Vạn Tộc Chi Kiếp (Bản Dịch Full)

Chương 3970 - Chương 3969: Bản Chất Của Môn.

Vạn Tộc Chi Kiếp
Chương 3969: Bản Chất Của Môn.
 

Tử Linh Chi Chủ dung nhập trường hà, tử khí ngập trời.

Thiên Môn, Địa Môn, Lam Thiên và cả Tử Linh Chi Chủ đều tranh đoạt quyền khống chế trường hà, bọn họ đều muốn cắn nuốt trường hà.

Thiên Môn cười nhạt: "Cắn nuốt trường hà không đơn giản vậy đâu"

Tô Vũ không quan tâm.

Hắn đang quan sát, đột nhiên hắn nói: "Trường hà chỉ thư còn chưa xuất hiện, các ngươi tranh cái gì?"

Bất cứ thiên địa nào cũng đều có một quyển sách.

Nhân Tổ và Ngục Vương cũng có nhưng đã bị Tô Vũ trực tiếp đánh nát, thiên địa sụp đổ.

Hiện tại trường hà chỉ thư còn chưa xuất hiện, những người này tranh đoạt thì thật sự có thể cướp được trường hà sao?

Tô Vũ nhìn Nhân Môn thần thánh vĩ ngạn mới buông xuống: "Nhân Môn rốt cuộc là ai?

Là một kẻ nào đó khác, hay là Tắc Thiên hoặc Vạn phủ trưởng?"

Tắc Thiên cũng rất có khả năng.

Năm đó Thời Gian Chi Chủ phong ấn cái gì?

Là căn nguyên chảy xuôi sao?

Căn nguyên ác ư?

Tô Vũ không biết, nhưng hắn biết Tắc Thiên là tồn tại ra đời trong Nhân Môn, là căn nguyên vạn đạo hội tụ, kẻ này là Lão Thất Nhân Môn ư?

"Đã tới tình trạng này rồi mà còn muốn che giấu sao?"

Tô Vũ cao giọng quát: "Trường hà chỉ thư ở đâu? Nhân Môn ở đâu? Đừng nói rằng cánh cửa này là Nhân Môn thật sự"

Không ai xuất hiện.

Tắc Thiên nói vọng ta từ trong Nhân Môn, mang theo ý cười nghiền ngẫm: "Cánh cửa này phong ấn cái gọi là Nhân Môn. Vậy nên đúng là nó không phải Nhân Môn. Tô Vũ, không phải ngươi nói Nhân Môn ở trong lòng sao?"

Tô Vũ đứng dưới trường hà, tươi cười xán lạn hỏi: "Nhân Môn ở trong lòng ư? Ngươi định nói rằng kỳ thật vạn giới không có Nhân Môn, Nhân Môn chân chính là ác niệm trong lòng chúng ta ư?"

Tô Vũ lắc đầu: "Không, ta không nghĩ như vậy. Ta nói Nhân Môn ở trong lòng chỉ là nói về ta mà thôi. Nếu vạn giới thật sự có Nhân Môn tồn tại thì đó có thể là ác niệm của Thời Gian Chi Chủ, vậy nên hắn lựa chọn phong ấn"

"Tắc Thiên, tới giờ này rồi mà ngươi còn muốn lừa gạt ta sao?"

Tô Vũ cười sang sảng: "Ngươi có phải Nhân Môn hay không, không phải chính ngươi rõ nhất sao?"

"Đúng là không phải ta"

Tắc Thiên cười nói.

"Tô Vũ, ngươi rất thông minh. Nhưng trí tuệ không phải là thực lực. Ta không phải Nhân Môn, chỉ là một chút căn nguyên còn thừa sau khi Nhân Môn bị phong ấn thôi.

Tô Vũ, ngươi biết sau lưng Nhân Môn có cái gì không?"

"Không biết, bạn cũ hãy giải thích cho ta đi"

Tắc Thiên cười nhạt: "Toàn bộ vạn giới do Thời Gian Chi Chủ sáng lập ra, kỳ thật Nhân Môn không phải bị phong ấn, mà là một loại độ hóa!"

Tô Vũ nghi ngờ: "Độ hóa?"

