Nhân Hoàng chậm rãi gợi ý: "Hắn ở bên ngoài, chúng ta ở bên trong. Vì sao Địa Môn không ở vạn giới mà là ở thượng giới?"
Nói gì vậy? Sao ta biết được, Địa Môn vẫn luôn ở thượng giới mà. Khung hoàn toàn mờ mịt.
Nhân Hoàng bất lực, đành phải giải thích: "Nói rõ ra thì là năm đó Thời Gian Chi Chủ khai thiên có lẽ đã giới hạn người tiến vào, Địa Môn là kẻ bị bài xích bên ngoài, vậy nên hắn tìm cách để xâm nhập vào trong"
Địa Môn nói xen vào: "Chỉ cần là Nhân tộc thì đều có thể tiến vào thiên địa này, kẻ không phải Nhân tộc thì không thể. Vậy nên tất cả cổ thú đều bị bài xích bên ngoài, kể cả ta"
Khung càng mê mang hơn.
Mấy người Tô Vũ đồng thời thở dài.
Võ Vương có cảm giác mình đã hiểu, hắn ta mở miệng giải thích: "Vẫn chưa hiểu sao?
Thời Gian Chi Chủ khai thiên, chỉ cần là người thì đều vào được. Kẻ này không phải người nên không thể vào, vậy nên hắn không ngừng thẩm thấu, bám riết không bỏ, không phải là Thời Gian Chi Chủ phong ấn hắn, mà là tên khốn này kiên quyết không chịu đi, còn có mưu đồ với vạn giới"
Địa Môn nở nụ cười: "Đúng vậy. Thời Gian Chi Chủ là đại nhân vật, hắn tùy ý khai thiên cũng đủ hết vạn đạo, cường hãn vô biên. Vậy nên ta không muốn rời đi. Thời đại hỗn độn bị phong ấn ư? Không phải là phong ấn, chỉ là ta muốn phá vỡ hàng rào, mở ra khe hở cho vài cổ thú xâm nhập vạn giới mà thôi. Những gì ta làm mấy năm nay cũng có thể tính là thành công"
Tô Vũ kinh ngạc: "Vậy ngươi là độc thủ lớn nhất sau màn ư?"
"Không phải! Ta chỉ muốn cắn nuốt trường hà và các ngươi, kết quả vạn giới cũng có sự tồn tại riêng của chính mình, như vậy không phải là làm khó ta sao?"
Giờ phút này Khung đã hiểu, ông ta lộ vẻ cổ quái nói: "Không đúng, không phải Thạch và bọn người kia đều tự do tiến vào vạn giới sao?"
Địa Môn giải thích: "Không giống nhau. Thạch là cục đá ra đời trong thiên địa, ngươi là kiếm của Thời Gian Chi Chủ, còn Không thì ta đã phải hao phí công sức không nhỏ giúp nó xâm nhập vạn giới. Đáng tiếc là ta cường đại hơn, nó có thể đi qua khe hở ta mở ra còn ta thì không thể. Những năm trước ta đưa đại lượng cổ thú tiến vào, kết quả lần nào cũng bị đánh lui, thật đáng tiếc"
Khung đại ra.
Tô Vũ cảm khái: "Vậy Thiên Môn là người ngươi an bài ư? Cái gọi là thời đại hủy diệt thật ra là đang suy yếu lực lượng trường hà, ăn mòn một phần trường hà, sau đó để ngươi có thể thẩm thấu nhiều lực lượng tiến vào vạn giới hơn ư?"
"Đúng. Ta còn rút ra một phần lực lượng căn nguyên để suy yếu vạn giới. Đây là điểm khác biệt lớn nhất giữa Địa Môn và Thiên Môn, trong Địa Môn không có đại đạo âm phủ, không thể dung hợp bổ sung đại đạo"
Nhân Hoàng lạnh lùng lên tiếng: "Vậy nên thời đại hủy diệt thật ra là kế hoạch của chính ngươi?"
