Trường hà dao động.
Trong đầu sinh linh vạn giới không tự chủ hiện ra quá khứ của hai người.
Ngục Vương có công không?
CóI Ổ thời đại thượng cổ, nàng đẹp nội loạn, bình phản loạn, pháp đạo nghiêm ngặt, địch ta đều sợ! Cai trị nghiêm minh, quy tắc nghiêm ngặt, công thần không dám kiêu ngạo, địch nhân không dám vượt qua...
Ngục Vương có công!
Mà Tô Vũ cũng bình định họa loạn vạn tộc, giải cứu thương sinh Nhân tộc, tam môn buông xuống nhưng kẻ địch bị cản ngoài Nhân Cảnh, bình vạn giới, chống lại tam môn, che chở thương sinh, công lao cũng rất lớn.
Hai người có công không?
Có!
Giờ phút này, dường như Lam Thiên đang thu thập ý kiến của vạn linh vạn tộc, y bình thản nói: "Ngục, giết minh hữu, hãm hại Văn Ngọc, vô pháp vô thiên, vô đạo vô củ, đáng phạt!"
Oanh!
Gậy trúc đánh về phía Ngục, Ngục Vương không thể phản kháng, nàng đang bị Tô Vũ ngăn chặn, hai người tiêu hao lẫn nhau, nàng căn bản không thể chống đỡ.
Oanh!
Gậy trúc vô cùng cường đại, âm một tiếng, chân trái Ngục Vương bị đánh gãy, nàng quỳ một chân trên mặt đất.
Tô Vũ cười lớn.
Ngay sau đó Lam Thiên như hóa thành Thiên Đạo, lạnh nhạt nói: "Tô Vũ, công không xóa được tội. Ngươi hiệp tư trả thù, giấu được thiên hạ chứ không giấu được thương sinh! Thương sinh như gương sáng, nếu đã thẩm phán thì sẽ không thiên vị, ngươi đáng chịu phạt!"
Gậy trúc đánh lên đùi Tô Vũ, Tô Vũ lảo đảo, cảm thấy rất đau nhưng chân hắn vẫn chưa gãy, hắn không nhịn được tức giận mắng một tiếng: "Ta hiệp tư trả thù ai?"
Phán quyết có nhầm không?
Ta đâu có trả thù ai bao giờ?
Giờ khắc này Lam Thiên bảo trì trung lập, khống chế đại đạo của trường hà và thiên địa của Nhân Tổ nên mới bộc phát ra uy lực cường đại như thế.
Tô Vũ biết việc này là kế hoạch của chính hắn.
Nhưng ta đã làm thế bao giờ đâu?
Dường như Lam Thiên đang nhận lấy ý niệm của thương sinh, y bình thản nói: "Tô Vũ, thương sinh có oán, Nhân tộc có oán, khi ngươi đăng cơ Nhân Chủ, có người không phục, ngươi không giáo hóa mà lại tru diệt bọn họ. Ngươi tru sát cường giả 36 phủ, giết chết công thần, diệt cường giả chư phủ.."
Tô Vũ tức giận mắng: "Chuyện này cũng tính ư?"
Quả thật hắn đã làm vậy!
Khi hắn trở thành Nhân Chủ, có người không phục, Tô Vũ dứt khoát giết hết, không quan tâm bọn họ là người tốt hay người xấu, có phủ chủ cũng bị hắn giết.
Chuyện này mà cũng tính sao? Tô Vũ không còn gì để nói!
Lam Thiên mặc kệ, y tiếp tục phán xét: "Nhân Hoàng, Văn Vương và các vị cường giả có công với thiên địa, có công với Nhân tộc. Ngục, ngươi phản bội huynh trưởng, hãm hại trung lương, khiến thượng cổ huỷ diệt, dân chúng lầm than. Đáng phạt!"
Oanh!
Gậy trúc lại đánh xuống, ầm, đùi phải Ngục Vương cũng gãy, máu tươi chảy ròng.