"Đúng! Là độ hóa"

Thanh âm Tắc Thiên vang vọng thiên địa: "Dùng thương sinh vạn đạo, thất tình lục dục để độ hóa Nhân Môn. Nhân Môn vô tình vô tâm, sinh ra để làm điều ác. Vậy nên cần phải gột rửa, dùng lực lượng vạn đạo hội tụ trong trường hà cọ rửa Nhân Môn. Nhân Môn mà ngươi thấy chỉ là một kiện bảo vật của Thời Gian Chi Chủ mà thôi. Ta biết ngươi muốn cho Vạn Thiên Thánh kế thừa bảo vật này. Bảo vật này thần thánh, vĩ ngạn, quả thật là hiếm có.

Mà bảo vật này có một tác dụng là phóng đại thất tình lục dục đạo, toàn bộ thời không trường hà nhạc dạo, kể cả trung tâm đều căn cứ vào cánh cửa này, mục đích chủ yếu của nó là độ hóa vị Nhân Môn chân chính kia"

Tô Vũ tò mò: "Nói cách khác, Nhân Môn chân chính thật sự tà ác hoặc vô tình, vậy nên cần hội tụ thất tình lục dục đạo của vạn giới để độ hóa hắn, biến hắn thành một tồn tại có máu có thịt ư?"

"Đúng"

Tiếng cười Tắc Thiên vang lên: "Mà chúng ta - những tồn tại trong Nhân Môn kỳ thật chỉ là cảm xúc hóa thành, mục đích ban đầu là để cảm hóa vị kia, chúng ta không có khả năng trở thành người hay linh thật sự. Nhưng vị kia đã chạy thoát...

Thời Gian Chi Chủ không phải là không gì không làm được, không gì không biết! Sao hắn có thể ngờ được rằng trường hà hắn lưu lại để độ hóa Nhân Môn lại sinh ra linh.

Đây là ý trời, là Thiên Đạo! Tất cả đều có thể thành linh! Mà linh ra đời từ trường hà đương nhiên cũng hy vọng trở thành sinh linh chân chính, không cam tâm trở thành công cụ độ hóa Nhân Môn.

Vì thế trường hà chỉ linh xao động, thậm chí cố ý giữ lại một ít lực lượng vạn đạo khiến phong ấn chi môn xuất hiện lỗ hổng, thả vị kia chạy...

Để đền bù sai lầm và khiến bản thân trường tồn, trường hà chỉ linh lựa chọn phong ấn vị kia.

Ngươi phải biết rằng, độ hóa vị kia là nguyên nhân trường hà tồn tại, nếu vị kia chạy thoát, không bị độ hóa hoặc rời khỏi trường hà thì trường hà không thể phát huy tác dụng nên phải biến mất. Vậy nên trường hà chỉ linh không thể giết vị kia, còn phong ấn thì cũng khó như lên trời..."

Tô Vũ cười hỏi: "Thú vị đấy, vậy là bọn họ hỗ trợ lẫn nhau đúng không?"

"Đại khái là vậy"

Tô Vũ hỏi tiếp: "Ta tò mò về chuyện khác hơn, rốt cuộc ngươi đã chấn kinh như thế nào mà phân liệt ra Kinh Thiên? Hơn nữa ngươi còn muốn trở thành sinh linh chân chính, ngươi không sợ sẽ bị 2 vị này giết chết ư?"

Tắc Thiên khẽ cười: "Ta biết là ngươi sẽ tò mò mà! Lần đó chấn kinh bởi vì ta phát hiện ra một bí mật, và Nhân Môn cũng cần có Kinh Thiên nên Kinh Thiên đã ra đời"

"Bí mật ư?"

Tô Vũ hiếu kỳ: "Ngươi không ngại tiết lộ đó là bí mật gì chứ? Ngươi đã nói đến mức này rồi thì không cần phải giấu nữa đúng không?"

Tắc Thiên cười đáp: "Đúng, thật ra chuyện đó cũng chẳng phải bí mật lớn gì. Ta phát hiện.."

"Để ta nói!"

Địa Môn bỗng ngắt lời, đang phải nâng trường hà mà hắn ta có vẻ cực kỳ bình tĩnh:

"Tắc Thiên, ngươi quanh co lòng vòng mãi như vậy là muốn kéo dài thời gian chứ gì"

Tô Vũ mổ to hai mắt: "Địa Môn, ngươi cũng biết ư? Mau nói đi!"