Địa Môn bật cười: "Không không, ta chỉ là một trong số đó thôi. Một kẻ khác chính là kẻ muốn thoát khỏi Nhân Môn, hắn muốn chạy trốn, ta muốn tiến vào, vậy nên chúng ta hợp tác với nhau. Hắn không quan tâm việc ta cắn nuốt vạn giới, ta cũng không quan tâm việc hắn có thoát được không. Sau đó chúng ta phối hợp hủy diệt thời đại khai thiên để suy yếu lực lượng trường hà. Mà thời đại này bị diệt sạch thì lực lượng trường hà sẽ bị suy yếu đến trình độ đủ để ta có thể cắn nuốt"
Địa Môn cười nói: "Tắc Thiên, ngươi muốn nói những lời này đúng không?"
Tắc Thiên còn chưa đáp, Khung đã ôm đầu than vãn: "Để ta phân tích lại đã! Ta hơi hiểu rồi. Thời Gian Chi Chủ khai thiên rồi rời đi, phong ấn Nhân Môn ở đây, ngươi mơ ước lực lượng trường hà, muốn tiến vào nhưng không được. Vậy nên ngươi luôn canh giữ bên ngoài, thậm chí đứng trên không vạn giới, chờ đợi diệt thế, đúng không?"
Địa Môn cười nói: "Cuối cùng ngươi cũng hiểu!"
Ông ta chỉ Thiên Môn: "Thiên Môn là người ngươi an bài ư?"
Địa Môn đáp: "Không phải"
Khung thở hắt ra: "May quá, không thì ta sẽ choáng váng mất"
Địa Môn bỗng cười nói: "Thiên Môn là phân thân của ta, đương nhiên không phải người đo ta an bài"
"co Khung trợn mắt há hốc mồm.
Địa Môn giải thích: "Lực lượng của ta bị bài xích, không thể tiến vào. Vậy nên ta cắt ra một ít căn nguyên, đưa nó đến đây khi Không và những kẻ khác tiến vào, cuối cùng hóa thành Thiên Môn, tiêu diệt thời đại khai thiên, suy yếu lực lượng trường hà.
Ngoài ra, ý nghĩa tồn tại của Thiên Môn chính là khiến trường hà không thể cường đại hơn, chặn trường hà lại, không cho nó tiếp tục kéo dài"
Hắn ta nhìn về phía mọi người, cảm khái: "Các ngươi không hiểu đâu. Thời Gian Chi Chủ quá cường đại. Hắn là một tồn tại cực kỳ đáng sợ. Hắn đã tới đây một lần, có lẽ vô số năm sau sẽ lại tới đây, vậy nên ta phải cắn nuốt nơi đây rồi rời đi trước khi hắn trở lại, nếu không, ta gặp phải hắn thì sẽ rất nguy hiểm"
"Lúc trước, huyết tổ tung hoành nơi đây, chỉ vì gặp hắn rồi bị hắn nhẹ nhàng giết chết.
Hắn rất đáng sợ"
Ánh mắt Tô Vũ khẽ dao động: "Huyết tổ ư?"
"Ngươi đã lấy được thiên địa của hắn rồi đúng không? Huyết tổ rất cường đại, dựa theo cách phân chia của các ngươi thì hắn có lực lượng 45 đạo, nhưng gặp phải Thời Gian Chi Chủ thì hắn hoàn toàn không thể địch nổi, dễ dàng bị đánh chết. Vậy nên ta mới không dám trêu chọc vị kia. Chỉ có thể lựa chọn thẩm thấu từng chút một, suy yếu lực lượng trường hà rồi nghĩ cách cắn nuốt nơi đây"
Địa Môn cảm khái: "Cổ thú sống quá gian nan. Không giống Nhân tộc các ngươi tăng lên nhanh chóng, chúng ta tu luyện khó như lên trời. Tới cấp bậc như ta, cơ duyên lại càng là thứ hiếm có khó tìm. Thời không trường hà chính là cơ duyên của ta"
Khung sợ ngây người, ông ta lắp bắp nói: "Ngươi... Ngươi nói... Thiên Môn... Cũng là ngươi ư?"
