương.
"Pháp đạo nghiêm ngặt ư?"
Tô Vũ cười lạnh: "Ta có tội, ngươi cũng có tội! Ngục, rốt cuộc ai mang tội nghiệt nặng hơn? Hơn nữa dù chúng ta có tội ngang nhau thì thực lực cũng không tương xứng, ngươi không có thực lực vô địch nhưng lại muốn làm kẻ chấp pháp. Ngươi xứng sao?"
Thiên địa của Tô Vũ bao trùm đến, ngay sau đó nó chồng lên thiên địa của Ngục Vương.
Sắc mặt Ngục Vương đại biến.
Tô Vũ giữ chặt xiểng xích và thước của nàng, để mặc lôi đình tấn công và Phệ Hoàng cắn nuốt, Tô Vũ cười xán lạn: "Ngục, không phải ngươi tu pháp đạo sao? Chúng ta cùng tiếp nhận phán quyết của thiên địa, tiếp thu sự phán của đại đạo, được không?"
Ngục Vương lùi lại nhưng lại bị Tô Vũ giữ chặt.
Ngay sau đó, hai thiên địa hoàn toàn trùng khớp!
Thiên địa lập tức phong tỏa.
Hai thiên địa dung hợp hoàn mỹ, tạo thành một quả cầu lớn nhốt hai người.
Vạn đạo hiện ra.
Tô Vũ mỉm cười, sắc mặt Ngục Vương trắng bệch, Tô Vũ cười nói: "Pháp đạo nghiêm ngặt, pháp đạo vô tình! Vậy hãy để đại đạo thiên địa của ngươi dung hợp cùng thiên địa đại đạo của ta, để xem rốt cuộc là đại đạo sẽ thẩm phán ai! Hãy để thiên địa phán xét, trường hà phán quyết, thương sinh định tội đi!"
Một cuốn sách hiện lên, đó là Văn Minh Chí!
Văn Minh Chí bao vây cây thước kia.
Sau đó Nhân Chủ Ấn cũng hiện lên cuốn lấy xiềng xích.
Bốn kiện bảo vật dây dưa cùng nhau, tương dung với nhau, Tô Vũ dùng thủ đoạn của Lam Thiên, hắn muốn dung hợp thiên địa của đối phương, nhưng Tô Vũ quyết tuyệt hơn Lam Thiên.
Thực lực của hắn mạnh hơn Ngục Vương nhưng muốn giết nàng thì rất khó khăn.
Lúc này, Tô Vũ đột nhiên tung ra một vật trông như một thiên địa không còn nguyên vẹn, thiên địa lập tức hóa thành một quang cầu, nó như thông đạo nối với thời không trường hà.
Mọi người đều chấn động.
Khung quát: "Tô Vũ, ngươi đang làm gì?"
Dường như Tô Vũ muốn phá hủy thiên địa mới chiếm được từ Nhân Tổ.
Tô Vũ cười: "Thiên địa của Nhân Tổ do khí vận biến thành. Nhân Tổ là cha nàng ta, cũng là kẻ mở ra thời đại này của tộc chúng ta. Người chết sẽ công bằng công chính, không nghiêng không lệch. Dùng thiên địa của Nhân Tổ làm nguồn năng lượng, lấy khí vận vạn giới của Nhân Tổ làm tiêu chuẩn phán xét, ta muốn đánh cuộc với Ngục một phen, để xem rốt cuộc ai mới là tội nhân. Không phải là nàng tu pháp đạo sao? Ta muốn nhìn xem thiên địa này sẽ thẩm phán Tô Vũ ta hay là phán xét nàng?"
Âm!
Thiên địa của Nhân Tổ dung nhập vào thời không trường hà, hóa thành một cây gậy trúc cường hãn vô biên nhưng không có chút sinh cơ nào.
Đại đạo của Tô Vũ và Ngục Vương vẫn đang đối chọi lẫn nhau, hắn cười lạnh lên tiếng:
"Ngục, ngươi tu pháp đạo, ta đây sẽ dùng đạo của ngươi phá pháp của ngươi. Đừng phản kháng, để giết ngươi, hôm nay ta đã cược mạng chính mình, Tô Vũ ta muốn biết ai mới là tội nhân của thiên địa này"
Hắn vô cùng điên cuồng, hắn dùng thiên địa của Nhân Tổ làm nguồn lực lượng để trừng phạt.
Hắn muốn để thiên địa phán quyết, để cha mẹ đã chết của Ngục thẩm phán!
Kê bị phán xét là bản thân hắn và Ngục Vương!
Gậy trúc hiện ra giữa thiên địa.
Giọng Tô Vũ mang theo lực lượng ngập trời vang vọng: "Ngưng ý chí vạn giới, ngưng ý chí thiên địa, lấy khí vận vạn giới vi nguyên, lấy thương sinh vi giám!"
Âm ẩm ảm!
Trường hà nổi lên sóng gió kịch liệt, vạn vật vạn linh trong vạn giới có dự cảm trong lòng, tất cả đều ngẩng đầu nhìn bầu trời.
Dường như có người nào đó đang hỏi bọn họ.
"Phán quyết Tô Vũ và Ngục, vạn giới làm chứng!"
Bọn họ nhìn lên không trung, thấy cây trúc xanh biếc và 2 vị cường giả huyền phù trong thiên địa.
Lúc này, một bóng người hiện lên ở phía trên cây trúc, đó là Lam Thiên, Lam Thiên nở nụ cười: "Ta dùng thương sinh làm đạo, thay trời thẩm phán! Ngục, ngươi là chủ nhân pháp đạo, thiên địa duy pháp, có nguyện tiếp thu phán xét của thiên địa hay không?"
Sắc mặt Ngục biến ảo, nhìn về phía thiên địa của mình đang dung nhập với Tô Vũ, gần như sắp hòa làm một thể, nàng lạnh lùng nói: "Phán xét ta ư? Được, để bổn vương xem các ngươi sẽ phãn xét ta như thế nào"
Lam Thiên cười nói: "Không thiên vị ai, công bằng công chính, thiên địa vi giám, thương sinh vi giám. Nếu bất công thì pháp đạo sụp đổ, không thương tổn được ngươi, cũng không giết được ngươi!"
Dứt lời, y cầm gậy trúc lạnh giọng quát: "Vì Nhân tộc, lấy thất tình lục dục làm cơ sổ, lấy tuân thủ luật lệ làm gốc! Ngục, Tô Vũ, thương sinh vi giám, Nhân tộc quật khởi, hai ngươi có công không?"
Giọng nói của y chấn động thiên địa: "Vạn giới sinh linh hãy đánh giá, công của ai lớn hơn?"