Địa Môn cười thành tiếng: "Tô Vũ, ngươi biết vì sao trường hà có điểm cuối không?"

Tô Vũ thật sự ngây người, sau đó hắn nói: "Bởi vì nhị môn chặn hai đầu nên tự nhiên có điểm cuối.."

"Tô Vũ, ngươi là người thông minh, ngươi chưa từng nghĩ tới chuyện rõ ràng là Thiên Môn sinh ra sau nhưng lại chặn đầu trường hà sao?"

Tô Vũ trầm tư.

Địa Môn nở nụ cười: "Tô Vũ, trường hà không phải sinh ra đã có điểm cuối, năm đó Thời Gian Chi Chủ sáng lập trường hà chỉ có một điểm bắt đầu, phần còn lại kéo dài vô hạn. Người hiểu không?"

Tô Vũ gật đâu: "Đúng! Thiên Môn sau này mới ra đời, vậy ban đầu trường hà vốn không có điểm cuối, sau này mới có ư?"

"Đúng. Ý nghĩa tồn tại của Thiên Môn là gì, ngươi biết không?"

Tô Vũ tự hỏi, nhìn cảnh tượng hiện giờ, sau đó hắn đáp: "Để phong tỏa thời không trường hà, không cho nó kéo dài, đồng thời áp súc thời không trường hà"

Địa Môn cười: "Đúng rồi. Nếu trường hà kéo dài mãi thì không thể phong tỏa hay áp súc trường hà, có khả năng thời không trường hà thật sự sẽ hóa thành tồn tại vĩnh hằng, vĩnh viễn không biến mất. Vậy nên để có thể áp súc thời không trường hà, Thiên Môn đã ra đời"

Tô Vũ híp mắt nhìn Địa Môn, hắn từng nghĩ kẻ này là kẻ đơn giản nhất, trực tiếp nhất trong tam môn, nhưng bây giờ hắn phát hiện hình như hắn nghĩ sai rồi.

Kê này không đơn giản!

Địa Môn tiếp tục nói: "Tô Vũ, ngươi biết bản chất của môn là gì không?"

Tô Vũ nhướng mày: "Bản chất của môn.."

"Đúng vậy, ngươi biết không?"

Tô Vũ mở miệng: "Phong ấn! Phong ấn Nhân Môn, phong ấn thời đại.."

"Ngươi lại sai rồi"

Địa Môn phần bác: "Bản chất của môn sao lại là phong ấn? Chẳng lẽ chúng ta sinh ra là để phong ấn người khác ư? Bản chất của môn là lập địa bàn..."

Tô Vũ ngây ngốc lắng nghe.

"Lập địa bàn?"

Địa Môn gật đầu: "Bài xích những gì không cần ở bên ngoài, đóng cửa lại, tự mình làm chủ, nhân tiện nuốt tất cả những gì trong cửa, ngươi cảm thấy thời đại phía sau chúng ta là bên trong cánh cửa... Vậy ngươi sai rồi, nơi trong cửa chân chính tại sao không thể là vạn giới?"

"Ngươi nhìn xem, khi tam môn hội tụ, có phải vạn giới bị đóng lại không? Hư không mới là ngoài cửa, kể cả thời đại cũ hủ bại cũng nằm ngoài cửa. Bên trong cánh cửa mới là tân thời đại"

Vạn giới ở bên trong cánh cửa!

Ổ trong tam môn.

Tô Vũ nhìn tứ phương, quả thật trừ vạn giới ra, những gì ngoài cửa đều đã bị hủy diệt, chỉ có vạn giới còn bình yên vô sự.

Tô Vũ thở dài: "Ta hiểu rồi, vậy tức là Thiên Môn ra đời sau, còn Địa Môn thì bị chặn lại ở bên ngoài, đúng không?"

Địa Môn khen ngợi: "Thông minh! Quả nhiên nói ra là ngươi hiểu"

Mấy người Nhân Hoàng hơi biến sắc.

Khung thì vẫn không hiểu, ông ta bực bội: "Có ý gì?"

"Khung, ngươi thật là ngu xuẩn!

Địa Môn cười một tiếng, Khung lập tức giận dữ.

Nhân Hoàng thở hắt ra: "Vẫn chưa hiểu sao?"

Khung lộ vẻ câm nín, ta hiểu cái gì?

Ta chẳng hiểu gì hết!

Bình Luận (0)
Comment