Địa Môn bật cười: "Ta nói chưa rõ ràng sao? Thiên Môn là ta, ta vẫn luôn ở đây, quan sát vạn giới, suy nghĩ biện pháp khiến vạn giới cường đại, đồng thời cũng nghĩ cách làm vạn giới suy yếu"
"Không có khả năng!"
Khung chấn động: "Nếu ngươi mạnh như vậy... Thiên Môn là ngươi, ngươi cứ trực tiếp điệt vạn giới là được"
"Ngu xuẩn!"
Địa Môn mắng: "Làm kiếm của vị kia mà ngươi ngu xuẩn như thế ư? Bổn tọa đã nói rồi, điều ta cần làm không phải là diệt các ngươi mà là giúp các ngươi cường đại trong tầm khống chế, cho các ngươi cắn nuốt đạo trong trường hà, suy yếu trường hà, ăn mòn nó... Như thế thì ta mới có lực lượng và cơ hội để cắn nuốt trường hà, hiểu chưa?
Hơn nữa, Thiên Môn không chảy xuôi theo trường hà, ngươi cho rằng ta có thể hội hợp tam môn sao? Không thể, ta chỉ có thể chờ, chờ đợi Thiên Môn chậm rãi chảy xuôi, như vậy thì mới có thể áp súc trường hà một các tự nhiên"
Hắn ta cười: "Ta cũng cần cảm tạ các ngươi. Nhiều khai thiên giả kỳ thật là chuyện tốt đối với ta, các ngươi liên tiếp suy yếu lực lượng trường hà thì mới có thể khiến thời không trường hà nhanh chóng hội tụ, nếu không phải các ngươi lấy đi quá nhiều lực lượng trường hà thì ta cũng khó có thể áp súc trường hà tới tình trạng này"
Tô Vũ mỉm cười: "Ngươi nghĩ mình thắng chắc rồi?"
"Chẳng lẽ không phải? Đương nhiên là ta có nắm chắc thì mới làm như thế. Tô Vũ, ngươi là người thông minh nhưng đôi khi ngươi cũng rất ngu ngốc. Có lẽ ngươi đã đoán được trường hà chỉ linh tồn tại, ngươi cắn nuốt tương lai thân cường hóa chính mình nhưng vẫn luôn đề phòng trường hà chỉ linh phải không?"
"Ngươi phòng bị là chuyện bình thường. Ngươi có thể dễ dàng cắn nuốt đại lượng lực lượng tương lai là vì trường hà chỉ linh chủ động cung cấp cho ngươi, để ngươi ngăn cần ta, tiếc là trường hà chỉ linh không đủ sức, vừa phải đối phó với Nhân Môn, vừa phải ngăn cản ta xâm lấn"
Tô Vũ gật đâu: "Lợi hại! Hóa ra Địa Môn tiền bối thoạt nhìn trung thực mới là người thắng sau cùng. Ta hiểu rồi! Vạn giới có ba tồn tại đỉnh cấp chân chính, Địa Môn tiền bối, lão Thất Nhân Môn, trường hà chỉ linh! Địa Môn tiền bối và Lão Thất Nhân Môn liên thủ, một kề muốn chạy trốn, một kẻ muốn nuốt vạn giới, trường hà chỉ linh vừa muốn khống chế vạn giới, vừa không thể để Lão Thất Nhân Môn chạy thoát, vì thế các ngươi giằng co vô số năm tháng, thời đại diệt sạch, vô số người chết trận chỉ vì các ngươi tranh đoạt trường hà đúng không?"
"Lão Thất Nhân Môn?"
Địa Môn ngẩn người, sau đó hắn ta cười nói: "Tên không tôi!"
Lời khen này có về trái lương tâm.
Địa Môn khẽ gật đầu nói tiếp: "Cứ xem như vậy đi"