Ngục Vương cắn răng, quỳ rạp xuống đất, lạnh lùng nhìn lên trời: "Ta vì thương sinh, quy củ thượng cổ không pháp vô thiên, ta không nhận tội"
Lam Thiên mặc kệ nàng.
"Tô Vũ, Chu Nhân Tổ, sáng lập thời đại, dẫn dắt Nhân tộc quật khởi, công huân lớn lao, ngươi giết Chu.."
Tô Vũ tái mặt: "Giết ông ta mà cũng có tội?"
"Có tội!
Lam Thiên bình thản nói: "Chưa công thẩm đã giết công thần, đáng phạt!"
"Má nó"
Tô Vũ mắng to, chuyện này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của hắn.
Âm một tiếng, gậy trúc đánh gãy chân trái Tô Vũ, Tô Vũ không chịu quỳ xuống, hắn nổi giận mắng: "Lão tử không nhận tội"
Hắn mạnh hơn Ngục Vương, dù bị thẩm phán thì hắn cũng có ưu thế hơn Ngục Vương.
Lam Thiên mặc kệ, tiếp tục nói: "Ngục, đây là pháp đạo chân chính, không phải ngươi muốn trừng phạt ai là trừng phạt, ngươi không thể thay trời hành đạo, tất cả đều có luật pháp"
Ngục Vương cắn răng: "Thẩm phán công bằng, tiếp tục đi"
Tô Vũ giết Chu cũng là phạm tội, giờ phút này nàng chấp nhận cái pháp ấy.
"Ngục, chi mạch của ngươi giết Nhân tộc, thoát ly Nhân tộc, khiến Nhân tộc nguy nan 10 vạn năm, nhiều lần ám sát người truyền thừa Văn Vương, ngươi không quan tâm, phải phạt!"
Oanh!
Lần này cánh tay Ngục Vương bị đánh gãy.
"Tô Vũ, Văn là tổ tiên của ngươi, ngươi vô tình vô nghĩa, nghịch phạt tổ tiên, đáng phạt!"
Tô Vũ mắng: "Không tìm ra tội của lão tử nên tùy tiện gán tội danh để phạt hả? Lão ta ra tay với ta chẳng lẽ ta không thể phản kháng sao?"
Ẩm, cây gậy trúc đánh xuống.
Lam Thiên cười nói: "Ngươi đáng bị phán quyết, thiên địa thẩm phán là chính xác.
Nhận phạt hoặc câm miệng, chuyện này không do ta khống chế, đây là ý niệm của thương sinh, ý chí của trường hà!"
Y không có biện pháp khống chế, chỉ thay thế thương sinh vạn giới nói ra những lời này mà thôi!
Đùi phải của Tô Vũ chịu một kích rất mạnh nhưng lực sát thương không bằng đòn đánh mà Ngục Vương phải chịu.
"Ngục cấu kết Nhân Môn, Thiên Môn, Địa Môn, mưu hại thương sinh, phải phạt!"
Oanh!
Hai tay Ngục Vương đều gãy, nàng phẫn nộ quát: "Bổn vương không phục!"
Lam Thiên lười nhiều lời, ngươi có phục hay không thì kệ ngươi, đây chính là pháp mà ngươi muốn.
Pháp là vô tình!
Kết quả chưa có nhưng quá trình có vấn đề thì phải phạt.
Không dùng kết quả luận anh hùng...
Công lao cũng không thể bỏ qua, huống chi pháp đạo thiên hạ của ngươi còn chưa xuất hiện, không thể đặc xá cho ngươi chỉ vì một vài ý tưởng chưa thành hiện thực được.
Lam Thiên tiếp tục thẩm phán: "Tô Vũ, ngươi giết Bách Chiến, diệt Vân Thủy, Ám Ảnh.."
Y chưa nói xong, Tô Vũ đã giận dữ mắng: "Cái quái gì vậy? Bọn họ muốn đối phó với ta, muốn tạo phản.."
Ẩm!
Đùi phải Tô Vũ vang lên tiếng nứt gây, hắn hơi lảo đảo nhưng cuối cùng vẫn không ngã.
Trận phán quyết này do hắn bày ra, nhưng đến lúc này thì tình thế không do hắn khống chế nữa.
Thực ra hắn có thể buông tha cho Ngục Vương, thu hồi thứ này, nhưng hắn không làm Vậy.
Tô Vũ muốn tiếp tục thẩm phán, dù hắn cảm thấy những tội danh Lam Thiên gán cho hắn đều là vớ vẩn, nhưng Ngục Vương bị thương nặng hơn hắn, vậy là đủ rồi.
"Ngục lợi dụng tình nghĩa, khiến Viêm Hỏa tự mình chịu chết, vô tình vô nghĩa, phải phạt"
Oanh!
Ngục Vương võ đầu chảy máu.
"Ngục làm trái thiên tư pháp luật, âm thầm lợi dụng Viêm Hỏa để đối phó với Võ Hoàng, khiến Võ Hoàng mở Thiên Môn, Tinh Nguyệt uổng mạng, còn làm trái thiên tư mà buông tha cho Viêm Hỏa.."
Mọi người không rõ chân tướng việc này, sau khi nghe được phán quyết, nơi xa, sắc mặt Nhân Hoàng thay đổi, y nhìn Ngục Vương.
Sắc mặt y xanh mét, bạo nộ quát: "Ngục, ngươi nói đi, năm đó Võ Hoàng khai Thiên Môn là do ngươi âm thầm xui khiến Viêm Hỏa ư?"
Ngục Vương trầm mặc.
Âm một tiếng, gậy trúc lại đánh xuống.
Chất giọng lạnh lùng của Lam Thiên vang lên: "Thiên địa chứng giám, nếu sai thì sẽ không phạt. Đây là pháp đạo! Hỏi bản tâm Ngục xem, là đúng hay sai, nàng ta rõ ràng nhất!
Nhân Hoàng hoàn toàn bạo nộ.
"Khốn kiếp đáng chết! Năm đó ta biết ngươi phạm sai lầm, niệm tình huynh muội nên tha thứ hết lần này đến lần khác, Ngục, ngươi dám hại chết Tinh Nguyệt, ngươi là tên khốn!"
Nhân Hoàng triệt để nổi giận.
Năm đó cái chết của Tỉnh Nguyệt khiến y vô cùng phẫn nộ, nếu là kề tâm địa ngoan độc thì đã giết chết Võ Hoàng rồi.
Nhưng y niệm tình Võ Hoàng không cố ý gây nên tội nên không truy cứu, Nhân Hoàng biết Võ Vương kiên quyết ra tay khiển trách Võ Hoàng, nhưng cuối cùng y vẫn bỏ qua, không giết lão.
Kết quả đầu sô gây tội lại là tam muội y tha thứ vô số lần năm đó!
Nhân Hoàng phẫn nộ đánh một quyền khiến Tắc Thiên lùi lại mấy bước, y hét lên:
"Ngục, ta bao dung ngươi, vì tình huynh muội mà không muốn giết ngươi. Vậy mà ngươi lại lợi dụng ta! Ngươi còn giết muội muội ta, ta sẽ không tha thứ cho ngươi!"
Dứt lời, y quát lớn: "Hôm nay, bổn hoàng và Ngục cắt bào đoạn nghĩa, hôm nay nếu Ngục không chết, bổn hoàng thề sẽ dùng cả đời này để giết nàng"
Đây mới là sự phản bội lớn nhất!
Oanh!
Kim sắc trường bào đứt lìa, chặt đứt tình huynh muội mấy vạn năm.
Tô Vũ bĩu môi, khinh thường lên tiếng: "Đã bảo ngài giết nàng sớm đi mà ngài không giết.."
Hắn không dám nói to, sợ Nhân Hoàng phát điên vì không chịu nổi kích thích.
Đôi khi Nhân Hoàng do dự không quyết đoán, vì Ngục Vương mà nhiều lần phạm sai lâm, hiện giờ dính đến muội muội ruột thịt của y thì mới không chịu đưng nổi nữa.
Đáng đời!
Đương nhiên hắn sẽ chỉ giữ những lời này ở trong lòng.